Chương 711 Ôn Noãn, nếu như anh thật sự luân hồi một lần nữa, anh nhất định sẽ trớ về tìm em! Ồn Noãn, đừng khóc! õn Noãn, anh không nói được, nhưng anh nghĩ em sẽ biết… Anh yêu em! Tâm nhìn dần nhòe đi. Hoắc Minh nhìn thấy tòa nhà đối diện, hoàn toàn tối đen, sau đó vang lên một âm thanh trâm… Kiều An bị bân nổ đầu! Cánh cửa dần dần bị bao vây… Kiều An ngã xuống vũng máu, hai mắt cỏ ta mở to, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười quái dị. õn Noãn, thứ tòi không có được, cỏ cũng đừng hòng! òn Noãn đứng đó, toàn thân đầy máu. Hoắc Minh ném ống tiêm trên tay đi, bước về phía cô, ôm cô thật chặt, mạnh đến mức suýt chút nữa làm cò đau! “Em không sao! Hoâc Minh… Em không sao!” Ôn Noãn nâng cánh tay anh lén: “Anh cảm thấy thế nào? Chúng ta đi bệnh viện nhé!” Hoâc Minh khẽ nhắm mât, nhẹ nhàng đồng ý! Xuống đến tầng một. Hoâc Tây nhìn thấy bọn họ, lặp tức nhào vào, thút thít gọi bồ’ mẹ. Hoắc Minh òm cò bé, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao rồi! Hoấc Tây, không sao rồi!” Tiếu Hoầc Tây khóc như mưa! Trên người của mẹ có rất nhiều máu, cò bé rất sợ hãi và đau lòng… Vợ chồng Hoác Chấn Đòng cũng vội chạy tới. Hoầc Minh đưa vợ và con gái cho bà Hoắc còn mình thì theo Hoắc Chấn Đòng đến bệnh viện hàng đầu ở thành phố B, vốn dĩ ôn Noãn muốn đi theo nhưng Hoầc Minh kiên quyết yêu cầu có ớ lại bẽn cạnh Hoắc Tây. Sau khi lén xe, Hoắc Chấn Đỏng nhặn ra không ổn, vội hói. Hoâc Minh tựa lưng vào ghế, nhỏ giọng nói: “Không biết Kiều An lấy được ống tiêm ở đâu, thứ này cỏ thế gáy tổn thương đến hệ thần kinh.” Giọng Hoăc Chấn Đòng khẽ run rấy: “Con tiêm rồi sao?” Hoâc Minh không nói gì, lặng lẽ nhìn bố mình. Anh yêu thương và bảo vệ vợ con nhưng lại phụ lòng với bố mẹ! Lòng Hoác Chấn Đòng đau nhói, ông ước gì có thế xé Kiều An ra thành từng mảnh, nhưng điêu quan trọng nhất lúc này chính là đến bệnh viện kiếm tra sức khỏe cúa Hoắc Minh… Tài xế lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Hoâc Minh rút máu, làm xét nghiệm. Sau khi có kết quả, bác sĩ nhìn vào phiếu xét nghiệm, vẻ mặt phức tạp nói với Hoâc Chấn Đòng: “Chấn Đông, ra ngoài rồi nói!” ở nơi riêng tư, Hoâc Chấn Đòng hít một hơi thuốc dài.