715 Anh biết mình đang bắt đầu quên đi! Quên đi Ôn Noãn, quên đi tất cả những ký ức họ bên nhau! Anh không cam tâm, anh muốn lưu giữ đoạn ký ức này. Hoắc Minh bắt đầu viết nhật ký, anh suốt ngày nhốt mình ở trong phòng sách, viết từng chút một về quá khứ giữa mình và Ôn Noãn… [Người mà tôi yêu nhất chính là Ôn Noãn!] [Cô ấy thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu xx!] [Mỗi ngày tôi đều tặng bông hồng cho cô ấy.] [Đứa con đầu lòng của chúng tôi tên là Hoắc Tây, là do Ôn Noãn dùng mạng sống để đánh đổi! Sức khỏe của Hoắc Tây không tốt, bị chứng rối loạn đông máu, lại còn thuộc nhóm máu gấu trúc…] [Ôn Noãn lại có thai rồi, bây giờ đã hơn sáu tuần! Tôi cần chiều cô ấy hơn.] [Ôn Noãn không thể lái xe được nữa.] [Khi Ôn Noãn ôm tôi, nghĩa là muốn tôi hôn cô ấy, lúc đó dù có chuyện gì quan trọng đến đâu tôi cũng phải bỏ xuống và hôn cô ấy… Thực ra cô ấy vẫn còn trẻ con, nhưng cô ấy đã trở thành mẹ của hai đứa con của tôi, Ôn Noãn thích tôi gọi cô ấy là mẹ trẻ!] … Trong vòng ba ngày, Hoắc Minh đã viết ra một cuốn dày cộm. Đêm nào anh cũng ngồi đó rồi lẳng lặng đọc, nhớ đi nhớ lại. Nhưng có một số chuyện trong đó đã trở nên lạ lẫm và mờ nhạt! Bên ngoài, Ôn Noãn bưng dĩa trái cây nhẹ nhàng mở cửa. Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy cuốn nhật ký, tuy anh vội vàng cất đi nhưng Ôn Noãn vẫn đoán ra được… Những ngày gần đây, Hoắc Minh không đến công ty. Anh hoàn toàn dựa vào thư ký Trương. Ngay cả khi thỉnh thoảng anh đi ra ngoài, anh cũng không bao giờ lái xe! Thực ra anh đang dần lãng quên, nhưng anh lại cố chấp muốn ở lại nơi này, ở lại bên cạnh cô… Trái tim Ôn Noãn đang run rẩy. Cô dùng hết sức lực để kiềm chế không khóc thành tiếng, vẫn bước vào như cũ. Hoắc Minh cất cuốn nhật ký đi. Ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng chạm vào ngăn kéo, khi ngước mắt lên thì tràn đầy vẻ dịu dàng: “Hoắc Tây ngủ rồi à?” Ôn Noãn đặt đĩa trái cây xuống, chủ động ngồi vào lòng anh, nắm bàn tay anh đặt lên bụng cô: “Con bé ngủ rồi, nhưng đứa nhỏ này đang đợi anh.” Bàn tay Hoắc Minh khẽ vuốt nhẹ, cảm nhận đứa bé chưa chào đời vẫn còn nằm trong bụng. Tiếc là đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa chuyển động. Nếu không thì ít nhất anh có thể cảm nhận được nhịp đập của máu mủ ruột thịt của mình. Anh kề sát gần cô hơn, sóng mũi anh chạm vào mũi cô, nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt, thân mật khó tả, anh cố ý dỗ dành cô nên nói chuyện không dè dặt: “Là đứa nhỏ nhớ anh, hay là em muốn ngủ với anh?” Ôn Noãn quàng tay lên cổ anh. Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng trên người, thật sự không thể kiềm lòng nổi, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ tận tình hưởng thụ nhưng hiện giờ cô đang mang thai, hơn nữa anh vẫn mang tâm sự trong lòng.