Hoàn Lương

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Hám Tắc.

Cái tên này không hề xa lạ đối với những ai theo học tin tức hệ.

Người đàn ông này phát triển ở khá nhiều lĩnh vực, mới hai tư – hai lăm tuổi đã nổi danh là một nhà từ thiện vừa có tâm vừa có tầm, đến nay cũng đã theo suốt tám năm.

Có tài, đẹp trai, nho nhã, giàu lòng trắc ẩn, nhiều tiền….

Bất kì nhà truyền thông nào đều đánh giá y rất cao.

Du Tá nằm mơ cũng không có ngờ tới, người bạn trai đầu tiên trong đời mình, sẽ là đối tượng mà đám danh viện kia tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Không…. có lẽ cậu còn chưa đủ tư cách xưng là bạn trai người ta.

Hám Tắc tiên sinh mà cậu yêu thích, chưa từng thổ lộ với cậu một câu nào.

Du Tá có chút mất mát.

.

Cậu chuyển tới nơi ở của Hám tiên sinh cũng đã một tuần lễ rồi, mỗi lần nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng ăn một tuần trước, chân đều không tự chủ được muốn nhũn ra.

Người đàn ông từ đằng sau ôm lấy cậu thực nóng, tiếng nói trầm thấp du dương, như một loại độc dược lan tràn trong tai.

Cậu không chút do dự từng chút từng chút nuốt độc dược xuống bụng, vui vẻ chịu đựng.

Học kì hai năm thứ ba, cần chuẩn bị thi tiếp thạc sĩ, cũng phải lo đi thực tập.

Cậu ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà tầng, tựa như chú chim hoàng yến bị giam trong lồng son.

Khóe miệng khẽ giật giật, dường như cậu quá đề cao bản thân rồi.

Cậu nhìn đồng hồ treo tường, chậm rì rì từ trên sofa bò dậy, chui vào thư phòng, chuẩn bị ôn tập.

Trong thư phòng tràn ngập hương vị thuộc về Hám tiên sinh.

Đó là hương nước hoa nhàn nhạt, xen lẫn mùi thuốc lá lâu phai.

Cậu thích ngốc ở nơi này, mỗi lần ngồi đây đều có cảm giác như Hám tiên sinh đang ngồi kề bên.

.

Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng vang, như là giày da chạm vào sàn nhà, như là chìa khóa bị đặt lên mặt tủ giày.

Du Tá dừng bút, dép cũng không kịp đi, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.

Không phải ảo giác, sau năm ngày xa cách, Hám tiên sinh lần đầu tiên trở lại nơi này.

Nam nhân đang chỉnh lại tấm thảm bị xô, đầu không có ngẩng, nhưng nói chuyện lại dịu dàng quá đỗi: “Mấy ngày tôi không ở nhà, em có chú ý ăn uống đầy đủ không đấy?”

Du Tá vâng vài câu, vui vẻ tiếp nhận áo khoác đối phương cởi ra, tính treo lên trên giá, còn chưa có nhích người, trời đất liền quay cuồng.

Hám tiên sinh nhấc bổng cậu lên.

Mặt xoạch cái đỏ bừng, đỉnh đầu lại truyền tới thanh âm mang theo không vui.

“Dạo này nhiệt độ hạ thấp, bao lớn rồi còn không biết đi dép hả?”

Trái tim căng phồng lên, chua xót, cậu túm chặt lấy vạt áo trước ngực nam nhân: “Em, em nhớ ngài….”

Hám tiên sinh ngẩn người, ngay lập tức mỉm cười ôm cậu đi vào phòng ngủ: “Bé yêu.”

.

Bé yêu.

Du Tá thích nam nhân gọi cậu như vậy, giống như cậu được thương yêu vô cùng.

Cậu không hề ngốc, chỉ là có chút nhát gan mà thôi.

Cậu biết nam nhân thích mình ngoan ngoãn thuận theo, cho nên cậu không làm ra một chút hành động ngỗ nghịch nào.

Giống như hiện tại.

Hám tiên sinh thích sờ soạng thân thể cậu, thích lưu lại dấu vết hoặc xanh hoặc tím trên người mình.

Y thích trói hai tay cậu lại, thích nhìn cơ thể cậu trần trụi uốn éo trên người y quan chỉnh tề chính mình.

Thích dằn vặt cậu đến khóc thút thít, rồi y sẽ dỗ dành, lau nước mắt cho cậu.

Nhưng tuyệt nhiên không làm đến bước cuối cùng.

Du Tá một lần lại một lần bị y đùa bỡn đến gào khóc xin tha, đến khi tỉnh táo lại vẫn không thể hiểu nổi.

.

Cậu không phải không cảm nhận được nam nhân động tình.

Có khi trên trán sẽ rịn ra mồ hôi, khiến cho gương mặt kia càng thêm gợi cảm.

Thế nhưng nam nhân chỉ là lột sạch quần áo cậu, mà không hề động chạm tới y phục bản thân.

Lồng ngực phập phồng, cậu nằm rạp lên cái tay đang nắm cổ mình, run rẩy dò hỏi: “Ngài…. ngài không muốn em sao?”

Hám tiên sinh hôn nhẹ lên ngón tay cậu, giọng nói ám ách: “Không vội.”

Du Tá không biết câu không vội này có ý tứ gì, cậu cụp mắt, tùy ý nam nhân cắn lên hầu kết của mình.

Cậu ôm lấy cổ đối phương, đôi mắt nheo lại không ngừng phát ra từng tiếng hừ nhẹ như của nhược thú, trong lòng có chút ủy khuất.

Không vội ư – nghĩa là trước mắt vẫn không muốn mình sao?

.

Du Tá hỏi: “Thế… ngài thích em sao?”

Cậu lo lắng không yên.

Cậu sợ nam nhân quyết đoán mà nói ‘không’, cậu sợ chính mình không có dũng khí tiếp tục ăn vạ ở nơi này, lì lợm la liếm, sợ không thể nắm giữ một chút hi vọng cuối cùng.

Nam nhân không có trả lời, y chỉ lặng yên cúi đầu nhìn ngắm cậu, sau đó nâng cằm cậu lên, một nụ hôn mang chút tàn nhẫn đổ ập tới.

Đôi mắt đỏ lên, làm người lạnh run.

Du Tá run lên bần bật.

— không, chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi, Hám tiên sinh ôn nhu cực kì sao có thể lộ ra biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia đâu?

.

Du Tá sắp không thở nổi, thế nhưng cậu luyến tiếc buông ra, đầu óc mơ hồ, tầm mắt cũng trở lên mờ mịt.

Hám tiên sinh càng hôn càng sâu, càng hôn càng hung hãn, không ngừng cuốn lấy đầu lưỡi cậu, cắn lấy .

Lẫn trong nước bọt bị cậu nuốt xuống cuống họng, có chút ngọt, có chút tanh.

Du Tá biết, là vị máu tươi.

Thẳng đến khi đôi môi tê mỏi, không khí mới một lần nữa dũng mãnh tiến vào buồng phổi.

Du Tá nằm xụi lơ trong lồng ngực nam nhân, bên tai tràn ngập tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.

Thình thịch, thình thịch.

.

Cậu muốn mở miệng, thế nhưng lại chạm đến vết thương nơi khóe miệng, đau đau.

Hám tiên sinh xoa eo cậu, nói.

“Thích em thích đến muốn trói em lại trên giường, từ trong ra ngoài đều phủ đầy tinh dịch của tôi.”

Du Tá sửng sốt.

Hám tiên sinh còn chưa nói xong.

“Thích đến nỗi muốn cắt đứt hai chân em, chỉ có thể bị tôi ôm đi đường.”

“Thích đến mức muốn móc lấy đôi mắt này, để em không có thể nhìn tới ai khác.”

“Thích đến nỗi muốn lột da em làm thành áo khoác, để tôi đi tới đâu mang em theo tới đó.”

“Thích đến hận không thể cắn xé cơ thể em nuốt vào trong bụng, vĩnh viễn kết thành một thể với tôi.”

Du Tá cứng đờ toàn thân.

Cậu bỗng thấy sợ hãi, lần đầu tiên cậu nghe thấy nam nhân dùng giọng điệu cương quyết, nói ra những lời kinh hồn táng đảm.

Cậu sợ đến nỗi lặng lẽ rơi nước mắt, tay lại ôm thật chặt eo đối phương, tựa như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng, chết cũng không buông.

Một bàn tay ấm nóng nặn nặn sau gáy, thấy phản ứng của cậu, Hám Tắc khẽ cười.

“Đùa em thôi, đáng yêu ghê.”

“Mà dù tôi có thật sự nghĩ như vậy đi chăng nữa, cũng không nỡ ra tay.”

“Bởi vì tôi thích em, tôi yêu em.”

.

Du Tá bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người đắp một tấm chăn mỏng, điều hòa mở vừa phải.

Một số chỗ trên cơ thể còn đang nhói đau, đó là dấu vết Hám tiên sinh lưu lại lúc ban chiều.

Cửa khép hờ, ánh sáng từ phòng khách thông qua khe hở rọi vào bên trong, nam nhân vẫn chưa rời đi, hình như đang xem tivi.

Du Tá xoa xoa mắt, trong đầu hồi ức lại từng lời tâm tình của nam nhân, khuôn mặt thoáng cái đỏ tưng bừng.

Cậu muốn xuống giường nấu cho Hám tiên sinh bát mì, mà điện thoại lại không thuận theo rơi cái bịch xuống sàn.

Cậu cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Tăng Gia Thụ gửi tới.

[Cậu đang ở đâu, dạo này không thấy tin tức gì thế.]

[Hôm kia trong trường lại có người mất tích, phụ huynh làm ầm lên rồi, ầm ĩ vô cùng. Hết làm loạn ở trường lại kéo nhau lên phòng giáo dục, thậm chí còn nháo lên cả chính phủ.]

[haiz, thế mới biết mấy năm gần đây liên tục có người mất tích, tất cả đều là thanh niên chừng hai mươi, bên công an luôn đè xuống, giờ chọc phải thứ dữ mới tuôn ra tới.]

[tiểu ~ Du ~ Tá ~ trả ~ lời ~ mau ~]

[Tớ lo cho cậu lắm, cậu vẫn ổn đấy chứ? Lập tức rep tớ!]

.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Du Tá nhắn một câu yên tâm, tớ sống thoải mái lắm đây.

Cậu có chút tư tâm, muốn nói cho người bạn duy nhất biết chuyện mình cùng Hám tiên sinh ở bên nhau, thế nhưng lại có điều do dự.

Dầu sao thì thân phận Hám tiên sinh khá đặc thù, cậu không biết có thể chia sẻ cảm giác hạnh phúc này ra bên ngoài được hay không.

Đang định đi tìm nam nhân hỏi một câu, bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền tới thanh âm có chút áp lực.

Hám tiên sinh đang cúi đầu xem điện thoại, không biết y đi đến bên cạnh cậu từ lúc nào mà không nghe thấy một chút tiếng động gì.

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có chút tia sáng từ trên màn hình chiếu lên khuôn mặt trầm tư của nam nhân, như một con quỷ tùy thời sẽ mở ra cái miệng đầy máu tanh ngòm.

Trong lòng cậu hốt hoảng, theo bản năng gọi một tiếng: “Hám tiên sinh….”

Đèn bàn được bật lên, ánh sáng màu cam tỏa ra khắp phòng, xua đuổi đi ảo giác khiến con người ta chìm trong sợ hãi.

Nam nhân mỉm cười, bàn tay duỗi ra xoa xoa mái tóc cậu, như đang trêu đùa tiểu sủng vật: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio