Tấm biển bị đánh đến da tróc thịt bong,bị Thải Thải treo trên tường ngay trong chính tẩm cung mình, Như Ý, NhưTâm, Như Nguyệt ba người một bên treo một bên nghi hoặc, tại sao Nươngnương phải đem vật này treo trong đây để mỗi ngày đều phải nhìn thấy,cuối cùng lại từ trong miệng Thải Thải lấy được đáp án là, nàng chuẩn bị —’nằm gai nếm mật’, thật ra là nàng chỉ muốn nếm thử dư vị từ chiến lợi phẩm của việc đảo khách thành chủ của hành động kích thích Sở Cuồng màthôi.
“Nương nương, Hoàng thượng ban cho Nương nương một bàn tiệc rượu.”
Cung nữ từ ngoài cửa tiến đến hồi báo,khiến cho đầu óc Thải Thải có chút mê mang, Sở Cuồng sao lại tốt bụngđến vậy, lại đi tặng tiệc rượu cho nàng ư? Nhưng dù sao vẫn phải tiếpnhận lễ vật Hoàng thượng ban cho, nàng đứng dậy, quỳ trên mặt đất, nhìnbọn họ đem năm sáu chục món đồ ăn đặt lên bàn lớn sơn đỏ tại phòngkhách.
“Hoàng thượng nói, hôm qua Nương nương vì giữ gìn thể diện cho Hoàng thượng, ra sức đánh tấm biển, làm rất đúng,rất tốt, cho nên ngài ban cho Nương nương một bàn yến tiệc, hơn nữa muốn nô tài hầu hạ Nương nương phải ăn sạch sẽ không dư thừa, nếu khôngNương nương chính là không lĩnh tình, là phạm thượng.”
Cái gì? Nhiều đồ ăn như vậy, không ăn hết chính là phạm thượng? Quy kết người ta như vậy rất vui sao?
Ba tiểu thái giám vén rèm lên, lại mangmột thùng cơm cực lớn tiến đến, thanh âm va chạm trên mặt đất rất vang,thoạt nhìn thùng cơm này không nhẹ nha. “Nương nương, đây là cơm ngựdụng (cơm vua dùng) gạo tẻ, Hoàng thượng ban cho Nương nương dùng, Hoàng thượng nói nương nương phải ăn một hạt cơm cũng không được chừa lại.”
Cả bàn đồ ăn, một thùng cơm lớn, hắn thật sự coi nàng là thùng cơm sao!! Ăn như vậy chẳng phải là no chết sao? Mà cho dù no chết cũng không thể ăn hết được! Thải Thải đứng lên mặt ủ mày chau đi qua, sớm rõ ràng Sở Cuồng không cam lòng, thay đổi mánh khóekhi dễ người ta mà.
Thái giám cười: “Nương nương, thỉnh dùng bữa.”
Thải Thải ngồi trước bàn, nghĩ thầm, nàng sẽ chậm chậm ăn, ăn được tầm vài ngày, chỉ sợ đến lúc đó đều ê ẩm…Gắpmột miếng đậu côve, ném trong miệng. Oa! Miệng phun ra. Tính bán muốisao!
“So với dưa muối còn mặn hơn, đây là chongười ăn sao?” Thải Thải phẫn nộ đập bàn.”Nương nương, Hoàng thượng nóiđoán chừng Nương nương ăn không hết, nói Nương nương sẽ không ăn một lần mà chậm rãi ăn vài ngày, cho nên thức ăn này bỏ thêm hơn ba mươi cânmuối, không sợ hỏng, a, mà ngay cả cơm tẻ đều toàn là muối, Nương nương, người nên từ từ mà hưởng dụng, phải ăn hết, tuyệt không thể thừa lại.”
Sở Cuồng đây là muốn dùng muối làm nàngmặn đến chết sao!? Mặn chết nàng, hắn có thể lấy tú nữ đẹp, Sở Cuồngcũng quá đáng rồi, không, Sở Cuồng đây là ác độc. Thải Thải nội tâm vôcùng đau khổ, những thức ăn này ăn tới năm nào tháng nào?!
Trong ngự thư phòng, Sở Cuồng đang cầmbút lông viết chữ, Đức phi mang theo trái cây tươi tiến đến, thướt thathỉnh an xong cười nói: “Nô tì chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thực biết cách nha.”
Nàng cười yếu ớt, tự mình đem hoa quả kềđến môi hắn, Sở Cuồng một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn củanàng, “Châu nhi, ngươi cũng nghe nói rồi?”
“Đâu chỉ nô tỳ, trong hậu cung tất cả mọi người đều nghe thấy, Hoàng thượng, ngài như vậy đối với Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ từ nay về sau nàng lại náo Hoàng thượng cho mà xem.”