Không lâu lắm Thanh Thường mang theo một giỏ hoa từ phía tây đi ra, rất nhanh đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua giỏ hoa mà Thanh Thường mang đến, bên trong có kim chỉ và một số bản vẽ cũng với mấy tấm vải gấm thượng đẳng màu nguyệt nha giống như màu áo cẩm bào trắng của Dung Cảnh. nàng nhìn mấy miếng vải nhíu mày nhìn Thanh Thường.
Thanh Thường chống lại ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào không phải Thiển Nguyệt tiểu thư ngài thêu túi thơm cho thế tử sao?’
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường: “Thanh Thường, ngươi đi theo cạnh thế tử bao lâu?”
Mới vừa rồi lúc nàng nói thêu túi thơm, vẻ kinh ngạc trong mắt Thanh Thường không phải là giả bộ. Hôm nay nàng nói thêu túi thơm lại cầm mấy miếng vải gấm màu nguyệt nha đến, nàng ấy là con giun trong bụng của Dung Cảnh sao? Làm sao biết nàng thêu túi thơm cho thế tử nhà nàng ấy? Nàng không thể thêu cho mình sao?
“Nô tỳ và Thanh Tuyền đã theo thế tử từ nhỏ!” Thanh Thường nói.
“Khó trách lại hiểu nhiều như vấy!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận giỏ hoa, cười với Thanh Thường, “ta không biết thêu túi thơm, ngươi tới chỉ ta thêu.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư … Nô tỳ cũng không biết thêu.” Thanh Thường nói.
“Hử?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường.
Thanh Thường đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ từ nhỏ đi theo thế tử tập võ, học chữ, đi theo Dược lão học nấu nướng, Vương Phi mất sớm, những năm nay bên cạnh thế tử không có nữ nhân nào, nên thêu thùa nô tỳ chưa bao giờ học.”
Vân Thiển Nguyệt ngạc nhiên, khó gặp được người không biết thêu thùa như nàng, nàng nhìn giỏ hoa trong tay có chút nghi ngờ hỏi, “vậy sao ngươi có vật này? còn đưa tới nhanh như vậy?”
Thanh Thường mặt càng đỏ hơn, “Trước đây nô tỳ muốn học, sau này lại không có học, mấy cái kim chỉ này vẫn để ở đó, chỉ mấy miếng vải là mới lấy tới cho ngài.”
Vân Thiển Nguyệt chớp mắt nhìn, nhìn gương mặt hồng hồng của Thanh Thường, thấp giọng hỏi: “Thanh Thường, ngươi có yêu mến ai không?”
Thanh Thường cúi đầu, tai từ từ đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu.
“Người nào?” Vân Thiển Nguyệt tò mò hỏi.
Thanh Thường cúi đầu thấp sắp xuống đất rồi, không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới không thể nào là Dung Cảnh, ánh mắt Thanh Thường nhìn Dung Cảnh là sùng bái phục tùng, ánh mắt Tần Ngọc và lục công chúa nhìn Dung Cảnh mới là thèm thuồng.. Nàng suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, ghé sát thấp giọng nói: “Là Huyền Ca?”
Thanh Thường ngẩng đầu nhìn, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, nghĩ Thanh Thường thời khắc này vô cùng đáng yêu! Nàng nghĩ cái đầu gỗ Huyền Ca kia thế mà còn có người thích, nhưng nghĩ lại mấy lần tiếp xúc với Huyền Ca, từ hôm đầu tiên ở Linh Đài tự hắn dẫn nàng đến biệt viện làm nàng tức giận đến giậm chân, lúc vì một câu của nàng mà Dung Cảnh trở mặt chạy về phủ, nàng bị Diệp Thiến ép đến Vinh vương phủ rồi làm mất giầy, khi hắn trả về còn cáu kỉnh với nàng, từng sự kiện một, nàng nghĩ thật ra Huyền Ca cũng rất đáng yêu. Nàng nhìn thấy khuôn mặt không dám tin của Thanh Thường nói: “Thấy lạ là vì sao ta biết sao? Có muốn biết làm sao ta biết không?”
Thanh Thường đỏ mặt gật đầu.
“Ánh mắt ngươi nhìn Huyền Ca giống như Tần Ngọc nhìn thế tử của ngươi vậy.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường giải thích.
Thanh Thường thoáng chốc mặt lại đỏ hơn.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay vào bả vai cũng bị luộc chín của Thanh Thường, cười cười nói nhỏ: “Xấu hổ cái gì ? Người ta nói gần quan được ban lộc, ngươi và Huyền Ca đã gần rồi, thế tử nhà ngươi nói một cậu là có thể cho các ngươi thành thân rồi.”
Thanh Thường xấu hổ không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới có phải lúc nàng bị Dung Cảnh đùa giỡn cũng có bộ dạng này không? Không trách được hắn thích xem, quả nhiên nhìn rất hay! Nàng rất biến thái thu được sự hài lòng khi luộc chín người khác từ chỗ Thanh Thường, đột nhiên muốn làm nguyệt lão, nhỏ giọng nói: “Huyền Ca biết ngươi thích hắn không? Có muốn ta giúp ngươi gọi hắn ra, sau đó đánh thức thế tử nhà ngươi,, cho các ngươi lập tức thành thân. Dù sao các ngươi cũng tới tuồi cập kê.”
Thanh Thường lâp tức lắc đầu, giọng nói không thể nhỏ hơn nữa, xấu hổ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài chớ nói, nô tỳ còn chưa muốn gả cho hắn.”
“Không gả cho hắn! Vậy thì chẳng qua là thích thôi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường, suy cho cùng tuổi tác tương đương với nàng, cái tuổi này lập gia đình vẫn là còn nhỏ, không gấp. Nàng gật đầu “Vậy cũng tốt ! Dù sao các ngươi cũng là người của thế tử, sớm muộn cũng như nhau, nếu các ngươi thích nhau, cũng chỉ là chuyện một câu nói của hắn.”
Thanh Thường xấu hổ không nói nên lời.
“Ai, ngươi cũng không biết thêu túi thơm làm sao vây giờ?” Vân Thiển Nguyệt bỏ qua cho Thanh Thường. nhìn giỏ kim chỉ mà buồn rầu. Thầm mắng Dung Cảnh, không có chuyện gì tự nhiên muốn túi thơm uyên ương hí thủy cái gì, còn muốn đeo vào đêm thất tịch.
“Hôm nay ngài đừng thêu vội, chọn hình vẽ trước đi. Chờ mai nô tỳ mời ma ma thêu thùa giỏi nhất tới chỉ cho ngài ?” Thanh Thường đỏ mặt đề nghị.
“Ừ! Chỉ có thể như vậy !” Van Thiển Nguyệt nghĩ tới thật đáng thương, bắt đầu từ ngày mai nàng phải học thêu thùa rối!.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài còn cái gì phân phó không ?” Thanh tiếp tục đỏ mặt hỏi.
“Không có ! Ngươi đi nghỉ ngơi đi !” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường, khoát tay với nàng.
Thanh Thường nhận được lệnh đặc xá, vội vã hành lễ với Thiển Nguyệt, xoay người nhanh như chớip đã không thấy. Nhìn bóng dáng của nàng Vân Thiển Nguyệt cười ra tiếng. Nghĩ tới nhược điểm của Thanh Thường là Huyền Ca, như vậy không biết nhược điểm của Huyền Ca có phải là Thanh Thường không? Chờ ngày nào đó tên đầu gỗ kia bắt nạt nàng, nàng mượn Thanh Thường giáo dục hắn ra trò.
Vân Thiển Nguyệt cười một lúc, cẩm giỏ đi vào phòng.
Đi trước bàn nàng để giỏ hoa xuống, từ bên trong lấy ra một xấp hình vẽ, chỉ thấy nhiều kiểu dáng và phương pháp thêu, thứ nhất chính là uyên ương hí thủy, chính là một đôi uyên ương đang âu yếm, nàng bỗng chốc rét lạnh, nhìn về cái thứ hai, vẫn là uyên ương hí thủy, cái này là sóng đôi tựa vào nhau, cái thứ ba lại vẫn là uyên ương hí thủy, đang đuổi nhau trong nước, cái thứ tư cứ vẫn là uyên ương hí thủy, là hai con đang mải nhìn nhau, cái thứ năm vẫn chính là uyên ương hí thủy, là miệng keef miệng, dường như đang cho nhau ăn, thứ sáu mà vẫn là uyên ương hí thủy, đang tựa lưng vào nhau … (ta bị ám ảnh chữ này jui!!!!)
Vân Thiển Nguyệt nghĩ theo như Thanh Thường nói, nàng muốn học thêu túi, chẳng lẽ muốn thêu uyên ương hí thủy cho Huyền Ca? Nhưng lại học không thành, có lẽ là xấu hổ không thêu nổi? Nếu không sao lại nhiều hình vẽ uyên ương hí thủy đến thế? Nàng cười cười, nhìn về phía cái thứ bảy. Khi thấy không còn là uyên ương hí thủy nữa, nàng thở dài ra một hơi như là rốt cuộc được giải thoát rồi.
Cái thứ tám là một tịnh đế liên (), hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc, ngả vào nhau lớn lên.
[() Tịnh đế liên: biểu thị tình vợ chồng mặn nồng như hai đóa sen mọc chung một gốc.]
Cái thứ tám là đôi chim liền cánh, Loan Phượng hòa minh (), vô cùng xinh đẹp.
[()Loan phượng hòa minh: biểu thị vợ chồng hài hòa.]
Thứ chin là cỏ song sinh, hai bộ rễ cây quấn vào nhau sinh ra từ một rễ chính, phiến lá hình trái tim.
Cái thứ mười là cây hợp hoan (), thứ mười một là cá Thờn bơn (), cái thứ mười hai là đôi thiên nga trắng, thứ mười ba là Ngọc Liên hoàn, thứ mười bốn là đậu tương tư…..
[() hợp hoan: sum họp, đoàn tụ; cá thờn bơn: con cá tượng trưng cho tình yêu trung trinh trong văn hóa Trung Quốc]
Vân Thiển Nguyệt nhìn tức cái từng cái, toàn bộ đều là vật có đôi có cặp, nàng nghĩ tới cổ nhân làm hà bao đính ước, quả thực không giả!
“Nước …” tiếng Dung Cảnh từ giường truyền tới.
Vân Thiển Nguyệt lập tức thả các hình vẽ trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn mơ màng nhìn nàng, cánh môi vểnh lên, hiển nhiên đang ngủ khát nước, nàng quay đầu rót chén nước, đi về phía giường. Ngồi xuống bên giường, đưa nước tới miệng hắn: “há miệng!”
Dung Cảnh nghe lời mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, liền nghe được tiếng nuốt nhẹ của hắn. Nghĩ tới người này say rượu vẫn còn rất ưu nhã. Thực sự là khiến người phẫn nộ, không công bằng.
Một chén uống cạn, Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Muốn uống nữa không ?”
Dung Cảnh lắc đầu, lại nhắm mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt muốn đứng lên, tính mang chén nước trở về bàn, Dung Cảnh bắt được cổ tay nàng, nàng quay đầu nhìn về phía hắn, hắn nhắm mắt không mở ra, thì thầm nói: “Nàng cũng ngủ !”
“Ta không buồn ngủ !” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Không buồn ngủ cũng ngủ. Nàng không ngủ ta không ngủ được.” Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt không buông.
Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, “Vây ngươi buông tay đã, ta đem cái chén để trên bàn!”
Dung Cảnh chậm rãi buông tay.
Van Thiển Nguyệt đi tới cái bàn đem cái chén để xuống, xoay người lại nhìn Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh vẫn chìa tay ra, nàng liếc nhìn mấy hình vẽ, đi tới giường. Vừa đến trước giường, Dung Cảnh lập tức túm lấy nàng, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta chưa cởi giày!”
Dung Cảnh buông nàng, Vân Thiển Nguyệt cởi giày ra, lên giường. Nàng vừa mới lên, Dung Cảnh đã ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hít thở mùi thơm trên thân thể mền mại của nàng, thì thầm nói: “Lúc này ta ngủ ngon rồi, nàng nên sớm lên đây ngủ.”
“Nếu không ngươi không say, hôm nay ngươi ngủ nhuyễn tháp!” Vân Thiển Nguyệt quát lên một tiếng. Hôm nay hiếm khi người Dung Cảnh không còn mát lạnh mà có chút nóng rực, khí lạnh trên người lập tức bị xua tan đi.
“Không có lương tâm !” Dung Cảnh lầu bầu một câu.
“Ngươi nói người nào không có lương tâm ? Ta hay là ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dung Cảnh ngậm miệng không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt cũng lười nói chuyện với người say rượu, nhẹ nhàng vung tay lên, một trận gió nhẹ thổi qua, ánh nến căn phòng tắt. Nàng vốn không hề buồn ngủ, không biết vì sao thấy Dung Cảnh nhắm mắt ngủ say, hô hấp đều đều, cơn buồn ngủ lại kéo tới. Cũng không đẩy ra, mặc hắn ôm, chậm rãi nhắm mắt.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại sắc trời đã sáng hẳn, nàng mở mắt, thấy Dung Cảnh đang tựa bên cạnh nàng, trong tay cầm hình vẽ túi thơm của Thanh Thường, lúc này đang cầm bức uyên ương âu yếm và bức uyên ương miệng kề miệng kia so sánh, nàng lập tức rét lạnh.
Dung Cảnh phá hiện nàng tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn nàng, ấm giọng nói: “Nàng nói xem hai cái này thì thêu cái nào đẹp hơn?’
“Nếu ta thật sự thêu … ngươi thật muốn đeo ra ngoài sao?” Vân Thiển Nguyêt nhìn khuôn mặt của Dung Cảnh, không còn ửng đỏ vì say như hôm qua, hôm nay vẫn là dung nhan ôn nhuận như ngọc, ánh mắt trong suốt. Nàng nghĩ Dung Cảnh không đáng yêu đã quay lại!
“Nàng thêu, ta liền có thể đeo ra ngoài.” Dung Cảnh nói.
“Không thêu!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Hắn đeo ra ngoài thì nàng không thêu được. Còn là uyên ương. Cũng mệt hắn dám cầm.
“Thêu đi !” Dung Cảnh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn môi Vân Thiển Nguyệt, đem cái bản vẻ uyên ương âu yếm kia tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, dùng ánh mắt hấp dẫn nói: “Thêu cái này!” (aaaa anh bắt đầu dùng sắc dụ !!!!)
“Không thêu!” Van Thiển Nguyệt lắc đầu, nếu thêu cái này không mặt mũi gặp người rồi !
“Thêu ! ” Dung Cảnh vừa cúi xuống hôn nàng.
“Không thêu! ” Vân Thiển Nguyệt vẫn lắc đầu.
“Thêu!”
“Không thêu ! ”
“Thêu!”
“Không … ưm…”
Vân Thiển Nguyệt bị hôn, kiên quyết lắc đầu cũng không được, nảng nhìn chằm chằm Dung Cảnh, Dung Cảnh hôn sâu. Môi hắn còn sót lại mùi rượu, làm trái tim nàng thoáng run rẩy, một đêm ngủ ngon, tinh thần vốn tỉnh táo nay lại bay bổng chập chờn.
Rất lâu Dung Cảnh buông nàng ra, dán vào môi nàng, khàn giọng nói: “Thêu hay không? ”
Vân Thiển Nguyệt hơi thở dồn dập, nhưng vẫn kiên quyết nói, “Không !”
Dung Cảnh tiếp tục tiến tới, tiếp tục triền miên.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy hắn ra, bàn tay nhỏ nhắn đánh vào lồng ngực gầy còm của hắn như trứng chọi đá. Nàng nhìn chằm chằm Dung Cảnh, nhưng không có chút uy hiếp nào, đối với Dung Cảnh trong giống như quyến rũ, khiến tâm hồn hắn rung động, buông những hình vẽ uyên ương xuống, tay từ từ thăm dò vào trong áo mềm đã lỏng lẻo của nàng, xoa xoa bên hông nàng.
Vân Thiển Nguyệt giật mình một cái, lập tức bắt lấy tay hắn, không biết lấy sức từ đầu ra, gạt tay hắn ra, mặt đỏ bừng tức giận nói: “Dung Cảnh, ngươi càng ngày càng … không phải người rồi!
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ngọn lửa trong mắt chưa tan đi, chậm chạp cầm bức vẽ uyên ương âu yếm vừa ném đi kia, dịu dàng nói, “Thêu hay không?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm hắn không nói.
“Có phải là không thêu đúng không? ” Dung Cảnh ép sát vào nàng nói.
Van Thiển Nguyệt không nói lời nào.
“Ta có thể dạy nàng!” Dung Cảnh đưa tay luồn vào tóc đen của Vân Thiển Nguyệt, nước lửa trong mắt giao thoa.
“Ngươi dạy ta?” Vân Thiển Nguyệt cuối cùng không nhịn được mở miệng, nhướng mày nhìn Dung Cảnh:
“Ngươi quả thật là toàn năng rồi? Còn có thể thêu thùa?” Nàng khó tưởng tượng được bộ dạng Dung Cảnh cầm kim chỉ làm thêu thùa. Hôm nay hắn sẵn sàng dạy nàng, nàng không ngần ngại học.
“Ừ !” Dung Cảnh lần nữa ném hình vẽ xuống, ngón tay gảy nhẹ, tháo đai lưng bên hông Vân Thiển Nguyệt ra, thân thể hắn có xu hướng đè lên thân thể nàng, miệng thì dịu dàng nói: “Dạy như vậy …”
“Ngươi cút!” Vân Thiển Nguyệt cuối cùng hiểu, nàng giận dữ đưa tay đẩy hắn ra, ngồi bật dậy.
“Thêu hay không thêu?” Dung Cảnh nhìn nàng hỏi lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, vừa giận vừa thẹn : “Ngươi là Dung Cảnh sao? Người hôm qua uống say vô cùng ngoan ngoãn kia mới là Dung Cảnh đi ? Ngươi chui từ đâu ra thì chạy về đi ! Trả lại Dung Cảnh hôm qua đây!”
Dung Cảnh nhíu máy: “Hôm qua ta đáng yêu?”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng đâu chỉ đáng yêu ? Quả thật còn nghe lời làm cho ta mừng muốn chết.
“Đó nhất định không phải ta !” Dung Cảnh dứt khoát, tiếp tục nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nhu hòa không thể nhu hòa hơn nữa: “Ta xem qua những hình vẽ trong cái rổ kia đều không đẹp như cái này. Nàng muốn thêu cho ta, tất nhiên phải thêu cái ta thích đúng không ? Ngoan, thêu đi được không?”
“Thêu !Ta thêu cho ngươi một trăm cái.” Vân Thiễn Nguyệt không chịu được loại ôn nhu này, nghĩ chẳng có gì ghê gớm. Hắn dám đeo ra ngoài, nàng còn sao không dám thêu.
“Vậy tốt rồi!” Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, hài lòng gật đầu, xoay người xuống giường, không phục giọng nói thanh nhuận. “Thanh Thường mời người thêu giỏi ở tú phường kinh thành cho ngươi, đôi khi vào phủ. Nàng nhanh dậy đi, sau khi ăn cơm mau học thêu! Nếu không không kịp.’
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, lần nữa nằm lại giường, đầu óc nàng có bệnh mới đồng ý thêu túi thơm cho hắn sau khi hắn say rượu hôm qua. Người này đâu phải là công tử nho nhã, rõ ràng chính là ác ma. Theo nàng thấy cái danh tiểu ma vương của Dạ Khinh Nhiễm phải nhượng lại cho hắn ròi.
“Không đứng lên ?’ Dung Cảnh nhướng mày nói.
“Không dậy nổi !’ Vân Thiển Nguyệt đưa tay kéo chăn, che kín đầu.
“Ta hôm nay tỉnh quá sớm, thật có chút mệt!’ Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt lật đật vén chăn ra, ngồi thẳng dạy, chỉ tay ra ngoài cửa, tức giận nói: “Ngươi gọi Thanh Thường tới cho ta! Nhanh lên một chút, chậm một bước ta liền lột sạch ngươi treo lên xà nhà ! Đừng nghĩ địa bàn của ngươi, ta không treo được ngươi. Ta xem ai dám cứu ngươi, ai dám cứu ngươi ta liền lột sại hắn rồi cũng treo lên.”
Dung Cảnh không dám nán lại thêm phút nào, xoay người ra khỏi phòng.
Vân Thiển Nguyệt mặt mày tối tăm, nghĩ coi như hắn thức thời! Nếu không hôm nay nàng sẽ cho hắn đẹp mặt.
Dung Cảnh ra ngoài phân phó, Thanh Thường lên tiếng. Nàng vừa mới đi vào cửa, đã nghe Van Thiển Nguyệt nói: ‘Đóng cửa phòng lại !’
Thanh Thường sửng sốt quay đầu nhìn Dung Cảnh một cái, Dung Cảnh đứng ngoài cửa, đang ngẩng đầu nhìn trời. Nàng lập tức đóng cửa. Đi vào cẩn thận hỏi ‘Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài tìm nô tỳ có chuyện gì ?’
Nỗi uất hận của Vân Thiển Nguyệt vơi đi một chút, chỉ vào quần áo đầu giường có chút khó khăn nói: ‘Ngươi dạy ta mặc quần áo!’
Thanh Thường sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra. Rốt cuộc vì sao thế tử muốn Nhân nương tử làm ra quần áo rườm rà nhất! Thì ra là biết Thiển Nguyệt tiểu thư không biết mặc loại quần áo này ? nàng có chút im lặng.
Vân Thiển Nguyệt có chút mất tự nhiên, nhìn Thanh Thường nói, ‘Đừng nói với ta ngươi cũng không biết!’
Thanh Thường quay đầu nhìn ra cửa, cửa phòng đóng, không thấy bóng dáng của Dung Cảnh, nàng khó khăn nuốt nước miếng, gật đầu, nhỏ giọng nói: ‘Nô tỳ biết !’
‘Vậy thì bắt đầu đi !’ Vân Thiển Nguyệt có chút vô lực. Này nếu ở thế giới kia, nàng nói nàng không biết mặc quần áo liệu có ai tin ? Nhưng loại quần áo không phải là vòng móc cài hay là cạp váy hoặc sa mỏng, lụa là thì là tơ lụa lam nguyệt châu quấn quanh để làm đẹp này, nàng thực không biết mặc. Không cẩn thận lại giống ngày đó, quần áo thì chưa mặc được mà đã mơ màng quấn chặt mình lại.
“Vâng ! ” Thanh Thường gật đầu, tới đầu giường cầm quần áo, nhẹ nhàng tháo ra, không mặc cho Vân Thiển Nguyệt ngay, mà tư từ giảng dạy cho nàng mặc cái nào trước nào mặc cái nào sau, cái nào mặc cuối cùng.
Vân Thiển Nguyệt chăm chú lắng nghe, nghĩ thì ra là bộ quần áo này có thứ tự mặc. Thật sự người ta nói đúng, trên thế giới không có người toàn năng, sống đến già là học được nhiều. Nhân nương tử có thể làm ra được quần áo rườm rà như vậy, chờ có cơ hội nếu nàng gặp nàng ta, nàng nhất định sẽ cúng bái nàng mới được.
‘Thiển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ đã giảng giải xong. Nô tỳ giúp ngài mặc hay ngài tự mặc ?’ Thanh Thường nhẹ giọng hỏi.
‘Ta tự mình mặc cái nào không đúng ngươi chỉ ta .’ Vân Thiển Nguyệt cầm y phục mặc lên người.
‘vâng!’ Thanh Thường gật đầu.
Bản lĩnh đã nhìn qua không bao giờ quên phát huy tác dụng. Vân Thiển Nguyệt mặc rất chậm, nhưng mặc xong không sai cái nào. Nàng có chút vui mừng hỏi “Như thế nào ?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư thật thông minh, ban đầu nô phải học hai canh giờ mới mặc được ! Trở về nô tỷ giảng cho thế tử một lần. Không nghĩ Thiển Nguyệt tiểu thư cũng chỉ nghe một lẩn có thể mặc được.” Thanh Thường cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ chả trách Dung Cảnh mặc quần áo cho nàng rất chậm! Thì ra là giống nàng, cũng là nghe nói. Nàng nói vọng ra ngoài. “Dung Cảnh, ngươi vào đi!”
Dung Cảnh đẩy cửa vào.
“Thấy rồi chứ! Mặc quần áo là chuyện nhỏ !’ Vân Thiển Nguyệt đắc ý cười, đừng nghĩ không có ngươi ta không mặc được.
“Ừ! Quần áo rườm rà như vậy ngươi có thể học nhanh như vậy, nói vậy thêu một cái túi thơm cũng là một chuyện nhỏ rồi.” Dung Cảnh nhìn Vân thiễn Nguyệt quần áo chỉnh tề đứng trước giường, mặt mày hớn hở đắc ý, hắn cười nói.
“Chờ ta thêu cho ngươi gốc hoa đào thối!” Vân Thiển Nguyệt nhìn khuôn mặt cười cười của hắn căm phẫn nói.
Dung Cảnh quay mặt qua một bên, xoay người đi rửa mặt, làm như không nghe thấy lời của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trước giờ nàng không hề cảm thấy mặc quần áo là chuyện rất giỏi gì, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy mừng rỡ không ngừng còn hơn là khi hoàn thành xong một vụ việc hồi đó. Nàng nhìn thấy bóng lưng Dung Cảnh còn muốn chọc hắn, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng Huyền Ca, “Thế tử, phía ngoài truyền tới, nói Đại quản gia của Vân vương phủ tới mời Thiển Nguyệt tiểu thư về vương phủ!”
Hử? Vân Thiển Nguyêt ngẩn người.
Dung Cảnh dùng khăn sạch lau tay một lần nữa, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nghe nói sáng nay Thất hoàng tử tới thăm Vân vương phủ, mang đồ Bắc Cương cho Thiển Nguyệt tiều thư. Hiện giờ hắn đang chờ ở Vân vương phủ. Đại quản gia của Vân vương gia đến đây mời tiểu thư trở về phủ ! Nói Thiển Nguyệt phải gặp Thất hoàng tử tỏ lòng biết ơn.” Huyền Ca nói.
Dung Cảnh không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu rửa mặt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, hắn đưa lừng về nàng, nên không nhìn thấy nét mặt hắn. Lại không nói một lời giống hư ở cửa Vinh vương phủ hôm qua, đây là đang chờ nàng quyết định rồi! Nàng vốn chẳng hề gì với Thất hoàng tử, nhưng bởi vì lời nói của Dung Phong và sự bất thường của Dung Cảnh mấy ngày nay, cho nên khi nàng nghe đến Thất hoàng tử thì có gì đó lạ lạ. Giờ lại có chút do dự rồi. Im lặng một lát, nói với phía ngoài: “Nói với Vân Mạnh, nếu đã tặng đồ, nói hắn cứ để xuống là được, ta đi núi Vân Vụ một chuyến rất mệt mỏi, đang uống thuốc của thế tử điều trị thân thể, lười đi về vương phủ. Ngày khác ta cảm ơn Thất hoàng tử.”
“Dạ!” Huyền Ca đáp lại vui vẻ, như một trận gió rời khỏi Tử Trúc uyển.
Tâm trạng Vân Thiển Nguyệt bỗng trở nên nặng trĩu, cứ tiếp tục không gặp Thất hoàng tử như vậy cũng không phải là cách, nàng nói với Dung Cảnh và Dung Phong là chuyện trước khi mất trí nhớ là chuyện kiếp trước, chỉ có chính nàng biết tuy nàng nói dễ dàng như thế, đáy lòng lại không thoải mái. Suy cho cùng đều là một mình nàng mà thôi. Không thể vì mất trí nhớ mà gạt bỏ Dạ Thiên Dật, cũng không thể vì Dạ Thiên Dật trở về mà gạt bỏ Dung Cảnh. Nàng nhớ tới lá diệp đưa tình mà Dung Cảnh nói, nàng và Thất hoàng tử thực sự có tình ý? Tâm trạng không khỏi buồn bực.
“Thanh Tuyển, chuẩn bị xe, đưa Thiển Nguyệt tiểu thư về phủ !” Dung Cảnh bỗng nhiên quay lại phân phó.
Vân Thiển Nguyệt giật mình, nhìn Dung Cảnh, “Ai nói ta muốn về vương phủ ? Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?”
“Bộ dạng nàng mất hồn vía, không bằng trở về vương phủ!” Dung Cảnh nói.
“Người nào mất hồn mất vía ?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, đi tới giựt khăn trong tay hắn ném lên trên giá bồn rửa, quay lại nói với hắn: “Ngươi rửa mặt cho ta!”
Dung Cảnh đứng bất động.
“Được! Ta đi, được chưa? Ngươi đỡ phải nhìn ta ngứa mắt.’ Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, cơn giận không biết bốc lên từ đâu.
Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay kéo cánh tay nàng, giọng nói cứng nhắc chuyển sang ôn nhu, ‘Ta không nói không rửa mặt cho nàng!’
Vân Thiển dừng bước, sắc mặt không tốt nhìn hắn.
Hắn che khăn quyên trước người nàng, tay trắng ngọc nhẹ nhàng táp nước lên mặt nàng, đầu ngón tay xẹt qua mặt nàng, ôn nhu nói: ‘Nhắm mắt lại!’
Vân Thiển Nguyệt bị sự ôn nhu của Dung Cảnh cảm hóa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. tức giận biến mất. Trước giờ nàng không phải là người phát giận lung tung, nhưng lần nào cũng không nhìn được mà phát giận với Dung Cảnh. Trong động tác và ngữ điệu dịu dàng của hắn, nàng cảm thấy tâm trạng rối rắm cáu kỉnh của nàng đều có vẻ nhỏ nhặt không dáng kể.
‘Xong rồi!’ Dung Cảnh rửa xong, rồi dùng khăn lau sạch.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, đột nhiên nói: ‘Dung Cảnh, ta ….’ Nàng mím môi do dự một chút, vẫn quyết định hỏi: ‘Trước đây ta đối xử với Thất hoàng tử rất tốt sao ?’ Nàng chỉ muốn biết tốt hay không tốt, tốt có nhiều loại, rốt cuộc nàng tốt đến mức nào.
‘Ừ!’ Dung Cảnh thờ ở gật đầu, như không muốn nói.
Vân Thiển Nguyệt im lặng thêm chút, lại hỏi, ‘Tốt hơn ta đối với ngươi ?’
‘Nàng cảm thấy nàng tốt với ta sao ?’ Dung Cảnh nhướng mày nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, ngoại trừ giúp hắn giải độc ở Linh đài tự thì đúng là nàng đối xử với hắn không tốt lắm. Nàng thấy Dung Cảnh nhướng mắt lên hỏi ngược lại, vẻ mặt có chút không cam lòng, nàng tiến lên một bước, dùng cánh tay ôm hông hắn, thân thể dựa vào người hắn, tư thế hai người vô cùng thân mật, giọng nhẹ nhàng nói, ‘Nói, ta đối với ngươi có tốt không ?’
Trong ánh mắt tinh khiết của Dung Cảnh hiện lên tia rực rỡ, dịu dàng cười một tiếng, ‘Nếu nàng thêu cho ta bức hình kia là tốt rồi !’
Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra, đỏ mặt nói. ‘Ngươi thật là hết thuốc chữa !’
Dung Cảnh cười khẽ.
‘Thế tử, còn chuẩn bị xe không ?’ Thanh Tuyền ở ngoài phòng ngây ngốc hỏi.
Dung Cảnh còn chưa mở miệng, Thanh Thường dường như che miệng hắn, trách mắng: ‘Chuẩn bị cái gì ? Không nghe Thiển Nguyệt tiêu thư không muốn về phủ sao ? Ngươi thật đầu gỗ!’
‘Tỷ, ngày nào tỷ cũng ép đệ luyện công, dù biến thành đầu gỗ cũng là do tỷ !’ Thanh Tuyền bất mãn nói, đừng tưởng hắn không biết, những năm đi theo thế tử không phải ăn cơm ngồi không.
‘Nói nhiều, theo ta đi bưng cơm !’ Thanh Thường kéo Thanh Tuyền.
Thanh Tuyền lẩm bầm một câu, rồi theo Thanh Thường đi phòng bếp.
Vân Thiễn Nguyệt nhìn hai tỷ đệ có chút buồn cười. Nghĩ tới bên cạnh Dung Cảnh không chỉ có ăn mặc dùng đi lại đều là bảo bối, mà người bên cạnh hắn cũng là bảo bối. Nhưng mà nàng cũng không ao ước, hôm nay nàng có bảy người Hoa Sinh Hoa Lạc, cũng là bảo bối.
Không lâu lắm Thanh Thường bưng thức ăn tới, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã chuẩn bị xong.
Sau khi ăn cơm, Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cái giỏ, phía trên cùng đặt hình vẽ uyên ương âu yếm, mím môi, hỏi Thanh Thường, ‘Tú nương đến rồi sao?’
Dung Cảnh uống trà, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh, đắc ý rồi đi? Hắn còn dám nói nàng không tốt với hắn nữa đi.
‘Tú nương kia vừa đến, đang ở phòng của nô tỳ!’ Thanh Thường cười gật đầu, nhìn thoáng qua Dung Cảnh nhỏ giọng nói: ‘Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài theo nô tỳ về phòng ! Thế tử chưa bao giờ cho người ngoài bước vào viện cả.’
‘Được!’ Vân Thiển Nguyệt đứng lên. Bảo nàng học thêu uyên ương âu yếm trước mặt Dung Cảnh, nàng cũng không thêu được.
Hai người bước ra khỏi phòng, đi về phía tây viện.
Dung Cảnh nhìn hai người rời đi, để chén trà xuống. Dung nhan như ngọc khẽ cười, ánh mắt rực rỡ. Giây lát, hắn đừng lên, ra khỏi phòng, chậm rãi đi tới thư phòng.
Một ngày này, Vân Thiển Nguyệt dựa vào bản lãnh nhìn qua một lần sẽ không quên rất nhanh đã học xong phương pháp thêu các loại uyên ương hí thủy. Thành thạo nhất tất nhiên là uyên ương âu yếm. Trong ánh mắt kinh ngạc của tú nương, nàng lại học được các loại tịnh đế liên,tình vợ chồng, chim liền cánh, cá thờn bơn, đậu tương tư, cây hợp hoan, hai nhành mai, đôi hải đường, hoa đào tháng hai, v,v.
Đây là thói quen hình thành từ kiếp trước của nàng. Có nhiều thứ nàng không học, đánh chết cũng không học, nếu muốn học thì học thật kỹ.
Đến tối tú nương mới rời đi, đã không sửng sốt nữa mà là tâm phục khẩu phục. Có lẽ chưa từng nghĩ người được lan truyền là quần là áo lượt không thay đổi chữ to không biết ngu muội dốt nát không biết gì thế mà lại là nhân tài đã nhìn thấy là không quên được. Nhưng nàng chỉ dám nghĩ trong bụng, không dám nói chuyện này ra. Dù có nói ra, với danh tiếng quần là áo lượt đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người của Vân Thiển Nguyệt thì sẽ không ai tin nàng.
Thanh Thường càng khâm phục Vân Thiển Nguyệt hết mức, trước kia nàng thấy tiểu thư tính tình tốt, có thể được thế tử thích đương nhiên là bất phàm. Nhưng từ tháng trước khi nàng dùng nửa tháng đọc xong toàn bộ sách trong thư phòng của thế tử đã khiến nàng hoảng sợ rồi, không ngờ hôm nay thấy nàng chỉ cần một ngày đã học xong các phương pháp thêu của tú nương đệ nhất kinh thành, nàng đối với nàng ấy đã không chỉ là khâm phục, mà là như đối với thế tử nhà nàng, tôn sùng kính phục.
Vân Thiển Nguyệt chờ thêu nương đi rồi, lẳng lặng soát lại những thứ trong đầu, nhớ kỹ nàng, mới mở cửa trở lại phòng Dung Cảnh.
Trong phòng Dung Cảnh sáng đèn, nhìn qua lụa trước cửa sổ, ánh đèn thấp thoáng, phía trước cửa sổ hình bóng ưu nhã. Trong phòng có mùi thức ăn bay ra, Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng Dung Cảnh, vẻ mặt mệt mỏi vơi đi vài phần, nàng nghĩ tới coi như hắn có lương tâm, chờ nàng về ăn cơm!
Đẩy mành ra vào phòng, Dung Cảnh quả nhiên ngồi trước bàn, thấy nàng đi vào, ôn nhu cười một tiếng: ‘ Cực khổ rồi!’
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, đi tới ngồi trước bàn, cầm đũa mở miệng ăn. ‘Biết cực khổ ngươi không đi học thêu cho mình.’
‘Chỉ có nàng thêu cho ta mới tốt!’ Dung Cảnh đứng lên, chuyển chiếc ghế tới ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, rút đũa khỏi tay nàng, nhìn nàng ôn nhu nói: ‘ta đút cho nàng!’
Vân thiển Nguyệt không nhịn được buồn cười, một lần nữa đoạt đũa lại : ‘Ta không yếu đuối như vậy !’
‘Ta đút cho nàng!’ Dung Cảnh rút đũa khỏi tay nàng.
Vân thiển Nguyệt thả tay xuống, nghĩ tới nàng bắt đầu được hưởng đãi ngộ nữ vương rồi sao! Như vậy ngày cực khổ học tập này cũng đáng. Không hề từ chối, cười gật đầu: ‘được!’
Dung Cảnh hài lòng cười một tiếng, cầm chiếc đũa, toàn gắp thức ăn Vân Thiển Nguyệt thích nhẹ nhàng đưa vào miệng nàng. Vân Thiển Nguyệt từng miếng từng miếng ăn hết, tâm trạng có chút thỏa mãn.
Trong phòng lẳng lặng, hương thơm thức ăn thoang thoảng, trong viện yên lặng, bóng đêm yên tĩnh, Hôm nay không phải ngày trăng sáng, nhưng cũng là một đêm đẹp.