Đề đốc nghe vậy nói to dõng dạc “Dân nữ to gan, ngươi đã biết tội chưa, ngươi đợi ba người các ngươi đều là hung thủ giết chết Huyện lệnh Triệu Chí, không thể làm chứng được”
Tôi choáng váng cả người, tên khâm sai chết tiệt kia, sao hắn không nói giúp tôi rửa sạch tội danh chứ? Thế lại còn hãm hại tôi nữa! Xem ra dựa vào hắn là không đáng tin rồi, thật lạ cho việc dễ tin người của tôi.
“Đại nhân, ta muốn hỏi một câu, có gì chứng minh chúng ta là hung thủ giết người vậy?” Muốn trị tội ông đây sao, mơ đi nhé, ông đây muốn đánh cuộc xem mày lấy gì để trị tội ông chứ. “Đại nhân, nha hoàn nhà ta và ta đều có thể chứng minh mấy nàng là hung thủ giết người” Triệu Vận Chi vui mừng nói.
“Cho truyền nhân chứng”
Lý đề đốc phất tay, ngoài cửa có tiếng chân vang lên, tôi nhận ra nha hoàn này, trừ tôi ra, Triệu Vận Chi còn một nha hoàn bên người nữa tên là Tiểu Diễm, nàng ta đi vào quỳ xuống bên cạnh Triệu Vận Chi.
“Nha hoàn Tiểu Diễm, ngươi có nhận rõ cô gái bên cạnh ngươi không, có phải các nàng ta ám sát lão gia nhà ngươi không?” Lý đề đốc chỉ vào ba người chúng tôi, ánh mắt tôi bắn mạnh sang nàng ta, nàng ta cúi thấp đầu, vội vàng nhìn lén ba chúng tôi, sau đó lại cúi xuống.
“Bẩm đại nhân, chính là ba nàng, tự ta nhìn thấy họ cầm dao đâm vào người lão gia ạ” Mẹ nó chứ, vĩ đại quá mà không được thưởng, TRiệu Vận Chi này cho nàng ta cái gì tốt hay là uy hiếp nàng ta, thế mà dám trợn mắt nói dối, tôi xem như hiểu thêm rồi, xem tôi không lấy gậy ông đập lưng ông hả.
“Đại nhân, ta phản đối, đúng như ngài nói, đồng loã không thể làm chứng được, nha hoàn Tiểu Diễm từ nhỏ đã đi theo phu nhân, có lẽ nàng ta cũng là đồng loã của phu nhân, chúng tôi không chấp nhận nàng ta là người làm chứng được”
“Ngươi…” TRiệu Vận Chi tức giận nhìn về phía tôi, không thể cãi lại được.
“Im lặng” Lý đề đốc vỗ mạnh tấm bài gỗ, “To gan, phu nhân tận mắt nhìn thấy ngươi giết huyện thái gia, chả nhẽ còn vu oan giá hoạ cho ngươi sao? Ngươi còn lắm lời, người đâu kéo nàng ta xuống”
“Đại nhân, ngươi cứ phán án lung tung như thế, ta không phục, chả lẽ ta lấy giấy chứng nhận làm quan của ông thì ta sẽ là quan sao?” Tôi lửa giận bốc lên, có thể thấy rõ chính là bao che mà. Chỉ thấy Lý đề đốc thổi râu trừng mắt, tăng thêm trầm trọng, chỉ thẳng vào tôi”Làm càn, ngươi còn dám trêu đùa cả mệnh quan triều đình sao, cố tình gây sự trên công đường, tội tăng thêm một bậc nữa”
Thân ông đây đã là tử tội rồi, mày còn tăng thêm tội nữa thì tăng đi! Dù sao chứng cớ không đủ để phán tội của ông. Tôi rời ánh mắt nhìn sang vị khâm sai ngồi im kia, hắn ta có phải quan khâm sai không đây? Ở trên công đường cũng chẳng thèm nói câu nào, lại nói muốn rửa oan cho tôi sao, ông mày xem ra mày không cùng một giuộc với lão ta là ông mày đã cảm ơn lắm rồi. “Xin hỏi khâm sai đại nhân, lời tôi nói vừa rồi có phải có lý không ạ?”
Vị khâm sai dò xét nhìn tôi một cái, đứng dậy, vẻ mặt uy nghiêm nói “Lý đại nhân, lời nàng ta cũng không phải là không có lý” Hắn từ từ tới trước mặt Triệu Vận Chi “Nha hoàn này của Triệu phu nhân có phải là tỳ nữ bên người của ngươi không?”
Sắc mặt TRiệu Vận Chi khẽ thay đổi, cúi đầu đáp đúng một câu, khâm sai lại tiếp tục hỏi tiếp “Nếu đúng vậy, ngươi cũng là nghi phạm, nếu muốn chứng minh ngươi trong sạch, ngươi nhất thiết phải cung cấp căn cứ xác thực hơn, ví dụ như hung khí gì gì đó của hung thủ…Ngươi có thế cũng cấp ra”
Hắn ta đang làm trò gì thế, chả nhẽ để Triệu Vận Chi đưa thêm chứng cớ xác thực bức tôi vào đường chết sao?
“Chuyện này…” Triệu Vận Chi ngẩng đầu ánh mắt mơ màng, làm như không chú ý, liếc nhanh mắt với Lý đề đốc một cái, rồi mới hạ quyết tâm “Bẩm khâm sai đại nhân, dân phụ còn có một chứng cớ nữa”
“Nói” Khâm sai đại nhân như dự đoán được trước, nhướng mày lên. TRiệu VẬn Chi liếc nhìn tôi một cái, rồi nói chậm rãi “Lúc ấy hung thủ gây án xong trốn vội vàng, hung khí giết người vẫn ở trên người lão gia, dân phụ nghĩ đến sau này có thể là vật chứng nên đã giữ lại, vì vậy con dao này ta vẫn bảo quản rất kỹ bên người” Triệu Vận Chi nói không chút hoang mang, như đã sớm chuẩn bị sẵn lời kịch rồi, sau đó cúi đầu thì thầm gì đó với Tiểu Diễm bên cạnh! Tiểu Diễm vội vàng chạy ra ngoài.
Đúng lúc tôi đang liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn Triệu VẬn Chi thì cảm giác có một luồng mắt nhìn vào tôi, là vị khâm sai kia, ánh mắt phức tạp khó dò, con người này, liếc mắt một cái đã bình thường trở lại, mặt sáng như gương, nếu nhìn kỹ phát hiện thấy ánh mắt hắn sâu như biển cả, rất khó tìm ra cái gì, hình như là người có tâm cơ rất sâu, nhưng kiểu người như hắn chẳng thú vị gì, muốn biết hắn nghĩ gì đúng là không quan trọng nữa.
Chỉ một lát sau, Tiểu Diễm đã vội vào, trong tay cầm một bọc vải trắng, chắc là con dao mà phu nhân giết lão gia ngày đó, thật là nực cười, thế mà chứng cớ của bà ta lại trở thành chứng cớ của chúng tôi chứ, nhưng nếu cứ theo tình hình này phán đoán, tình cảnh của tôi đúng là bất lợi vô cùng! Đợi chút, vị khâm sai này sao lại ép bà ta đưa ra con dao nhỉ? Chả nhẽ còn có ý khác sao? Hay là hắn có mưu kế gì?
Lúc này vị khâm sai đã nhận con dao trên tay Tiểu Diễm, vuốt ve cẩn thận, sau đó cười nhẹ “Lý đại nhân, hôm nay thẩm vấn đến đây vậy, ta có chút mệt mỏi, muốn ngày mai thẩm vấn tiếp thấy thế nào?”
Làm gì vậy! Tôi còn đang bị vây chặt không đường lùi nữa rồi sao? NHư vậy không phải đã chứng minh chúng tôi là hung thủ giết người ư? Tiểu Thuý Tiểu Lan bên cạnh tôi không lên tiếng giật nhẹ áo tôi, hỏi nhỏ “Tiểu Vũ tỷ, có phải chúng ta sẽ bị chém đầu không?”
Tôi trừng mắt nhìn các nàng một cái, lòng hừ lạnh lùng! Vừa rồi còn không mở miệng thế mà vừa mở miệng ra đã lại là chết rồi, phải chết thì các nàng chết đi, tôi không muốn chết đâu! Tôi ngước nhìn mặt vị khâm sai cao thâm kia, hắn cũng nhìn lại phía tôi, đón nhận cơn tức giận của tôi nhưng khoé môi hắn lại loé lên nụ cười chết tiệt.