Hoàng Hậu Anh Túc

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoan Nhi và tiểu Thuận tử vội vàng quỳ thỉnh an, nha hoàn Lan phi cũng hướng tôi quỳ lạy, Lan phi vui vẻ cười, “Tỷ tỷ, ở có thấy thoải mái không? Có gì cần cứ nói ra một tiếng thì được mà!”

Tôi cười đáp, “Cám ơn muội muội đã quan tâm, hết thảy đều ổn cả! Chỉ là tỷ tỷ vừa mới tới còn chưa có thời gian đến thăm chút cung Cảnh lan của muội muội, lại còn để muội muội tự mình tới đây nữa!”

“Tỷ tỷ nói sao vậy chứ, muội muội nên tới thăm tỷ tỷ mới phải mà!” Nói chuyện khách sáo, Hoan nhi rót trà, tôi và Lan phi trò chuyện đến thời tiết gì gì đó, nói đến một nửa, Lan Phi làm như nhớ ra gì đó, cau mày, “Tỷ tỷ à, muội nghe nói Thái Hậu vì tỷ mà tứ phong một lần nữa có phải vậy không?”

“Đúng, Thái Hậu cảm thấy Hoàng thượng làm rất qua loa làm tổn hại mặt mũi của hoàng gia!” Thái Hậu thực sự là nghĩ như thế sao? Sao tôi không biết nhỉ?

“Ôi là thế sao! Muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ nha! À, muội phải về rồi, lại còn phải uống thuốc nữa chứ!”

Uống thuốc ư? Tôi lắp bắp kinh hãi, quan tâm hỏi, “Sao, thân thể muội muội không ổn sao?”

Lan phi cười khẽ, “Cũng chẳng phải bệnh nặng gì, chỉ là bất cẩn nhiễm lạnh thôi, uống chút thuốc ấm thì đỡ rồi! Tỷ tỷ đừng lo lắng!”

Tiễn bước Lan phi đi, tôi gọi tiểu Thuận tử đi mời Hà công công đến một chuyến, tôi có một số việc muốn hỏi thăm. Bỗng nhiên tôi cảm thấy toàn bộ hoàng cung cực kỳ lạnh lùng, tuy đa số đều là phụ nữ nhưng quan hệ lại không bằng bạn bè, xa cách với không đến.

Nghe Tiểu Thuận Tử nói các nàng ấy không phải ngồi thêu trong cung điện của mình thì chính là thưởng thức các đồ ăn ngon hoặc là than ngắn thở dài.

Tôi đang uống trà hoa cúc thì thấy Hà công công đã bước đến gần trước cung điện, “Nô tài xin thỉnh an Vũ phi nương nương!”

“Đứng lên đi! Giữa chúng ta cũng đừng khách sáo gì”

“Nương nương, chuyện này đừng ép lão nô, cung quy không thể bỏ qua được mà!

Trên mặt Hà công công lại vô cùng cao hứng, miệng thì cứ lải nhải liên tục.

“Ta gọi ngươi tới là muốn hỏi thăm chút chuyện này! Có còn nhớ Lãnh Phù và Viêm Hoả hai người này không? Người đâu mất rồi vậy? Ta rất nhớ các nàng ấy”

À, nương nương hỏi các nàng đó hả? Từ khi ở Đột Quyết về, Viêm Hoả đã được Hoàng Thượng tứ phong là phó tướng ngự lâm quân rồi, đang nhậm chứ ở Hình bộ. Còn Lãnh phù thì phải về chỗ sư phó, ngay khi Hoàng Thượng đăng cơ đã về núi rồi, tính ra đã tới lúc về cung để tứ phong rồi ạ!”

Ôi, Viêm Hoả nói chẳng sai, giới nữ mà có thể nhậm chức phó tướng ở Hình bộ thì phải là dạng người gì chứ, xác thực là không đơn giản. Chỉ là tính tính nóng như lửa kia của nàng ta thực sự không sửa nổi, Lãnh Phù về gặp sư phó thì có thể hiểu được, không biết Long Kỳ sẽ ban cho nàng ấy kiểu gì đây.

Hà công công bảo tôi chuẩn bị kỹ, đếm nay hoàng thượng sẽ đến cung Phiêu Hoa, tôi đỏ cả mặt, lại cảm thấy vui vô cùng tò mò hỏi ổng, “Hoàng thượng thường ngủ ở đâu trong cung vậy?”

Hà công công cúi đầu cười, cười đến mức tôi nổi hết cả da gà lên, tôi thúc giục ổng, “Mau nói chút đi mà! Ngươi cười cái gì chứ/”

Hà công công bị tôi trách cứ, ngừng cười, tiến sát bên tái tôi nói nhỏ, “Hoàng thượng còn chưa đi đến cung nào khác đâu!”

Đầu tôi nổ “ầm” một cái, trợn to mắt, trách mắng, “Ngươi đừng có dỗ cho ta vui vẻ nhé! Loại chuyện này không được nói bậy!”

Hà công công thấy tôi không tin, vò đầu bứt tai vẻ mặt đau khổ, “Nương nương, lão nô thực sự không lừa người mà, từ lúc ở Đột Quyết về lão nô vẫn đi theo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ở đâu chả nhẽ ta không biết ư?”

Lòng tôi kinh ngạc mãi không thôi, không dám tin hỏi lại, “Vậy Hoàng thượng ngài không muốn ngủ sao?”

Hà công công thở dài, “Aizzz, từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ , toàn bộ tâm tư đều đặt hết vào chuyện triều chính, làm sao còn có thời gian mà ngủ nữa chứ! Cô nương đã tới thư phòng Hoàng thượng rồi chẳng? Phía sau thư phòng đó còn có chiếc giường của vua, Hoàng thượng đều ngủ ở đó cả!”

Có cảm giác nói không nên lời, kinh ngạc, cao hứng, hét toáng lên, trên mặt tôi bất ngờ nở nụ cười tươi, khẽ cắn môi, cố nén không hét ra tiếng, tim đập thình thịch liên tục, chàng còn chưa lâm hạnh phi tử nào, chàng vẫn chưa…

Tôi đang cố gắng đè nén áp lực, Hà công công nói nhẹ nhàng một câu, “Nương nương, nếu người muốn cười thì cứ cười đi ạ! Làm như vậy thì sẽ bị nghẹn chết đó!”

Bỗng chốc bên trong điện vang lên tiếng cười giòn giã, chẳng những tôi mà ngay cả Hoan Nhi, Tiểu Thuận tử, Hà công công đều cùng cười ầm lên, lòng tôi cao hứng không sao tả xiết.

“Có chuyện gì mà cao hứng thế hả?” Một giọng trầm thấp từ tính bay vào, Long kỳ một thân long bào xuất hiện ngoài cửa, bỗng chốc chúng tôi ngừng cười, vội vàng nghênh đón, “Tham kiến Hoàng thượng!”

“Đứng lên đi!” Long Kỳ đưa tay ra đỡ tôi đến bên cạnh, lúc này Hoan nhi, Tiểu thuận tử, Hà công công biết ý lui ra, cũng biết ý đóng cửa lại.

Bị cặp mắt nóng rực bắn tới, tôi thực sự muốn tìm một lỗ hổng nào đó trốn đi. Tuy đã cùng chàng xảy ra quan hệ rồi nhưng trong lòng vẫn không dám tự nhiên với chàng. Chàng vốn như một con hổ lạnh lùng thấu xương, tôi thì lại nhu thuận như một chú thỏ vậy, ngàn đời vẫn là lấy cách săn bắn chinh phục làm chính, tôi tức giận mặt hếch lên, “Cứ nhìn đi, đêm nay chàng đừng có nghĩ được ngủ ở chỗ này nhé!”

Còn chưa kịp chạy thoát thì đã bị bắt được, tiếng cười khàn khàn trầm thấp vang bên tai, chàng hôn cổ tôi, cười khẽ, “Cho dù nàng có đuổi ta đi ta cũng không đi! Chả nhẽ nàng không muốn giữ ta lại sao? Người đẹp của ta?”

Tôi hừ khẽ một tiếng, “Đồ xấu xa! Ai cần giữ chàng lại chứ, chàng đi chẳng có ai ngăn chàng lại đâu” Rất thích những lời khen ngợi của chàng, thích chàng không giấu khát vọng của mình với tôi.

“Đồ quỷ bướng bỉnh, chê ta phóng túng lắm có phải không? Nếu đuổi thì ta đi!”

Nói xong cả người đã lại bị kéo chặt vào trong lòng, “Ta nghĩ đến nàng, Vũ nhi à” Chàng nâng cằm tôi lên, áp môi bạc vào, ướt át tìm tòi, mơn man cánh môi của tôi, “Ta nhớ nàng tới mức phát điên lên rồi nàng có biết không?”

Trong nháy mắt cứng người lại, “Em cũng rất nhớ chàng” Hé miệng lớn mật vươn đầu lưỡi tới cùng chàng cuốn quít triền miên. Chàng cười hừ một tiếng, giữ chặt cằm tôi, chậm rãi mút lại trêu chọc rất mạnh.

Bị hôn tới mức thở không nổi, tôi ôn nhu nhìn chàng, trong mắt chàng loé lên sắc thái khác thường, cả người nhẹ bẫng bị ôm vào trong giường, vung tay buông rèm, màn lụa mỏng trắng như mây che lấp đi cảnh xuân kiều diễm mỹ mãn trên giường. Chàng lướt môi nóng xuống bộ ngực sữa vểnh cao lên của tôi, cả người tôi run lên, Long Kỳ nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan lại, môi lướt nhanh trên người tôi, giống như một con cá nước tao nhã dạt trôi trong nước vậy, trêu chọc màn nước yên tĩnh. Cả người tôi như bốc cháy, run rẩy, kìm không nổi bộc phát ra tiếng kêu gào, “Kỳ…” Ánh đèn rực rỡ, cảnh mộng ảo trong màn trướng, bức bình phong lay động, tơ vàng chạm đến chỗ rỗng, mùi long não toả ra, tôi khổ sở gọi tên chàng.

Chàng đồng ý lời mời mà tiến vào trong tôi, ôn nhu mà mạnh mẽ, cứ một tác một tấc thong thả nhồi ra vào trong cơ thể tôi, khác với sự kích thích mãnh liệt, động tác mạnh mẽ như vậy mà lại rất ôn nhu, làm cho toàn bộ các tế bào liên quan đều mở to hết cỡ, cái kiểu kề sát này, thoả mãn, cảm giác ấm áp, mỗi một chỗ đều mất hồn, nát xương.

“Ư..” Chàng tiến thẳng vào nơi sâu nhất của tôi, tôi tràn ngập vẻ thoả mãn khẽ rên, khác hẳn lần đầu tiên đau đớn không chịu nổi, lại thấy vô cùng thoải mái. Chàng ôn nhu mút chặt môi tôi, thân thể dán chặt vào tôi, nhẹ nhàng chuyển động trong cơ thể mềm mại của tôi, dần dần trở nên trầm mặc tới mất hồn, toàn thân mình nóng bỏng tới mức doạ người, mồ hôi tràn ngập, sóng cứ trào lên đánh úp từng đợt từng đợt, bên tai vang lên tiếng khàn đục tràn đầy tình dục, “Vũ nhi….Vũ nhi…” Mỗi một lần va chạm tôi, chàng lại kêu tên tôi một lần, làm cho tim tôi càng đập cuồng loạn, tôi run rẩy, vui sướng muốn khóc, toàn thân co rút, đầu óc trống rỗng.

Hai chúng tôi giống như hai cái dây leo cuốn chặt ngàn năm không thể kết hoa vậy, không cùng mất hồn, gắn bó chặt chẽ như thuỷ triều không ngừng tràn lên lớp lớp, làm cho tôi hạnh phúc mà an lòng, làm cho tôi quên đi hết mọi thứ, tựa như trên thế giới này chỉ có hai chúng tôi thôi, Long Kỳ…Long Kỳ ….Cứ muốn vĩnh viễn bên nhau không rời xa, đừng phụ em nhé…Phía trước có cái gì thì em cũng không thèm nghĩ nữa, sau này chúng ta sẽ ra sao em không thèm nghĩ nữa, chỉ cần có chàng, em cái gì cũng không sợ…

Lần tứ phong này được làm ở đại điện, Thái Hậu ngồi trên đại điện, hướng Vĩnh Hán lấy vợ có con, Thái Hậu ngồi đúng chỗ, lần lượt là Lệ phi, Lan phi, lúc đó chưa có cấp tiếp theo, lễ nghi rất đơn giản, để Hoàng thượng sau khi quỳ lễ với Thái Hậu xong, cho dù kết thúc, miệng Thái Hậu rất long trọng, sợ chính là muốn nhìn một chút tôi mà thôi.

Hành lễ xong Thái Hậu nhìn Long Kỳ, sắc mặt lộ ra hoà ái tươi cười, “Hoàng Thượng, sau này trong cung đã náo nhiệt lên rồi! Ai gia có một đề nghị thế này, xin Hoàng thượng quan tâm chút!”

“Vâng, Thái Hậu có ý kiến tốt gì đề xuất, trẫm sẽ chú ý lắng nghe!”

Long Kỳ cười lạnh nhạt, mắt đẹp lướt nhìn qua tôi.

Ý vị Thái Hậu thâm trường than nhẹ, hình như có chút cảm khái nói, “Aizzz…Ai gia đã già rồi, trong hoàng cung này tốt nhất nên có một vị hoàng hậu đi. Ai gia muốn giao hết hết chức trách này lại cho người khác. Bây giờ Hoàng thượng đã có thê thiếp rồi, không nhân cơ hội này lựa chọn một hoàng hậu, cũng nên có một vị để quản lý hậu cung lâu dài chứ! Ý Hoàng thượng thấy thế nào?”

Đầu tôi thấy căng thẳng, lập tức đoán ra ngay là gì! Hoá ra Thái Hậu là muốn sau lễ phong phi trên đại điện mà chọn ra vị hoàng hậu. Phải biết tôi vừa mới được thụ phong, ngôi vị hoàng hậu này nhất định sẽ không rơi xuống nhà tôi rồi, làm gì có vị phi tử nào vừa mới vào cung mà được thẳng liền ba cấp đâu chứ? Nếu truyền ra ngoài, triều thần dân chúng Vĩnh Hán sẽ nói ngay. Thực đáng giận quá đi, thế mà lại ra kế sách này bức hiếp Long Kỳ phải tuyển.

Nên biết rằng ngoài tôi ra, cơ hội chỉ có hai người, Lệ phi và lan phi. Tuy tôi không rõ cho lắm, Lệ phi và Lan phi này có phải là người của bà ta hay không nhưng kiểu làm này cũng đã thể hiện rõ muốn hạ thấp tôi xuống. Mọi người đang ngồi vội ngưng cười, thái độ hơi thay đổi, tôi ngước mắt nhìn về hướng Long Kỳ, chàng cau mày, ánh mắt thâm trầm đảo qua ba người chúng tôi, cũng không dừng lại trên mặt ai cả, rồi ho nhẹ một tiếng, “Đa tạ đề nghị của Thái Hậu, việc tuyển hậu cũng không phải nhỏ, đã làm trẫm lo lắng rồi! Thái Hậu thống lĩnh hậu cung hiện giờ không phải vẫn bình an vô sự, chung sống hài hoà đó sao?” Long Kỳ đem vấn đề này quăng trả Thái Hậu, Thái Hậu cười càng tươi hơn, thận trọng gật gật đầu, “Được, Hoàng thượng coi trọng ai gia, vậy ai gia sẽ không đùn đẩy trách nhiệm nữa, việc tuyển hậu nên bàn bạc lại cho ổn, tin rằng Hoàng thượng chọn người, chắc chắn hoàn mỹ ai gia yên tâm rồi!”

Thái Hậu nói đến đây thì xuống đài, một hỏi một đáp này trong đó là muốn nói cho tôi biết, cầm quyền lục cung là người nào rồi? Chả lẽ là ra oai phủ đầu với tôi sao?

Tôi đang thầm đoán, bà ta lại nhìn lại ba người chúng tôi, “Sau này trong lục cung, ba Tỷ muội các ngươi cần phải chung sống hoà bình, coi trọng lẫn nhau, làm gương cho phi tần khác có biết không?”

Lệ phi cười cất tiếng, “Đúng vậy! Lời Thái Hậu, bọn tỷ muội đều ghi nhớ trong lòng rồi ạ, sau này trong hậu cung nhất định sẽ cộng đồng hoà thuận, xin Thái Hậu và Hoàng thượng yên tâm”

Long Kỳ cười gật gật đầu, ánh mắt dừng lại chút trên người tôi, tôi khẽ cắn môi, cười khẽ.

Vừa ban thưởng phong phi xong, tôi cùng Hoan nhi, Tiểu Thuận tử trở về cung phiêu Hoa củ mình. Lúc đi qua hoa viên nhìn thấy một gương mặt có chút quen quen, tôi sợ là mình nhận sai, khuôn mặt này hình như đã gặp ở đâu rồi ta? Hoảng hốt một lúc tôi mới nhớ ra lúc tôi từ Đột Quyết trở về, trên đường đi đụng phải một vị cô nương xinh đẹp kia, lúc này lại đang cùng một cung nữ ngắm hoa! Không ngờ nàng ta cũng được tuyển vào trong cung, không biết hiện giờ thân phận của nàng ta ra sao. Tôi dừng chan không đi, Tiểu Thuận tử kỳ lạ nhìn tôi, “Nương nương, có chuyện gì sao?”

Hai người kia nghe thấy đằng sau có tiếng người vội chạy nhanh quay sang nhìn tôi, rồi sau đó quỳ xuống lạy, “tham kiến Vũ nhi nương nương…”

Tôi nhìn cô gái xinh đẹp quỳ xuống trước mặt, trên mặt loé lên nét cười nhạt, đỡ nàng ta đứng lên, “Mau đứng lên, đừng đa lễ, ngươi còn nhớ rõ ta không?”

Cô nương Mộng TRạch kia nghe thấy giọng tôi hiền lành mới ngẩng mặt lên nhìn, lẳng lặng ngắm tôi một lúc, trong nháy mắt kinh ngạc thốt ra, “Công tử…”

Sau đó cảm thấy vô lễ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, “Xin nương nương thứ tội!” Tôi mỉm cười, “Ngươi có tội gì?” Nàng ta mới đam ngẩng đầu lên đánh giá tôi, không rõ hỏi, “Nương nương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

“Đương nhiên rồi, Mộng TRạch cô nương!” Tôi gọi tên nàng ta ra, nàng ta kinh ngạc há hốc mồm, sau đó thì vui vô cùng, cùng nàng ngồi xuống đình bên cạnh hỏi han, mới biết được nàng được tuyển tú thay cho một người khác. Cùng nàng trò chuyện một lát, Tiểu Thuận Tử đứng cạnh sốt ruột thúc giục, “Nương nương sắc trời không còn sớm nữa cũng tới lúc ăn tối rồi ạ!”

Tôi mới giật mình thấy nói chuyện với nàng ta đã mất hơn nửa buổi chiều, mới cáo biệt nàng ta trở lại cung Phiêu Hoa.

Trong phòng ăn đã bày xong bữa tối, tôi cầm đôi đũa bảo Tiểu Thuận Tử, Hoan nhi cùng gồi xuống, nhưng họ nhất định không chịu, tôi cau mặt, tung quyền lực ra, “Thế nào, ngay cả lời của nương nương ta mà cũng không nghe? Có phải muốn kháng chỉ hay không hả? Ngồi xuống cùng ta ăn cơm!”

Hai người đành phải ngồi xuống, chúng tôi vừa ăn vừa tán gẫu, chuyện bọn họ câu nệ kia đã lập tức vứt thẳng lên trời rồi. Không khí này thực vui vẻ thuận hoà quá, tôi bỗng nhớ tới tiểu Thuý tiểu Lan, hạ quyết tâm, ngày mai mang hai nàng vào trong cung làm bạn với tôi thì tốt quá!

Hiện giờ tôi ra cũng cũng không phải đi làm nữa rồi, sáng sớm Tiểu Thuận Tử dựa theo phân phó của tôi, gọi một chiếc xe ngựa. Sau khi được phong phi, kiểu tóc của tôi cũng không thể để tuỳ tiện đơn giản được nữa, căn cứ theo quy củ trong cung phải búi lên. Cả mái tóc đen nhánh mềm mại được vén lên, trên trán gắn bông hoa, gọi là hoa điền. Hoa điền chính là từ hổ phách, đá vân màu trắng đính trên trán thành một hình nho nhỏ đủ màu sắc lóng lánh, trông rất được cũng hiển hiện lên vẻ thanh cao của phụ nữ cao quý.

Tóc búi phức tạp đều do Hoan Nhi làm cả. Tôi chỉ cần ngồi, Hoan Nhi rất khéo tay, làm xong kiểu tóc, nhìn từng phụ tùng to nhỏ, tôi lựa mấy cái đơn giản đưa cho nàng ta. Nếu mà đeo toàn bộ thì chiếc cổ của tôi chắc sẽ gãy mất.

Sau đó tô son điểm phấn, vẽ mày, tô môi. Sau khi xong việc, Hoan Nhi lấy một đoá hoa đá gắn lên giữa hai hàng lông mày của tôi. Sau đó là áo, váy một dạng lụa mỏng nhẹ như mây, có vẽ đủ màu sắc tinh xảo, khoác áo choàng, đeo vòng tay, từ đầu tới chân, sau khi đã hoàn thành, Hoan Nhi và tiểu Thuận tử hai mắt sáng lên, “Oa, nương nương thực là đẹp quá!”

“So với Lệ phi nương nương, Lan phi nương nương chỉ có hơn chứ không kém nha, đặc biết nương nương nhà chúng ta có một loại khí chất đặc biệt, đặc biệt rất có phong cách!”

Nghe bọn họ kẻ đấm người xoa, tôi cất giọng quở trách, “Đây đều là do người phụ thuộc vào ăn mặc thôi, đẹp dựa vào mặc, ba phần là diện mạo, bảy phần là do ăn mặc, nếu ai cũng mặc giống ta vậy chắc cũng xinh đẹp giống như tiên trên trời chứ sao?”

Đợi tôi nói xong, tiểu thuận tử khó hiểu hỏi, “Nương nương, cái gì mà đẹp dựa vào mặc sao có chút không rõ nha!”

Tôi liếc trắng mắt, bỗng cảm thấy thực buồn cười, đến cả từ quảng cáo cũng lôi cả ra, tôi cười giảo hoạt, “Không nói cho ngươi, đây là lời nói mà chính nương nương đây sáng tạo ra đó!”

Tiểu Thuận tử vẫn bộ dạng khó hiểu, a một tiếng rồi đi theo tôi ra cửa. Tiểu Thuận Tử đỡ tôi lên xe ngựa, trong xe có một chỗ ngồi, thả một chiếc đệm ra, tôi ngồi trên xe. Xe ngựa chậm rãi đi lên phía trước, hôm nay sau khi phong phi lần đầu tiên ra cung, tâm tình lại không như cũ rồi. Với những trang sức hoa lệ này đó, tôi chẳng có chút cảm giác cao hứng gì cả. nghe được tiếng binh lính hỏi rõ rồi hướng tôi làm lễ phóng xe ngựa đi qua.

Lần trước lúc tiến vào kia, còn bị nghi ngờ nữa, lần này thì thông suốt không bị cản trở, trong lòng không hiểu tư vị gì nói không nên lời.

ĐẾn vương phủ Hàm mặc thì không cần phải đi đường to, ở quanh đây đều là phủ đệ của các quan lại, cũng lộ vẻ im lặng. Tôi lẳng lặng ngồi trong xe nghe tiếng xe ngựa nghiến trên đường, tim đập bình ổn lại. Tôi không biết Hàm mặc có ghi hận tôi trong lòng không nữa, nhưng loại chuyện này muốn chạy trốn hay muốn đối mặt đây? Cho dù tôi có là tổn thương hắn, cũng không tránh khỏi chuyện gặp mặt nhau!

Quan hệ làm căng cũng không ai muốn, cứ nhớ kỹ tình nghĩa của hắn đối với tôi mà không đành lòng, cho dù chúng tôi vô duyên trở thành vợ chồng, ít nhất tôi cũng đã coi hắn như bạn bè mà không phải là người xa lạ hay là kẻ địch.

Chỉ lát sau Tiểu Thuận tử nói cho tôi biết đã tới nơi tôi muốn, tôi bình tĩnh trở lại, được tiểu thuận tử dìu xuống xe ngựa. Nhìn thấy cánh cửa lớn quen thuộc, lòng tôi như dậy sóng, nâng quần áo lên chậm rãi bước tới.

“Tiểu Thuận tử đi gõ cửa đi!”

Một lát sau có tiếng bước chân dồn dập tới, lão quản gia ra mở cửa, cứ nhìn tôi chằm chằm, tiểu thuận tử giận nói, “Thấy Vũ phi nương nương còn không quỳ xuống thỉnh an!”

Lão quản gia sợ tới mức choáng váng, bỗng chốc không có phản ứng, tôi ngăn tiểu thuận tử lại, “Không cần quỳ thỉnh an, chúng ta vào đi thôi!”

Rất nhanh tôi đã được lão quản gia ôi chao mời vào đại sảnh, ông ta bảo Hàm Vương gia đang ở trong tẩm phòng, ông ta sẽ đi gọi hắn tới, tôi ngăn ông ta lại, “Đừng, cứ để ta qua đó đi!” Tôi để tiểu thuận tử và Hoan Nhi lại, một mình đi tới tẩm phòng Hàm mặc. Vừa tới cửa đã ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm, trong lòng tôi cả kinh, hắn uống rượu ư?

Đụng vào cảnh trước mắt tôi kinh ngạc mãi. TRên bàn để các loại chai lọ rượu lớn bé, lung tung, còn Hàm mặc thì ngả trên bàn, tay vắt lên nhau, mắt nhắm, mặt đỏ ửng, không biết là đang ngủ hay là say rượu nữa! Trong tay còn cầm một vì rượu chưa uống hết.

Tôi giật mình đứng sững lại, đứng ở cửa mà không có cảm giác gì, nhẹ nhàng tới lấy vò rượu trong tay hắn ra, hắn nhíu mày lại, tựa như nói trong mơ vậy, hình như là đang nói chuyện, “Không cần lo cho ta…TRánh ra…Cẩu nô tài…Để cho bổn vương uống….Để cho bổn vương uống..”

Lòng tôi đau xót, bình tĩnh nhìn hắn, nước mắt lăn dài, vì sao hắn lại biến thành dạng này chứ? Vì sao? Tôi nhẹ nhàng vén tóc rũ trên mặt hắn ra, hình như hắn cảm thấy rất yên tĩnh, vội mở mắt ra, trong mắt đỏ rực, mệt mỏi vô cùng, như là mấy đêm chưa chợp mắt rồi, tôi hoảng sợ, lòng đau như cắt, vì sao hắn lại tra tấn chính mình như thế chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio