CHƯƠNG : XUNG ĐỘNG LÀ MA QUỶ
Editor: Luna Huang
Nước mưa mùa thu rất đủ, mỗi một trận mưa, khí trời sẽ chuyển lạnh một phần.
Ngày hôm đó lại là một ngày mây đen giăng đầy, không khí âm trầm có chút khó chịu, đây hết thảy đều biểu thị mưa rền gió dữ gần kéo tới.
Vu Xá Nguyệt đang ở sân hoạt động gân cốt, chờ trời mưa nàng sẽ vô pháp xuất môn. Viện môn bỗng nhiên bị người dùng lực mạnh đá văng phát sinh rầm một tiếng, nàng dừng động tác lại, chỉ thấy Vu Tử Kỳ xuất hiện ở cửa.
Hồi lâu không gặp, thương trên mặt hắn vẫn là chưa khỏi hẳn, khóe miệng cùng mi cốt để lại dấu vết thập phần rõ ràng, mũi cũng có chút sai lệch, hợp với biểu tình hung thần ác sát hoàn toàn không giống dáng dấp phong thần tuấn lãng từng có. Loại hành vi không có dấu hiệu nào này của Vu Tử Kỳ để Vu Xá Nguyệt sinh lòng bất an, nàng hồ nghi thiêu mi hỏim “Đại ca có chuyện?”
Gương mặt Vu Tử Kỳ âm trầm thẳng tắp đi vào trong, khí thế cường đại tựa hồ là tới giết người. Tiểu Linh quét dọn trong viện bị hù dọa vội vã che ở trước mặt Vu Xá Nguyệt nghênh đón, “Đại công tử, người làm cái gì vậy ——”
Nhưng trong mắt Vu Tử Kỳ chỉ có Vu Xá Nguyệt, hắn bỗng nhiên tát Tiểu Linh một bạt tai, để người bay ra thật xa.
“A ——” Mưa mặt đất thập phần lầy lội, Tiểu Linh trực tiếp lăn một thân bùn đen, thập phần chật vật.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh a!” Vu Xá Nguyệt giận tím mặt, chỉ vào mũi Vu Tử Kỳ nộ mắng lên. Người của nàng còn không có ai dám động tới như thế! SB này hay sống sai lệch rồi đi?
“Vu Xá Nguyệt!” Vu Tử Kỳ căm tức nhìn nàng đến gần, từng chữ một cái hỏi: “Ngươi đến cùng giựt dây Ngự Cảnh làm cái gì!”
Vu Xá Nguyệt vừa nghe cười lạnh, “Ngươi đến một chuyện cụ thể cũng không có, còn không biết xấu hổ qua đây hưng sư vấn tội ta? Có phải lúc bị đánh đến đầu óc ngươi cũng bị đánh đến ngu rồihay không. Tục ngữ nói ăn cái gì bổ cái gì, không bằng bảo tổ mẫu làm cho ngươi chút óc heo bồi bỏ thân thể đi, thuận tiện ăn chút tim gà, miễn cho đầu óc không có tim cũng không có.”
Hiện tại nàng rất tức giận, thực sự rất tức giận, có thể mắng chửi người không động thủ xem như là đủ khắc chế rồi. Ti Ti nghe động tĩnh chạy đến nâng Tiểu Linh dậy, hai người đều lui về phía sau vài bước, hai mắt quét xung quanh tìm kiếm thân ảnh của A Ly.
Vu Tử Kỳ nắm chặt song quyền, đôi tay kia tựa hồ là chuẩn bị tùy thời chiêu đãi trên người Vu Xá Nguyệt, “Ta và Ngự Cảnh không oán không cừu, hắn tại sao lại không duyên cớ trước mặt thái tử bố trí ta! Hiện tại người nào không biết ngươi câu dẫn Ngự Cảnh, loại sự tình này chỉ có ngươi mới làm ra được đi!”
Ngự Cảnh ở Tân Ngư trước mặt bố trí? Vu Xá Nguyệt nguy hiểm nheo cặp mắt lại, hành vi được tiện nghi còn khoe mã của Tân Ngư thực sự là để người khó chịu a! Được chỗ tốt còn muốn tìm phiền toái cho bọn hắn. Hắn sẽ không sợ Ngự Cảnh trả thù sao.
Bất quá Vu Xá Nguyệt như trước mặt không đổi sắc cười hỏi: “Sách, đại ca vừa nói như vậy ta cũng có chút muốn hỏi. Ta và đại ca cũng là không oán không cừu, ngươi vì sao phải hạ dược hại ta?”
Vọng Thư Uyển
“Ngươi nói cái gì ——”
“Còn có, ta tự nhận là sinh ra được hơn mười năm rồi, chưa bao giờ chủ động trêu chọc các ngươi, vì sao ngươi phải thừa dịp đầu óc ta không thanh tỉnh làm ra chuyện ác tâm này? Nếu ta nhớ không lầm, bảy tám năm trước đại ca cùng đại tỷ tỷ lúc còn nhỏ s, nhỏ như vậy liền biết giựt dây sai vặt làm chuyện này. . . Quả nhiên là như nương ngươi một dạng, tất cả đều có lang tâm cẩu phế.”
Vu Tử Kỳ ngẩn ra, khí cấp bại phôi rống giận, “Ngươi ăn nói bừa bãi! Ngươi không có chứng cứ!” Trong lửa giận hắn còn cất giấu vẻ kinh hoảng,,, Vu Xá Nguyệt thế nào còn có thể nhớ kỹ những chuyện kia? Không phải nói nàng đã quên mất sao!
“Đúng rồi, ta không có chứng cứ. Ngươi, cũng không có ~” Vu Xá Nguyệt bứt lên một dáng tươi cười, “Nếu như ta là ngươi liền lão lão thật thật ngây ngô ở trong phòng, dẫu có chết cũng không ra khỏi cửa. Bất quá đại ca dù sao cũng là đích xuất cao quý a, độ dày của da mặt so với chúng ta cũng cao quý rất nhiều, tự nhiên không sợ. Thế nhưng thỉnh đại ca minh bạch, thái tử điện hạ là hoàng trữ, sau này phải làm minh quân. Có người gặp phải một chút không thuận liền oán trời trách đất, còn ăn chơi đàng điếm trầm mê nữ sắc đánh nhau ẩu đả vạn ác đều làm một lần, thái tử có điều lo lắng là rất bình thường. Bất quá cái này cũng nói không chính xác a. .. Cũng không chắc là cái dạng quỷ này như đại ca, hù dọa thái tử cũng nói không chừng.”
Vu Xá Nguyệt vân đạm phong khinh châm chọc hắn, nụ cười kia để Vu Tử Kỳ tức giận đến phồng não, cả người run run. Tâm tình kinh cụ cùng tức giận đan vào trong lòng hắn, mặt hắn lộ vẻ dữ tợn điên cuồng, hiết tư để lý nộ một tiếng, “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!” Sau đó liền vọt tới.
Vu Xá Nguyệt linh hoạt nghiên một bước né tránh, Vu Tử Kỳ nhào vào một khoảng không thiếu chút nữa ngã quỵ. Đầu ngón chân của nàng điểm một cái trên lan can của hành lang gấp khúc, thoáng cái trở mình lật sang bên kia. Bất quá công phu của Vu Tử Kỳ vô cùng tốt, cũng lập tức phi thân đuổi theo.
vongthuuyen.com
Vu Xá Nguyệt nộ, “Ta nói đầu óc ngươi của ngươi không tốt hay thật đúng là điên rồi? Tân Ngư đều không để ý tới ngươi, ngươi còn muốn chọc giận Ngự Cảnh?”
“Bất quá chỉ là một thứ xuất đê tiện! Ta đó là giết ngươi lại có lại có ai có thể nói ta cái gì! Ta có tướng phủ che chở, băm ngươi cũng không sợ!” Vu Tử Kỳ mấy tháng qua nhiều lần bị nhục, ngay cả cô nương trong lòng hắn cũng không vớt được nửa phần chỗ tốt, ngày hôm nay bị Vu Xá Nguyệt chọc tức đã không có lý trí, từng chiêu của hắn chưởng phong sắc bén, chiêu thức đại khai đại hợp.
Loại trình độ này của Vu Xá Nguyệt ba năm người cũng không đủ nhân gia đánh, huống chi Vu Tử Kỳ còn thập phần điên cuồng, nàng rất nhanh thì rơi xuống hạ phong.
Mấy chiêu qua đi, Vu Xá Nguyệt bị hắn bắt được đầu vai không tránh thoát, Vu Tử Kỳ giơ chân đá giơ chân đá bụng của nàng, lần này nếu đá trúng thtậ sợ là phải năm hơn mười ngày.
Tiểu Linh bỗng nhiên hét lên một tiếng, Vu Xá Nguyệt đã nhìn thấy một hàn quang khóe mắt lóe lên, tay kia của Vu Tử Kỳ xuất hiện một cây chủy thủ, mang theo gió thổi tập đến cổ của Vu Xá Nguyệt.
Trong điện quang hỏa thạch như vậy, theo một tiếng nổ điếc tai nhức óc, đây hết thảy cũng thay đổi.
Huyết vụ từ chân giơ lên của Vu Tử Kỳ chảy ra, hắn kêu thảm ngã trên mặt đất, quỳ gối ôm chân tê tâm liệt phế kêu khóc, “A —— chân của ta! Chân của ta!”
Máu lan tràn cấp tốc thấm ướt ống quần của hắn, mà Vu Xá Nguyệt tĩnh táo đứng ở chỗ cũ, hờ hững nhìn người trên mặt đất. Ống tay áo của nàng lộ ra nòng súng lạnh như băng, còn bốc một luồng khói trắng. Cây chủy thủ kia xẹt qua vai trái.
Từ ngày đưa súng cho Ngự Cảnh, nàng ngựa không ngừng vó làm lại một cây cho mình, dù sao cũng là thứ ở thời khắc mấu chốt bảo mệnh. . .
Thanh âm của Vu Tử Kỳ thê lương để người nghe đến da đầu tê dại, Ti Ti nhìn vết máu trên vai Vu Xá Nguyệt khóc hỏi nàng, “Tiểu, tiểu thư, làm sao bây giờ a. . .”
Vu Xá Nguyệt tựa hồ cũng không thèm để ý, nàng cau mày thuận lợi nhét súng bên hông nói rằng, “Đi gọi người đến, nói đại công tử điên điên khùng khùng, bỗng nhiên xông vào viện tử của ta, kết quả bị thương.”
“Vâng. . .”
“Vu Xá Nguyệt! Ngươi chết không được tử tế!” Hai mắt của Vu Tử Kỳ đau đỏ bừng, la to, “Ngươi dám động ta! Ngươi xong đời!”
Vu Xá Nguyệt hừ một tiếng, “Vậy nhìn xem chúng ta rốt cuộc là ai xong đời.” Miệng súng lúc này đè ngay đầu gối của hắn mà bóp cò, chân này tuyệt đối phế đi.