Edit: Clover
Beta: Quỳnh
Thiên Lan giật giật cổ, hành động này không thục nữ xíu nào, hơn nữa mặt nàng còn bẩn hề hề, ba người cũng chưa chú ý đến Thiên Lan.
“Hàng này thật mướt, lão Nhị, mời nàng đi theo.” Nam nhân mày rậm mắt to kia lập tức ra lệnh, mặt thèm nhỏ dãi.
Nam nhân gầy gò kia là lão Nhị, nghe thấy lão Đại nói, hắn lập tức tiến lên vào bước, trên mặt cố tỏ ra vẻ đàng hoàng, nói với Vân Ninh Thấm: “Cô bé, lão Đại chúng ta mời ngươi qua bên đó ngồi tâm sự nhân sinh một lát.”
Thiên Lan bị làm lơ, đôi mắt trầm xuống, đây là có ý khinh thường nàng sao?
Tốt xấu gì nàng ngực có ngực, chỗ nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, thế mà lại dám lơ nàng?
Thiên Lan đã quên nàng không còn là tổng tài đại nhân dáng người nóng bỏng kiếp trước, thân thể Vân Thiên Lan tuy rằng phát dục khá tốt, nhưng so với Vân Ninh Tẩm lớn hơn nàng một tuổi vẫn chưa bằng, hơn nữa khuôn mặt nàng bẩn hề hề, ai nhìn đều sẽ xem nàng không tồn tại a.
Cái này không quan trọng, quan trọng là những người này là lưu manh, làm gì có người nào mong lưu manh chú ý đến mình?
“Ta có thể cùng các ngươi tâm sự cách đánh người!” Vân Ninh Tẩm mặt vô biểu tình nhìn nam nhân cao gầy kia.
Khóe miệng Thiên Lan rút rút, Vân Ninh Tẩm học được cách nói đùa từ khi nào vậy a?
Lão Nhị biến sắc, duỗi tay muốn túm lấy Vân Ninh Tẩn, con ngươi nàng chợt lóe, nháy mắt tụ tập linh lực trong tay, đánh về hướng lão Nhị. Lão Nhị vội vàng rút tay về né tránh.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Sắc mặt lão Nhị hơi trầm xuống, trong mắt lóe qua mạt tàn nhẫn.
Lão Đại và lão Tam ở bên kia thấy vậy, nhanh chóng chạy lại, như hổ rình mồi nhìn Vân Ninh Tẩm, không thể nghĩ tới cô gái nhìn yếu đuối này lại là Linh sĩ đỉnh a, bọn họ mà đấu với Linh sĩ đỉnh là hoàn toàn không thể thắng nổi.
“Ai nha, ta thấy rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt là các ngươi mới đúng.” Thiên Lan đi lại bên cạnh Vân Ninh Tẩm cọ cọ, trên gương mặt bẩn hề hề lộ ra hàm răng trắng hoảng mắt chó ba người kia.
Lão Đại trừng mắt nhìn Thiên Lan, giận dữ quát “Tiểu tiện nhân, muốn tìm chết!”
“Đụng một xíu liền mắng chửi người ta tiểu tiện nhân, các ngươi không được đi học hay là không có cha mẹ dạy?” Thiên Lan liếc ba người bọn họ, trong ánh mắt ẩn chứa một cỗ uy áp, làm trong lòng ba người đồng thời run lên.
Ánh mắt tiểu nha đầu này sao lại đáng sợ như vậy? Không không…không có khả năng, đây là một tiểu nha đầu mà thôi, sao mà có ánh mắt đáng sợ như vậy được. Ba người tự động viên bản thân một phen, nhìn qua phía Thiên Lan, trên mặt nàng đã khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm, còn đâu ánh mắt giết người như ban nãy.
Quả nhiên là bọn họ nhìn lầm, chỉ là một tiểu nha đầu… mà… thôi…
Ngay lập tức bọn họ thấy thân hình của mình bị dây đằng cuốn lấy, mặt đầy vẻ không thể tin được, dây đằng này lặng yên không tiếng động xuất hiện, bọn họ đều không cảm giác được nha.
Huyễn Mộc Thụ từ phía sau chạy ra, lắc lư đến bên cạnh Thiên Lan, cọ cọ nàng lấy lòng.
Thiên Lan cũng giật mình, nhìn thấy Huyễn Mộc thụ mới hiểu được tại sao, lập tức cầm lấy mấy nhánh cây của nó, vui vẻ nói “Không ngờ ngươi còn có điểm tác dụng nha!”
Huyễn Mộc thụ dùng lá cây vỗ vỗ lên mu bàn tay Thiên Lan, lúc khen nó, không cần cầm mấy nhánh cây của nó aaa.
Ở chỗ dây đằng truyền đến một trận tiếng động, ba người kia đang vặn vẹo không ngừng, muốn thoát khỏi trói buộc. Nhưng họ càng giãy giụa, những dây đằng đó càng quấn chặt hơn. Dây đằng bị linh lực phá mở ra, nháy mắt liền có dây đằng mới mọc lên, số lượng thật nhiều, rất nhanh liền bọc kín thân thể ba người đó.
Thiên Lan ngẩng đầu nhìn ba người đang bị dây đằng quấn trên không trung, khóe miệng gợi lên một độ cong quỷ dị “Sao rồi, sao không mắng ta giống ban nãy nữa?”
Thanh âm nàng bình tĩnh nhẹ nhàng giống như đang hỏi bọn họ hôm nay ăn cơm chưa, nhưng biểu tình ai nhìn đều dự cảm được có điều không hay.
“Bà nội tha mạng a, tiểu nhân có mắt không tròng, đắc tội ngài, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với bọn tiểu nhân.” Lão Đại nhanh chóng đổi chiến thuật, bây giờ cứng đối cứng là không được, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ cái mạng nhỏ này.
“Đúng đúng, tất cả đều là lỗi của bọn tiểu nhân, bà nội đại nhân đại lượng, đừng so đo chúng ta a.” Hai người còn lại phụ họa theo.
“Tha các ngươi?” Thanh âm Thiên Lan mang theo nồng đậm hài hước, nàng đi vòng quanh bên dưới dây đằng “Cũng không phải không thể nga!”
Vừa nghe là có hi vọng, ánh mắt ba người lập tức sáng ngời, gật đầu như giã tỏi, càng làm cho dây đằng quấn chặt hơn, ba người liền hít thở thôi cũng khó.
“Các ngươi đường đường là nam tử hán, lại tại trong Tử Vong sâm làm loại chuyện này, thật là ném mặt mũi nam nhân a!” Thiên Lan chuyển đề tài, bắt đầu lải nhải giáo dục đám người.
“Thiên Lan, đừng đùa nữa, chúng ta còn phải lên đường.” Vân Ninh Tẩm cau mày, nếu cứ trì hoãn như vậy, khó có thể đến Đế Kinh kịp.
Thiên Lan chu chu miệng “Ai ai, đã biết”. Thật là, loại nam nhân chỉ dựa vào nửa người dưới này, chẳng có ai tốt cả.
Chờ đến lúc Vân Ninh Tẩ. đào thú hạch ra xong, Thiên Lan thoáng nhìn đám người đằng sau thân thể gấu đen cao lớn, nàng không có ý định sát hại những người này, nhưng việc chuyển nguyên một con gấu đen to lớn này vào không gian Hoàng Quyết không thể để cho bọn họ thấy, nếu không sẽ bị lộ thông tin. Điều này nàng đã suy nghĩ đến!
Ai, thật đáng tiếc nha, con gấu đen này bán cũng được nhiều tiền lắm chứ.
“Các ngươi cứ ở trên đó đi, ta không vui đùa cùng các ngươi nữa, cái việc cướp sắc cần kỹ thuật cao này, ta khuyên các ngươi vẫn không nên làm còn hơn.” Thiên Lan vừa đi vừa nói với đám người treo lơ lửng phía sau.
Ba người bên trên đầu đầy hắc tuyến, đầu óc cô nương này chắc có vấn đề đi?
Khóe miệng Vân Ninh Tẩm trừu trừu, thật vất vả nhịn xuống, xém chút nữa liền chịu không nổi. Vân Ninh Tẩm lập tức lôi kéo Thiên Lan nhanh rời đi nơi này, nếu cứ ở đây, nàng cũng không nghe nổi Thiên Lan nói nữa.
Chờ đến lúc ra khỏi khu vực đó, Vân Ninh Tẩm mới buông tay Thiên Lan ra.
“Vừa nãy cái đó là gì?” Vân Ninh Tẩm nhớ đến những dây đằng ban nãy, trước nay nàng chưa thấy qua chúng bao giờ, diện mạo không khác dây đằng bình thường là mấy, nhưng linh lực lại không thương tổn được chúng xíu nào.
Huyễn Mộc Thụ đắc ý dào dạt, quơ quơ lá cây tỏ rõ sự tồn tại của mình, nói “Nó gọi là Khô Huyết đằng, là bằng hữu ta quen trước kia, rất là lợi hại.”
Khô Huyết đằng?
Thiên Lan cùng Vân Ninh Tẩm đồng thời nghi hoặc, cái này là cái gì a, hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Hỏi Huyễn Mộc thụ, Huyễn Mộc thụ cũng không biết rõ, chỉ nói nó rất lợi hại, Thiên Lan một trận im lặng, hận không thể chụp chết Huyễn Mộc thụ, bằng hữu của mình là gì cũng không biết là sao!
Trong Tử vong sâm có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thiên Lan quyết định từ bỏ, dù sao cũng không biết, thôi cứ đi đã.
Cũng may trên đường đi Thiên Lan không có gây chuyện thị phi nữa, một đường bình an đến Đế Kinh.
Vân Thành phồn hoa so với Đế Kinh như là chín trâu với một sợi lông (ý là Vân Thành chỉ đáng là sợi lông so với Đế Kinh là con trâu), đường phố rộng rãi hơn rất nhiều, nói thật ra, Thiên Lan cũng chưa quan sát hết phố xá ở thế giới này bao giờ, hiện tại nàng mới nhìn đến, trong lòng thật chấn động, này có thể so với hiện đại a.
“Cuối cùng cũng tới, ta phải đi ngủ một giấc thật đã mới được.” Thiên Lan duỗi duỗi cánh tay, quay quay đầu gối, nói với Vân Ninh Tẩm.
Vân Ninh Tẩm mặt vô biểu tình gật đầu, từ Tử Vong sâm đến đây, dọc đường đi chịu không ít khổ cực, tắm rửa đều là hi vọng xa vời, lo lắng canh chừng, sợ không cẩn thận liền chết trong miệng thú lúc nào không hay.
Tiền trên người Vân Ninh Tẩm đều đưa cho cha mẹ nàng, mà trên người Thiên Lan căn bản không có tiền, không có tiền là không thể ở trọ, không thể ở trọ là không thể nghỉ ngơi.
Cho nên, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ ra cách kiếm được tiền. Cũng may ở trong Tử Vong sâm thu hoạch được không ít thú hạch, chắc là đổi được ít tiền.
Thiên Lan với Vân Ninh Tẩm cùng nhau tìm một tiệm cầm đồ, có mấy người đang đứng xếp hàng bên trong, nhập gia tùy tục, Thiên Lan cũng xếp hàng ở phía sau, chờ đến lượt nàng, nàng đã đói meo, hữu khí vô lực ghé vào trên quầy, đem túi thú hạch đặt ở trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy nhìn lướt qua Thiên Lan, sau đó mới mở túi, túi lác đác có ba mươi bốn cái thú hạch, cấp bậc đều không cao, thú hạch như vậy một trảo liền một đống, cũng không giá trị bao nhiêu tiền, chưởng quầy há miệng định nói giá, đột nhiên nhìn đến một chỗ bên trong túi hạch.
Con ngươi tràn đầy tinh quang, nói với Thiên Lan “Cô nương, ngươi chắc chắn đều cầm hết chứ?”
Thiên Lan hữu khí vô lực gật đầu, thúc giục “Nhanh lên, có thể đổi được bao nhiêu?”
Nàng muốn chết đói rồi nha, làm nhanh lên đi a!!
“Cô nương, thú hạch loại này cấp bậc đều không cao, nhưng ta thấy cô nương là ngoại lai, một quả tính cô nương đồng vàng, cô nương thấy sao?” Chưởng quầy nhìn Thiên Lan hỏi.
Thiên Lan đâu biết giá trị hàng hóa ở thế giới này, nàng chỉ biết trên đại lục này đồng vàng là loại tiền thông dụng. Ngay cả trị giá của thú hạch là bao nhiêu, nàng còn không biết nữa là.
Thật ra Vân Ninh Thấm là biết, những quả thú hạch của các nàng đều là cấp đến cấp , loại thú hạch cấp thấp này, đổi được nhiều nhất là đồng vàng, lão bản này lại đổi cho các nàng đồng, đã là gấp đôi a.
“Được, cứ như vậy đi, ngươi nhanh lên một chút.” Thiên Lan vẫy vẫy tay, nàng đã đói đến nỗi không suy nghĩ được gì, nàng thuộc loại người không ăn một bữa đói đến mơ hồ, chưa ăn no, chuyện gì cũng đừng nói với nàng.
Trong mắt chưởng quầy xẹt qua một mạt tối nghĩa, duỗi tay liền muốn lấy cái túi kia, ngay lúc đó, một đôi tay trắng nõn nhanh hơn hắn một bước đè lên trên cái túi.
“Chưởng quầy, tiểu cô nương người ta không biết nhìn hàng, đừng nói ngươi cũng không biết nhìn hàng.”
Thanh âm thanh thuận vang lên bên cạnh Thiên Lan.
Chưởng quầy nghe có người làm hỏng chuyện làm ăn của mình, đang muốn quát lớn, nhưng khi nhìn đến người tới là ai liền im lặng, chỉ có thể hối hận lúc nãy không nhanh tay, hảo xảo bất xảo lại gặp đúng vị này.
Thiên Lan nghiêng nghiêng đầu, theo đôi tay kia nhìn qua, một vị công tử tuổi trẻ đang đứng bên cạnh nàng, dung mạo không tính là tuyệt thế vô song, nhưng vẫn là tuấn dật phi phàm, một bộ áo xanh, một nửa tóc đen được cố định bằng cây trâm màu ngọc bích, tóc dư xõa tung phía sau đầu, cả người lộ ra một cỗ chi khí đạm mạc.
Công tử thanh thoát, nhan như ngọc; trong đầu Thiên Lan liền hiện lên mấy chữ.
Thấy Thiên Lan nhìn chính mình, công tử kia nhìn Thiên Lan hơi hơi mỉm cười, khiến cả gian phòng như tắm gió xuân, làm người không rời được mắt “Cô nương, đồ vật của ngươi, có thể đổi được cao giá hơn so với giá chưởng quầy đề ra.”
A? Thiên Lan có chút ngốc, nhìn về phía cái túi kia, bên trong chính là một ít thú hạch, Vân Ninh Tẩm có nói thú hạch cấp thấp cũng không đáng giá.
Thiên Lan lấy lại cái túi kia, để trước mặt, lật qua lật lại bên trong, cuối cùng nhìn đến mấy khối đá màu xanh lá, không phải là cái này chứ? Lúc trước Phan Diệt chết sống kêu nàng bằng mọi cách xuống lấy mấy khối này, nàng vốn là không muốn giữ bên người, cục đá này thì có tác dụng gì?