Hoàng Hậu Anh Túc

chương 119

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ sau lần đại hoàng tử trốn đi kia, Long Kỳ càng ngày càng bảo vệ tôi thêm nghiêm ngặt hơn, bên cạnh tôi bất kể là nam hay nữ đều là những người có võ công cao cường cả, với tôi mà nói rất an toàn, tuyệt đối là đảm bảo an toàn, nhưng mà tôi đã trở thành một cái gai trong lòng của hầu hết phụ nữ hậu cung, dường như không có chưa bao giờ có chuyện thần thoại nào xảy ra trên người một cung nữ nào giống tôi vậy, Từ trước đến nay Hoàng thượng chưa bao giờ sủng hạnh phi tử nào khác, điều này đã trải qua hơn một năm rưỡi rồi.

Những phi tần có tuổi mắt thấy mình đã dần già đi thì hận thấu xương với tôi, có một số ít lời nói không hay lọt vào tau tôi, cảm giác của tôi thì chỉ có một đó là tuỳ các nàng ấy vậy! Tôi cũng không phải là một phụ nữ ngoan độc gì, cũng không ra tay nặng, tôi có thể bịt được các nàng ấy một lúc nhưng cũng không bịt được các nàng ấy cả đời, công đạo là ở lòng người, dư luận bên ngoài tôi cũng chẳng có thời gian đâu mà để ý nhiều đến vậy. Thử nghĩ mà xem, trong lịch sử đại hoàng triều, vị hoàng hậu nào, quý phi nào mà chưa từng bị mắng qua? Tôi biết kiểu chuyện thế này không thể tránh khỏi, cũng không buồn làm điều thừa.

Từ sau lần tránh được một kiếp kia, tôi lại càng phải cẩn thận hơn, cũng không thể để chuyện như lần đó tái diễn lại lần nữa. Dường như mỗi ngày đều nghỉ ngơi tại tẩm cung, chớp mắt mà mùa thu đã qua, mùa đông đã đến, khuê phòng bên đó cũng đã bắt tay vào may gấp quần áo mùa đông. Mùa đông rét lạnh canh phòng càng nghiêm ngặt hơn, tôi không sao ngồi yên được một chỗ trong khuê phòng, cứ nhìn bọn họ chế tạo các loại quần áo, rồi nhìn một đống quần áo đã xong, bỗng trọng đầu hiện lên một ít phong cách hiện đại. Nếu ở đây mà tăng thêm chút phong cách hiện đại, hơn nữa ở viền áo, áo choàng, vạt áo đều thêu hoa trân trâu, hoặc là đường viền hoa váy, hoặc thêm chút lá viền váy chắc chắn sẽ làm cho nhiều người thấy mới mẻ đi!

Khi nhìn đống quần áo nhiều màu nhiều vẻ, có ý tưởng rồi tôi bắt đầu ngồi thiết kế mỗi một bộ quần áo cho tôi, không ngờ nghe xong ý kiến của tôi, mọi người trong khuê phòng đều mở to mắt nhìn, không tin xem tôi. Tôi cười nhẹ nhàng, đứng lên đi đầu làm trước. Dưới sự chỉ dẫn của tôi, tôi đã dạy các nàng ấy làm đường viền hoa văn ra sao, sau đó lại thêu hình gì, rồi lại dùng phong cách gì để thể hiện. Theo đúng như lời tôi bảo đều làm cho họ kinh ngạc mãi. Mỗi một bộ nhìn có chút cứng nhắc kia trong tay tôi bỗng trở nên mềm mại hấp dẫn hẳn lên, toả ra nhiều phong thái khác nhau, có thể nói điểm mắt vẽ rồng, những người trong khuê phòng đều thốt lên cảm thán. Không ngờ lại làm tăng thêm vẻ đẹp của quần áo. Tôi vốn định thiết kế cổ tay, nhưng phụ nữ cổ đại thì đều không lưu hành lộ ra cánh tay, điều này làm cho tôi có chút buồn bực. Bản thân tôi thì rất thích như vậy, cảm giác nét gợi cảm lộ ra, họ thì lại cao hứng hơn vì năm nay quần áo thiết kế ra sẽ gây cho mọi người thêm phần kính trọng.

Tôi khoác tấm áo da lông trắng như tuyết nửa nằm nửa ngồi trên ghế mềm. Mấy này nay tôi đều đi phòng may mặc, hôm nay đem quần áo thiết kế xong, tâm tình xúc động, bắt đầu nhớ lại cảnh ở hiện đại, nhớ rõ mỗi lần mùa đông đến, tôi sẽ giống như con chó nhỏ sợ lạnh vậy, cả ngày nằm trong ổ chăn, thích làm nhất chính là cui trong chăn lên mạng, để sách vở bên cạnh, bọc kín quanh người. Sau đó vừa nghe nhạc vừa lên mạng hưởng thụ lạc thú, sau đó lại chát với bạn trên mạng, trêu chọc người lạ, còn gây một ít trò đùa linh tinh trông thích thú vô cùng. Nhưng thế lại làm cho mẹ tôi bất mãn, bà cứ lo sau này không biết tôi gả đi thế nào nữa! Lại trách móc tôi lười, ham chơi, chẳng có chút trưởng thành tí nào cả. Lúc này sao mà tôi lại rất muốn nói với mẹ rằng, hiện giờ con gái của mẹ đã lớn rồi, đã trải qua nhiều chuyện sương gió, không có mái nhà bảo vệ cũng dần trở nên chững chạc rồi. Tiếc thay cuối cùng tôi cũng không trở về được nữa.

Nhớ tới cái nơi đưa tôi đến kia, là do vấn đề về từ trường, hay là do nguyên nhân nào khác. Tôi vừa mới đi vào thì trong nháy mắt đã tới cổ đại, mà cơ bản không có phản ứng khác thường nào, người ta nói thẳng ra là cũng chẳng có một quy trình gì hết! Đến cả tôi có cảm giác gì vẫn chưa cảm nhận được, thậm chí vẫn không tin là đã xuyên qua, cái nơi cổ quái ấy giờ tôi vẫn còn nghĩ có phải ở đó có một cỗ máy xuyên không đưa mình đi không nữa. Chỉ là, sự vô hình, chỉ cần người đứng ở trên thì một giây sau đã đưa người đó chuyển đến một thời đại khác rồi, thật mệt chuyện trong sách viết về điều này nhiều vậy, hoá ra thật sự không phải huyệt người.

Do nhớ rất rõ trong sách có nói nơi đó là có thần tiên ở trong vườn đào, chẳng những có hoa cỏ kỳ lạ, hơn nữa cảnh thì đẹp độc đáo, như mông ảo vậy. Hiện giờ nghĩ tới, nếu không phả là do tôi quá ưa mạo hiểm, hơn nữa có tình cảm phong phú, rất muốn đi cá một trận, muốn được trở về làm bài tập do giáo sư mỹ thuật giao cho, lúc này mùa đông, có lẽ tôi vẫn còn nằm trong ổ chăn, bịt kín mặt mũi, du đãng trên mạng ấy chứ!

Aizzz…Giongj này không rõ là cảm thán gì nữa, ngoài cảnh nhớ lại ở hiện đại ra, hiện giờ cuộc sống của tôi cũng tốt lắm, dù sao thân tôi đang ở cổ đại, nhưng lại yêu trúng một vị ngồi trên vạn người trên ngôi cao nhất, cũng là cuộc sống nổi tiếng của một hoàng quý phi trong truyền thuyết, xem ra cũng không cho người nhà ở hiện đại mất mặt được.

Tôi đưa tay vuốt ve vật duy nhất ở hiện đại, thật thấy thân thiết quá ha!

Lúc này đây tôi mở to mắt ra nhìn bộ quần áo màu vàng kia trên bàn, nó là bộ của đàn ông, thon cao tuấn nhã, vô cùng khí phách, nhìn như quân vương vô tình mà lại đa tình chứ! Tôi khẽ nhếch miệng cười chạm vào ánh mắt người đang đến, ánh mắt của chàng như một đầm nước sâu không đáy, làm lòng tôi ở trong nổi gợn sóng, đưa tay ra cùng đợi chàng. Hôm nay Long Kỳ cười rất tươi tràn đầy gió xuân, vẻ mặt sủng nịch vuốt ve mặt tôi, nói rất ôn nhu, “Nghe khuê phòng bảo ái phi của trẫm rất giỏi đó!”

Tôi trừng mắt nhìn bĩu môi, “Hoàng thượng đến vội như vậy chắc không phải định cổ vũ cho em đấy chứ!”

Long Kỳ khẽ cười, điểm một chút lên mũi tôi, nói sung sướng, “Gần đây trẫm định muốn thưởng đó, xem ra là ta rất dung túng với nàng rồi! Sau này phải quản chặt tiểu nha đầu nàng mới được, nếu không bảo vật trong hoàng cung của trẫm đều bị nàng lấy sạch cả”

Tôi cười càng ngọt hơn, nghếch mặt lên trả lời, “Hoàng Thượng dạy phải lắm, tiểu nha đầu em đây sau này sợ là sẽ thu tính tình này lại thôi, không dám xin Hoàng thượng này nọ nữa đâu, nếu không cái mạng nhỏ này cũng có vẻ không giữ nổi nữa rồi!”

Cái vẻ mặt biểu hiện của tôi như vậy lại càng thêm nhìn chàng càn quấy hơn, chẳng có chút hối cải nào cả.

“Rõ là khéo miệng quá, dám ngang nhiên trêu cợt trẫm! Được lắm”

Long Kỳ cười khẽ, lúc tôi đang nghếch mặt lên thì áp sát hôn, giang hai tay ra véo hai bên má mịn màng của tôi, làm lòng tôi vui đến chết mất, miệng lại càng không phục lầu bầu, ‘Đau quá à! Hoàng thượng véo mạnh em như vầy, mặc kệ, mặc kệ, hôm nay nếu không được thưởng lễ vật gì, em sẽ không để ý đến chàng nữa đâu!” Tôi giả vờ rất thống khổ, đòi vô lý, phải biết rõ rằng xấu xa là thiên chức của tôi, trước đây tôi cũng đều vậy mới khéo léo dụ dỗ được mẹ tôi, chỉ có việc há mồm ăn cơm thôi, còn cha thì cứ thế đưa tiền tiêu vặt như nước tới vậy.

Long Kỳ bị tôi đùa, càng cười to hơn, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên hai má tôi, nghiền ngẫm bảo, “Trước đây chỉ biết nàng rất thích ăn, giờ không ngờ thói xấu cũng là sở trường của nàng ha!” Tôi cười ha ha, chưa kịp đề phòng gì thì đã ôm lấy gáy chàng, hôn nhanh xuống, đồng thời vừa cọ nhẹ vừa cười bảo, ‘Hoà nhau nhé, dù sao chàng không muốn tặng lễ vật cho ta, ít nhất trong lòng cũng cân bằng chút chứ!”

Long Kỳ xoa nhẹ lên má đã được tôi hôn, còn không tin được hành to gan của tôi, phải biết lúc đó xung quanh đứng đầy cung nữ và thái giám nha! Nhưng thật ra tôi chẳng có gì ngượng cả. Ở hiện đại nam nữ yêu nhau thì hôn là chuyện bình thường, hơn nữa, cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, Long Kỳ hơi run một lát rồi lại nở nụ cười, “Ai bảo trẫm không tặng lễ vật cho ái phi chứ? Người đâu, mang chén ngọc lưu ly của Cao Ly tặng lại đây, ta muốn tặng cho Vũ nhi!”

Chỉ lát sau, Hà công công rất cẩn thận nâng trong tay một vật trong xuất, hình dáng giống một cái chén uống rượu đến trước mặt tôi, tôi vừa nhìn thấy đã cảm thấy rất kinh ngạc. Trời ơi, toàn bộ thân chén đều được làm bằng ngọc lưu mà thành, vẻ bóng loáng kia, dưới ánh mặt trời nhìn trông rất giống nước lay động vậy, cứ từng lớp từng lớp sóng dâng lên. Tôi lấy tay ra đỡ, vuốt ve vui sướng, nhìn Long Kỳ cười, “Cảm ơn Hoàng thượng, thật đẹp quá à!” Long Kỳ khẽ nhếch môi lên, ôn hoà cười, “Ái phi thích là tốt rồi!”

Tôi đương nhiên là thích, con người tôi đây đối với những vật đẹp đều thích hết, nếu kèm theo cả nghệ thuật nữa thì càng đẹp hơn!

Gọi Hoan Nhi mang đi cất, thì trưa đã tới rồi, phòng ăn đã chuẩn bị xong thức ăn mang tới, ăn xong cơm trưa, Long Kỳ lại bị chính sự cuốn lấy, tôi hiểu rõ chàng, từ lần trước đại hoàng tử trốn đi, Long Kỳ lại tăng thêm lực lượng truy bắt hắn. Lần trước đã gần như làm ta rã toàn bộ thế lực của đại hoàng tử, cũng thừa thắng xông lên truy kích. Đại hoàng tử rõ địa hình hoàng cung như lòng bàn tay, vậy để phòng hắn thì phải có chút mưu kế mới thắng được, nếu có thể bắt được ở bên ngoài thì tốt hơn nhiều.

Buổi chiều tôi lại đi tới khuê phòng một chuyến, xem họ làm việc thế nào. Nếu tôi không đưa ra một chút quần áo thích hợp, mà xen với chút mới mẻ của trang phục hiện đại vào, rồi họ cứ thế mà làm theo thế, có lẽ tương lai không xa, những này đó cũng sẽ lưu truyền tới dân gian đi, bởi vậy mà trang phục hoàng triều Vĩnh Hán lại phát triển nhảy vọt lên một bậc rồi! Nên biết rằng tốc độ tiến hoá của trang phục cổ đại rất chậm gần như là dậm chân tại chỗ vậy. Tôi lấy tư tưởng ngàn năm sau tới thiết kế, đương nhiên sẽ là một cảnh giới khác rồi!

Nghĩ đến làm liền, đây chính là tôn chỉ thống nhất của tôi. Trời lúc đó không khí tự dưng lạnh, lại khô ráo, tôi trốn trong cung dốc lòng vào vẽ, lấy một chút phong cách hội hoạ mới mà vẽ ra, vẽ mùa đông, mùa hè, mùa xuân, dường như là váy bốn mùa luôn. Tôi đều vẽ mỗi thứ một ít, gần như tôi vẽ mất một ngày, có đôi lúc Long Kỳ cũng không muốn tôi vất vả đến vậy, bảo tôi nghỉ ngơi, chàng không biết là hội hoạ với tôi mà nói giống như một thú ham vậy, không thấy khổ, nhưng muốn chàng đươc yên tâm, tôi liền ngừng bút để cùng bên chàng.

Sáng sớm nay nghe thấy tiếng công công truyền tới, tôi bật thốt lên, “Gì cơ? Thái Hậu điên rồi ư?”

Thấy trong mắt công công gật đầu khẳng định, “Vâng, sáng sớm nay xảy ra, Thái Hậu tự dưng chửi bậy loạn lên, hơn nữa, hơn nữa…” Ông ta ấp úng hai lần cũng nói không ra cái gì cả, làm tôi cáu lên cau màu lại bảo, “Nói chi tiết xem nào!”

“Vâng…hôm nay tiểu nhân ở bên cạnh lãnh cung nghe thấy tiếng Thái Hậu mắng chính nương nương đó!”

“Mắng ta ư?” Tôi lắp bắp kinh hãi, biết vì sao lúc nãy ông ta không dám nói ra rồi, nhưng mà tôi vẫn thấy kỳ lạ là Thái Hậu mắng tôi cái gì chứ? Tôi có làm gì đắc tội bà ta đâu nhỉ? Tôi thấy mắt công công chớp chớp, hỏi thản nhiên, “Bà ấy mắng ta cái gì, nói nghe chút coi!”

“Bà ấy mắng nương nương là…là hồ ly tinh…Còn nói nương nương phá hỏng chuyện tốt của bà ấy…âm thầm mật báo cái gì đó…” Công công có chút run rẩy nói, ánh mắt cẩn thận lén nhìn vẻ mặt của tôi, tôi phụng phịu, nghe xong ông ta nói, trong lòng thực ra vẫn không hiểu, bà ta nói mật báo là chuyện gì vậy cà?

Hoan nhi nghe thấy tôi muốn tới chỗ Thái Hậu đó, sợ tới mức há hốc miệng, vội khuyên nhủ, “Nương nương, nghe nói Thái Hậu nương nương điên rồi, rất đáng sợ, lại sẽ cắn người đó! Nương nương thật sự vẫn muốn đi hay sao?”

Tôi gật gật đầu, cũng không rõ vì sao lại phải đi thăm bà ta nữa, tôi không có mục đích gì, chỉ là lấy tâm tư bình thường đi thăm mà thôi.

Hoan Nhi cũng không nhắc lại nữa, yên lặng thay quần áo cho tôi, ra cửa, lập tức có bốn tuỳ tùng đi theo cùng, tôi cứ hướng lãnh cung đi tới, hiện giờ Thái Hậu đang trong tình trạng điên cuồng, thủ vệ trong cung đã giam bà ta vào trong lồng sắt. Tôi nghe tin thế thì trong lòng rối loạn, không ngờ một quốc mẫu lại có kết cục thảm như vậy, tôi cảm thấy tiếc hận thay cho bà ta, lấy góc độ phụ nữ thì thấy tội nghiệp bà ta. Bà ta đã từng đạt tới vị trí cao nhất, kết cục sau này của bà ta sẽ là gì đây?

Đang nghĩ vậy thì đã đi tới trước cửa lãnh cung, tôi bảo hai người ở lại, còn mình thì đi theo hai thị vệ đi vào. Lãnh cung làm cho tôi có cảm giác rất lạnh lùng, tựa như đi vào trong hầm băng phải khoác thêm áo rét nữa vậy, nó đại diện phụ nữ trong lãnh cung, lạnh lùng tàn khốc nhìn các bà ấy sinh lão bệnh tử, kết cục châm chọc phụ nữ đó tới mức độ nào.

Đi qua con đường đá, được thị vệ dẫn đường, tôi nhìn thấy Thái Hậu ngày xưa đang run rẩy ngồi trong chiếc lồng sắt, ánh mắt xa xăm mù mhốt, mịt, ngây ngốc, vẻ mặt hoảng hốt, miệng thì thào lẩm bẩm nỉ non, nghe không rõ lắm. Nhưng mà khi bà ta nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng loé lên, điên cuồng nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, miệng thì kêu lên những tiếng mơ hồ không rõ, “Ngươi….là ngươi…là ngươi đã hại ta, ngươi là yêu ma…là hồ ly tinh…là ngươi đã hại ta…Ngươi còn mặt mũi tới đây sao, xem ta không thể giết ngươi được ư…” Thái Hậu giận dữ rống lên điên cuồng, bắt đầu không chịu được túm giật lấy song sắt, ánh mắt nhìn tôi trừng trừng, cứ như muốn giết chết tôi vậy.

Tôi bị bà ta nhìn thì biến sắc, mở miệng bảo, “Thái Hậu nương nương, bà vẫn còn chưa biết hối cải sao? Ta cũng không hại bà, bản thân ta từ lúc tiến cung tới giờ đều là ta bị mọi người hại cả, bà có tư cách gì mà nói ta chứ?” Giọng điệu của tôi cũng dần bình tĩnh lên, nói thật nghe được nhưng lời bà ta nói tôi bắt đầu thấy hận. Tôi mới giác ngộ ra rằng, người đàn bà trước mặt này cũng đã từng dồn tôi vào chỗ chết, hiện giờ tôi cần gì phải đồng tình với bà ta chứ?

Đột nhiên Thái Hậu nở nụ cười điên cuồng, cười đến cả người rũ rượi, tóc tai tán loạn. Cả người Thái Hậu đã từng mặc quần áo sang trọng giờ đã dính đầy bùn nước, có mấy chỗ còn rách, lộ ra làn da trắng hơn nữa còn có ánh mắt oán hận. Bộ dạng hiện giờ của bà ta dường như một kẻ điên trông cực kỳ kinh khủng. Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, đợi lúc bà ta dường như cười xong, bà ta ngẩng đầu lên lớn tiếng nói, “Đúng vậy, từ lúc ngươi tiến cung tới nay, ngươi là cái đinh trong mắt ra, là cái gai trong thịt ta, lần đầu tiên nhìn thấy người thì ta đã nổi lên ý muốn giết rồi, bởi ta biết sau này ngươi nhất định phá hỏng chuyện lớn của ta! Không thể ngờ được…Không ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy….Mấy lần đều thất bại không hại được ngươi…Cuối cùng ta lại vờ ngớ ngẩn lợi dụng ngươi…Ha ha….Ngươi thật sự là khắc tinh của ta…” Nói xong thì lẩm bẩm một hồi, rồi lại lắc đầu, lại gật đầu, rồi lúc lên tới đỉnh điểm ra sức lay song sắt, “Thả ta ra..Ta không điên…Các ngươi mới là kẻ điên…Thả ta ra…Ta là Thái Hậu…Ta là phu nhân của tiên đế…Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy…Không thể…” Nói xong không biết lấy một con dao nhỏ từ đâu ra, đẫm xuyên qua song sắt về phía tôi. Trong nháy mắt trước mặt tôi có mấy lớp thị vệ chắn lại, tôi được bảo vệ bên trong, một thị vệ đưa tay giật lấy dao trong tay Thái Hậu ra, quát bà ta, “Mụ đàn bà thối, bà cho rằng bà vẫn là Thái Hậu ở tít trên ngôi cao sao? Ta xem hiện giờ bà cũng chẳng bằng một con chó, bà có tư cách gì mà ô nhục quý phi nương nương chứ?”

Nghe được câu nói vậy, Thái Hậu cười lạnh ầm lên, “Con chó nô tài kia, ta hận trước đây không thể giết ngươi, nếu không sao đến phiên ngươi làm càn ở đây chứ? Ha ha….Chẳng bao lâu nữa…Chẳng bao lâu nữa…hoàng cung này sẽ là của con ta…Con ta..Mẹ con chúng ta….” Ánh mắt Thái Hậu trở nên xa xôi mịt mờ, đoán ra bà ta lại trốn vào trong lòng, trong cái thế giới ảo tưởng của bà có được hoàng cung trong giấc mộng. Lúc này thị vệ bên cạnh tôi hừ mạnh một tiếng nói, “Ta nhổ vào, mấy mụ đàn bà thối kia, đến mức này mà vẫn còn ảo tưởng hão huyền, đại hoàng tử đã vĩnh viễn là kẻ đào phạm, bà cho rằng vẫn là đương kim thái tử hay sao? Hoàng cung là của Hoàng thượng, ai cướp được chứ?”

Ánh mắt Thái Hậu loé lên tia ác độc, lại cười lạnh thêm, “Giỏi cho một tên tay sai chuyên vuốt mông ngựa, thấy gió thì vươn theo! Ngươi cứ chờ coi, chờ hoàng nhi của ta cườp lại được ngôi vị hoàng đế, chỉ cần một nhát đao là đầu các ngươi bay ngay…Giết chết hết lũ chúng bay…Giết chết sạch…Ha ha..”

Tôi thoáng nhìn thị vệ thấy còn muốn nói nữa thì thản nhiên bảo, “Các ngươi đều lui xuống đi, ta muốn hỏi bà ta một chút!”

Đám thị vệ lui xuống, chỉ còn lại hai người chúng tôi, Thái Hậu thấy tôi bảo mọi người lui ra, hừ một tiếng lạnh lùng, “Thế nào, hiện giờ ta là chim trong lồng, mặc ngươi áp bức, ngươi rất vui sướng ha! Ngươi định đối xử với ta thế nào thì tuỳ ngươi”

Tôi thản nhiên bảo, “Ta không giống loại người như bà đâu, cũng chẳng thiết đối xử với bà như vậy. Nói thật nhé, ta rất thông cảm với bà đó!”

Tôi cố gắng bình tĩnh nhìn bà ta, ánh mắt Thái Hậu lại khủng bố hơn, giận quát to, “Không cần, ngươi tránh ra, ngươi là con đàn bà thối tha, ta không cần sự đồng tình của ngươi, không cần ngươi thương hại. Đừng tưởng ngươi giả vờ là người tốt mà ta sẽ tha thứ cho ngươi nhé…Nằm mơ đi!”

Tôi nhăn mi lại, “Thái HẬu nương nương, bà lầm rồi! Lần này ta đến đây cũng không mong bà tha thứ, ta chỉ muốn bà tỉnh ngộ ra là mình đã làm sai, chính bản thân bà còn không giác ngộ ra ư? Là bà tự huỷ chính bà, cũng tự huỷ chính con của bà, còn trách ai đây? Cũng không thể hận ai được?”

Thái Hậu thở hổn hển, mặt đỏ lên khi bị tôi nói lại, lật lọng, “là ngươi, tất cả là do ngươi hại cả, ngươi cướp điơsự sủng ái của lan phi, Lệ phi, của ta vì lợi ích cá nhân…Ngươi chết không toàn thây đâu. Ngươi lợi dụng tiếp cận ta, tìm hiểu ta thiết kế ra y bào, sau đó mật báo với nghiệt chủng Long Kỳ kia, các ngươi chết không toàn thây….”

“Bà câm miệng đi!” Tôi lạnh lùng nói, nghe thấy bà ta mắng Long Kỳ, tôi có ý định muốn cho bà ta cái tát, bà ta mắng tôi thì không sao, nhưng cũng không cho phép bà ta mắng Long Kỳ. Thái Hậu hừ cười nhìn tôi, “Thế nào, không phải thế sao? Hắn đoạt ngôi vị của con ta, chiếm lấy ngôi vị đáng nhẽ là của con ta. Nếu biết sớm trước đây ta đã không giữ hắn lại rồi, ta biết vậy không làm rồi, cái con đàn bà sinh ra hắn kia chết cũng đáng, ha ha…ha ha…Mụ ta chết còn thảm hơn so với ta nữa kìa..Mụ ta chết còn thảm hơn so với ta…Ha ha..” Nói đến đây, sắc mặt Thái Hậu trở nên vặn vẹo méo mó, nói tiếp, “Mụ ta không nên sinh ra hắn, mụ ta không nên sinh ra hắn…Hắn đoạt hết mọi cái của con ta…Đối nghịch với ta tất cả…Đánh nhỉ là thế này đấy…Hừ…Cũng chẳng thay đổi được…Tên nghiệt chúng đó…!” Thái Hậu nghiến răng mắng, thị vệ bên cạnh tôi định rút kiếm ra, lồng ngực tôi nổ mạnh, hừ lạnh một tiếng, “ Xem ra bà thật sự không biết hối cải rồi, bà không có tư cách mắng chàng, bà là người đàn bà nhẫn tâm, mọi thứ của chàng đều tốt cả, ông trời đương nhiên chiếu cố chàng rồi! Nhìn một kẻ sinh con ra tốt thật, âm hiểm độc ác, tàn khốc vô tình, quả thật chẳng còn tính người nữa, chẳng trách trời xanh không chấp nhận nổi hắn, đây là báo ứng với hắn! Còn Long Kỳ chàng rộng lượng bao dung, lòng có kế hoạch lớn, yêu nước thương dân, chàng mới có tư cách làm quân chủ, con bà đáng sao?”

Thái Hậu bị tôi phản bác kịch liệt giật nảy mình, cũng phản ứng lại, ánh mắt mở to như sắp xé rách mí, rung lắc chấn song liên tục, quát, “Ngươi câm mồm, ngươi nói bậy…Ngươi nói bậy…Hoàng nhi của ta mới là Hoàng thượng…Vị trí này vốn là của nó…Ai cũng không có quyền cướp đi…Ngươi….Ngươi thích tên nghiệt chủng đó, đương nhiên người nói tốt cho hắn rồi…Các ngươi là một loại người…Không…Ngươi đi đi…đi đi…Hoàng nhi của ta sẽ đến cứu ta..Sẽ đến..Ngươi đi đi…”

Trong lòng thật muốn khóc lắm, nhất là cứ nghĩ đến Long Kỳ, lòng tôi thật muốn khóc thật to. Chàng chưa bao giờ kể về mẫu thân của chàng, hoá ra là vì mẫu thân chàng chết thảm quá, chàng chôn sâu dưới đáy lòng, không muốn nhắc tới. Nước mắt lăn xuống, tôi hít sâu một hơi, Hoan Nhi đón tôi, nhìn thấy vẻ mặt tôi thì quan tâm hỏi, “Nương nương người thế nào rồi?”

Tôi lắc lắc đầu thở dài, “Chúng ta về cung đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio