Hoàng Gia Sủng Tức

chương 113: trộm đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện phát sinh trong cung, Lục Thanh Lam cũng rất nhanh liền biết. Lúc trước nàng tiến cung nhờ cậy Tam công chúa và Tống quý tần trợ giúp Đại tỷ tỷ, Tam công chúa bên này xong việc, lập tức liền phái người tới nói cho nàng biết, hơn nữa còn tranh công với nàng.

Lục Thanh Lam nghe nói hết thảy làm theo kế hoạch của nàng, cuối cùng thoáng yên lòng, nghĩ đến trước lúc Đại tỷ tỷ sinh con sẽ không có gì nguy hiểm nữa rồi, dự đoán trải qua lần này, Đại hoàng tử cũng sẽ gõ Hàn Ký Nhu một phen, dù sao Đại hoàng tử có thể lăn lộn tới địa vị hiện tại, đầu óc và thủ đoạn cũng không ngốc.

Chẳng qua chuyện Tư Huyễn, liên luỵ rộng rãi, nhưng bởi vì liên quan đến Hạ huệ phi, nội tình bí ẩn, ngay cả Tam công chúa cũng không rõ, Lục Thanh Lam lại càng không biết.

Nàng hiện giờ đang suy nghĩ làm sao lấy lại lục đoan nghiễn tuyết trúc do đích thân Lâm Tử Dã chế tạo đây. Cái gì mà lễ vật Tam công chúa ban tặng, vừa nghe đã thấy vô lý, trình độ chán ghét học hành của Tam công chúa so với nàng càng lớn hơn, nàng ấy làm sao lại cảm thấy hứng thú với loại nghiên mực này chứ, coi như là sản phẩm đích thực của Lâm Tử Dã, đưa cho nàng ấy nàng ấy cũng chưa chắc đã biết.

Lục Thần từ nhỏ không có khái niệm đối với tiền tài, dù sao hắn lớn như vậy, chưa từng có thiếu tiền tiêu, Lục Thanh Lam cho dù tìm hắn muốn một ngàn lượng bạc, nếu trong tay hắn có, cũng sẽ không chút do dự đưa cho nữ nhi. Chẳng qua nghiên mực này lại là thứ hắn thích nhất, Lục Thanh Lam muốn lấy lại nghiên mực của Lâm Tử Dã đích thân chế tạo, vậy khác nào cắt đi thịt của hắn.

Chẳng qua dù cắt thịt cũng phải cắt, Tiêu Thiểu Giác vốn đã dây dưa không rõ với nàng, nàng không dám thiếu nợ hắn một phần đại nhân tình nữa.

Vì vậy Lục Thanh Lam đi vào thư phòng của phụ thân.

Bình thường thư phòng của nam chủ nhân đều là cấm địa, sẽ không cho phép nữ hài dễ dàng tiến vào, cho nên nhị phòng cũng có quy củ này. Chẳng qua Lục thần cưng chiều nữ nhi là không có lối thoát, Lục Thanh Lam thường xuyên không mời mà tới, Lục Thần cũng chưa từng nói nàng một câu, cho nên thời gian dài, hai gã sai vặt trông coi thư phòng thấy Lục Thanh Lam căn bản ngay cả ngăn cản cũng không ngăn cản chút nào.

Lục Thần đang xử lý công vụ, nhìn thấy Lục Thanh Lam đi vào thì để bút xuống, cười nói: “Bảo Nhi sao lại tới vậy?”

Lục Thanh Lam sau khi lớn lên, đã có vòng giao tế của riêng mình, thời gian ở cùng Lục Thần cũng ít đi nhiều. Cho nên trông thấy Lục Thanh Lam tới, hắn vẫn rất cao hứng.

“Phụ thân vẫn còn bận rộn công sự sao?” Lục Thanh Lam đi tới nhìn công văn đặt trên bàn sách của phụ thân một chút, Lục Thần cũng không thu lại công văn, hắn cho rằng nữ nhi tuổi còn nhỏ như vậy, chắc sẽ không cảm thấy hứng thú với loại vật xem cũng không hiểu này.

Hắn đương nhiên không biết kiếp trước Lục Thanh Lam vì lợi ích của gia tộc, lén đi theo Lục Hãn khổ công học tập chính vụ, mấy thứ này nàng chẳng những xem hiểu, có chút thủ đoạn xử trí chính vụ, Lục Thần cũng chưa hẳn đã theo kịp nàng.

Chẳng qua cấp bậc của Lục Thần hiện tại quá thấp, có thể tiếp xúc được bao nhiêu cơ mật của triều đình, cho nên Lục Thanh Lam nhìn thoáng qua, cũng không có hứng thú nữa.

Lục Thần vừa cười để cho nữ nhi ngồi ở bên cạnh mình, vừa nói: “Hiện giờ đã đến cuối năm, hai mươi bảy tháng chạp sẽ phải phong ấn, cho nên phải thừa dịp khoảng thời gian này làm xong hết công vụ, cũng bận rộn hơn so với thường ngày một chút.” Chỗ Hộ bộ của Lục Thần là bận rộn nhất trong lục bộ, cho nên lượng công tác của hắn cũng nhiều hơn không ít.

Lục Thanh Lam quắt miệng nói: “Vậy phụ thân nhất định rất cực khổ, tới đây, để Bảo Nhi bóp vai cho phụ thân.” Nói xong liền đứng lên, đi tới sau lưng Lục Thần, đấm bóp vai cho Lục Thần.

Bàn tay nhỏ bé nàng có thể có sức lực gì, bóp vai Lục Thần chẳng khác gì gãi ngứa, chẳng qua Lục Thần vẫn hết sức hưởng thụ, híp mắt thích ý nói: “Bảo Nhi trưởng thành rồi, biết hiếu thuận phụ thân.”

Lục Thanh Lam sẵng giọng: “Xem lời này của người kìa, giống như trước kia con không hiếu thuận với người vậy?”

Lục Thần cười ha ha: “Đúng đúng đúng, là phụ thân nói sai nói rồi. Bảo Nhi nhà chúng ta vẫn luôn hiếu thuận, hiếu thuận nhất. Ừ, dùng sức một chút! Ngươi sức lực yếu như vậy, bóp hay không cũng giống nhau.”

Mắt Lục Thanh Lam liếc chung quanh, thấy vị trí bắt mắt nhất trên kệ bác cổ trong thư phòng bày lục đoan nghiễn tuyết trúc kia, lau chùi không nhiễm một hạt bụi, cho thấy sự trân ái dị thường của Lục Thần đối với nó.

Ánh mắt Lục Thanh Lam nhất thời sáng lên.

Nàng làm sao lại đi làm loại chuyện vặt vãnh này, bóp một lát đã kêu mỏi tay.

Lục Thần cũng khai ân bảo nàng ngừng lại. Lục Thần cười nhìn nữ nhi ngồi ở bên cạnh mình, nói: “Nói đi, có phải là có chuyện gì yêu cầu cha ngươi hay không?”

Chút thủ đoạn này của nữ nhi hắn đã sớm nhìn thấu rồi.

Mặt Lục Thanh Lam lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, “Phụ thân, con không có yêu cầu gì. Chỉ là... người có thể đưa nghiên mực mà Tam công chúa đưa ngài cho ta mượn thưởng thức hai ngày không?”

Lục Thần cười híp mắt nói: “Có mượn còn có trả sao?” Trong thư phòng này của hắn không biết bao nhiêu thứ tốt, đều bị nữ nhi không có lương tâm này mượn đi, nhưng nàng chính là tiểu thần giữ của, cho tới giờ dường như chưa từng thấy nàng trả lại.

Lục Thanh Lam vội thề tỏ vẻ: “Có mượn có trả, lần này con nhất định giữ lời.”

Lục Thần nói: “Ngươi lại không thích viết chữ, ngươi muốn nghiên mực kia làm gì?” Lục Thanh Lam luôn luôn chối bỏ việc học, may mà nàng thiên tư thông minh, các môn học đều học tốt, Kỷ thị cũng chưa từng quá mức trách móc nàng nặng nề.

Lục Thần có đôi khi cũng có chút không rõ, nữ nhi lười như vậy, nét chữ đẹp của nàng là thế nào mà luyện ra được?

Lục Thanh Lam nói: “Con nghe nói nghiên mực kia rất đáng tiền, cho nên muốn mượn thưởng thức một phen chứ sao.”

Lục Thần nghe xong, lỗ mũi thiếu chút nữa tức lệch.” Giấy bút nghiễn đều là vật phong nhã, sao có thể dùng trị giá bao nhiêu tiền để đánh giá?”

Lục Thanh Lam làm nũng nói: “Cái khác con cũng không thích, con chỉ muốn nghiên mực kia.”

Lục Thần ôn tồn nói: “Cái khác ngươi thế nào phụ thân cũng cho ngươi, chỉ là nghiên mực này thì không được.”

Lục Thanh Lam đã sớm nhìn thấy vị trí của nghiên mực, đột nhiên đứng dậy, chạy về hướng bác cổ, nghĩ muốn cướp lấy.

Nào biết chút tâm địa gian giảo này của nàng Lục Thần đã sớm đoán được, hắn chạy còn nhanh hơn nữ nhi, một tay lấy nghiên mực vào tay, giơ cao lên.

Lục Thanh Lam ở trong đám nữ hài nhi coi như là vóc dáng cao, nhưng cha nàng cao hơn nàng không chỉ một cái đầu, Lục Thanh Lam Lam cho dù kiễng mũi chân cũng với không tới, nàng không khỏi tức giận nói: “Phụ thân, ngươi ức hiếp người!”

Lục Thần cười ha ha, thấp giọng tức giận nói: “Bảo Nhi, nghiên mực này thật sự không thể cho ngươi.”

Lục Thanh Lam khẩn trương, nàng lại không thể nói cho Lục Thần khối nghiên mực này vốn không phải là Tam công chúa đưa, mà là tên sát tinh Tiêu Thiểu Giác kia đưa, nếu không phụ thân và mẫu thân biết Tiêu Thiểu Giác có ý với mình, còn không biết lo lắng thế nào đâu, nàng cũng không muốn liên lụy phụ thân mẫu thân.

Lục Thanh Lam tức giận tới mức dậm chân, xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau nàng thừa dịp Lục Thần đi nha môn không ở nhà, chạy đến thư phòng của hắn lục soát lộn xộn, gã sai vặt cũng không dám quản nàng, nhưng nàng tìm một lượt những chỗ có thể giấu đồ trong thư phòng, cũng không tìm được chiếc nghiên mực kia.

Một trong những gã sai vặt hầu hạ trong thư phòng mím môi cười nói: “Lục cô nương không nên phí tâm nữa, lão gia biết người chắc chắn chạy tới tìm nghiên mực kia, sớm đem nghiên mực kia mang theo bên người rồi.”

Lục Thanh Lam không khỏi cạn lời, thật không hổ là cha nàng, quá mức hiểu nàng.

Cứ như vậy Lục Thanh Lam nghĩ cách nhìn chằm chằm nghiên mực kia, cho đến ngày ba mươi tháng chạp tìm được cơ hội. Ngày này người Lục gia theo thường lệ phải đi từ đường tế bái, Lục Thần sẽ không ngay cả tế bái tổ tiên cũng mang theo nghiên mực, Lục Thanh Lam đi theo phần lớn mọi người đi từ đường, lại thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ lẻn ra, đi tới thư phòng của phụ thân, nàng mở một cái hốc tối giấu đồ của phụ thân, quả nhiên nhìn thấy lục đoan nghiễn tuyết trúc kia đoan đoan chính chính đặt ở ở bên trong.

Lục Thanh Lam hưng phấn, giống như là tiểu tặc trộm được vạn lượng hoàng kim, nàng lấy nghiên mực kia ra, lại đem một cái giả đã chuẩn bị tốt thả vào, Lục Thần nếu không chú ý, đặt ở đây nhất thì nửa hội cũng chưa phát hiện được.

Lục Thanh Lam đặt nghiên mực trong tay áo, khoái trá ra khỏi thư phòng. Gã sai vặt của Lục Thần hôm nay được nghỉ, cũng không có người nhìn thấy nàng đi vào, Lục Thần không đến nỗi phát hiện nhanh chóng.

Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng càng tốt hơn.

Nàng dấu nghiên mực đi. Lục Thần lúc này bận rộn cho năm mới, tẩu thân phóng hữu, bái hội quan trên đồng liêu, quả nhiên nhất thời cũng chưa phát hiện, Lục thanh Lam định lúc nào tiến cung, đem nghiên mực giao cho Tam công chúa, để Tam công chúa đưa cho Tiêu Thiểu Giác, dù sao nàng cũng có chút sợ gặp mặt hắn khó xử.

Tât niên, ăn sủi cảo, Lục Thanh Lam lại nhiều thêm một tuổi, hiện giờ đã là đại cô nương mười ba tuổi rồi. Dựa theo phong tục của Đại Tề, cô nương lớn như vậy, đã có thể nghị hôn.

Mùng một đầu năm, Lão Hầu gia, Lục Hãn, Lục Thần tiến cung lĩnh yến, bắt đầu từ mùng hai, Lục Thần và Kỷ thị mang theo nàng và Lục Văn Đình đi thân thích chung quanh.

Vẫn bận đến mùng mười mới coi là thở phào nhẹ nhõm.

Mười một tháng giêng, lại là sinh nhật hảo bằng hữu của Lục Thanh Lam Bạc Thiến Như. Bạc Thiến Như là nữ nhi của hộ bộ tả Thị lang Bạc Nguyên Châu, tính tình sáng sủa hoạt bát, chơi với Lục Thanh Lam rất tốt. Nàng phát thiếp mời cho Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam đương nhiên không thể không đi.

Vừa vặn mười một tháng giêng, Lục Văn Đình hẹn thập hoàng tử còn có các con cháu huân quý trong kinh tổ chức tranh tài, không rảnh đưa muội muội đi Bạc phủ, cho nên Kỷ thị liền thỉnh Lục Văn Xương của đại phòng ra mặt hộ tống Lục Thanh Lam đi Bạc phủ.

Bạc Thiến Như mặc tiểu áo màu hồng đào, chải song thùy kế, trên đầu mang trâm cài điểm thúy vàng ròng khảm hồng bảo thạch, mặt tiểu cô nương tròn trịa, mặc dù không phải dạng cực kỳ có tư sắc, nhưng lại cười lên rất đáng yêu. Nàng ấy đã sớm ở đại môn chờ nàng. Thấy Lục Thanh Lam vịn nha hoàn từ trên xe đi xuống, Bạc Thiến Như hưng phấn chạy tới, kéo tay Lục Thanh Lam kêu lên: “Bảo Nhi tỷ tỷ, ngươi tới rồi. Thật là nhớ chết ta.” Đem hai chữ rụt rè ném ra sau ót.

Nàng từ trước đến giờ rất thích Lục Thanh Lam, bởi vì Lục Thanh Lam mặc dù xuất thân Hầu phủ, nhưng lại không giống như những tiểu thư nhà khác tự cao tự đại làm bộ làm tịch, ở chung cùng nàng, ngươi không cần phải lo lắng mình nói sai, cũng không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở mình phải giữ vững phong phạm đại gia khuê tú, nói tóm lại chính là rất nhẹ nhàng tự tại.

Bạc Thiến Như luôn là người không thích bị gò bó, cho nên cực kỳ thích ở chung với Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Tỷ tỷ cũng nhớ ngươi muốn chết.” Nói xong giới thiệu với nàng: “Đây là nhị ca ta.”

Lục Văn Xương năm nay mười bảy tuổi, mặc một bộ trực chuyết xanh ngọc, trường thân ngọc lập, tuy không phong thần tuấn lãng bằng Lục Văn Đình nhưng trên mặt lộ mỉm cười đúng mực, thực sự được xem là nhã nhặn tuấn tú phong độ.

Năm trước Loan Hiểu vừa mới sinh cho Lục Văn Khải một nhi tử mập mạp bảy cân sáu lượng. Phùng thị hiện giờ đang bề bộn thay Lục Văn Xương tìm kiếm một mối hôn sự. Vốn có mấy nhà đã có chút ý đồ, nhưng lúc trước Đại hoàng tử bởi vì sự kiện Vạn Tuế sơn bị hoàng đế trách phạt, những người này cho là hướng gió sắp đổi, bởi vậy lần này toàn bộ lập tức biến mất. Khiến Phùng thị giận đến ngã ngửa.

Bạc Thiến Như lúc này mới phát hiện bên cạnh Lục Thanh Lam còn một vị công tử đang đứng. Nàng vừa rồi nhìn thấy Lục Thanh Lam quá mức hưng phấn, liền không để ý đến người ta.

Nhớ tới vừa rồi nàng kích động vừa chạy vừa nhảy còn gọi to, làm sao còn có nửa điểm dáng vẻ của đại gia khuê tú, toàn bộ để cho người ta nhìn thấy rồi, mặt đỏ chót chỉ cảm thấy quá mất mặt.

Nàng vội bước lên phía trước hành lễ, thấp giọng gọi một tiếng: “Lục nhị ca.”

Lục Văn Xương ngược lại không cảm thấy gì, ngược lại thấy tiểu cô nương này thẳng thắn chân thành, nho nhã lễ độ đáp lễ lại, nói: “Bạc cô nương.”

Lại quay đầu nói với Lục Thanh Lam: “Lục muội muội, ta đi thỉnh an Bạc đại nhân, trở về phủ trước, đợi chút nữa buổi trưa giờ Tỵ ta lại đến đón ngươi.”

Lục Thanh Lam gật đầu, cười ngọt ngào với Lục Văn Xương: “Cảm ơn nhị ca.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio