Hoàng Kim Đồng

chương 693: phật khí(3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng Cách Cổ lạt ma và Trương Khoa Trường còn chưa đi vào, nhưng mà cái cửa tiệm này vốn không lớn, sau khi ba người Trang Duệ đi vào, vẫn còn có cảm giác có điểm chật chội, ngoài cửa còn có một đám người đang xếp hàng chờ trả tiền, một cô gái mười bảy tuổi người địa phương đang đứng thu tiền.

Nhưng mà Bạch sư vừa đi vào trong điếm, thì khiến cho những du khách này hoảng sợ, đều hướng tới hai bên chạy chốn, như vậy lại tạo cho đám người Trang Duệ một chỗ rộng rãi.

- Đi vào bên trong nhìn xem.

Trang Duệ nhìn thấy ở trên một loạt giá đỡ ở tận bên trong cùng, có đặt một ít đồ vật nhìn như có chút cổ xưa, vội vàng gọi Trịnh Hoa một tiếng, đi tới.

- A! những thứ này cũng không tệ lắm.

Trang Duệ cầm lấy một cái vật phẩm trang sức làm bằng bạc, trên mặt lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.

- Cậu trang, làm sao vậy? Không phải cậu đã nói nơi này đều là đồ mỹ nghệ hiện đại sao ?

Trịnh Hoa đi phía sau Trang Duệ tò mò hỏi, cũng giả bộ cầm một cái vòng cổ mạ vàng ở trên giá đỡ nhìn lại.

Trang Duệ lắc lắc đầu, nói:

- Không giống như vậy, anh Trịnh, anh có thể hỏi bà chủ tiệm một chút xem những món đồ này nàng lấy từ chỗ nào được không.

Những vật khác Trang Duệ còn không có xem qua, nhưng mà ba bốn mươi kiện trang sức nằm ở trong quầy này, cũng thật sự là tàng ngân cổ, ít nhất cũng đã tồn tại ngoài trăm năm, cũng có thể coi là đồ cổ.

- Được, tôi đi hỏi một chút.

Trịnh Hoa đi thẳng tới của, dùng tiếng anh để nói chuyện với nữ nhân nước ngoài kia.

Trang Duệ quay đầu lại nói với Bành Phi:

- Bành Phi, những thứ này không tệ, đều là tàng ngân cổ, anh chọn một ít mua về cho vợ đeo đi.

Theo như ngôn ngữ của người dân bình thường thì tàng ngân kỳ thật chính là đồng trắng, hàm lượng bạc ở bên trong cực kỳ nhỏ, tàng ngân cổ thường có tỷ lệ hơn 70 phần trăm là bạc, mà phẩm chất của phỏng chế phẩm hiện đại thì rõ ràng cả 30 phần trăm bạc kia cũng bị trừ đi, tất cả đều chỉ là bằng đồng trắng.

Đồ trang sức tàng ngân ở chỗ này, cõ lẽ đã xuất hiện ở thời kỳ giải phóng, Tây Tạng rất nghèo khó bị rơi lại phía sau, số lượng bạc rất ít ỏi, nên để giảm tính ăn mòn sẽ đem bạc pha thêm vào trong các loại kim loại khác, thời gian dài đã tự hình thành một loại công nghệ.

Phẩm chất của đám đồ trang sức này rất tinh khiết, vả lại những viên đá gắn vào phần lớn chính là Tùng Thạch, Hồng San Hô, những viên đá này có phẩm chất tốt hơn, nên độ sáng cũng mạnh hơn tàng ngân mọt ít, so sánh với tàng ngân thì lại càng lộ ra một ít phong cách nguyên thủy cổ xưa.

Những đồ trang sức bằng bạc tinh khiết được chế tạo bằng công nghệ hiện đại thì có giá cả lớn hơn so với trang sức làm bằng tàng ngân, nhưng mà phẩm phất của đồ trang sức cổ bằng tàng ngân cũng rất trân quý, hơn nữa những thứ như thế cũng rất thưa thớt, rất ít khi nhìn thấy trên thị trường.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Trang Duệ, bên trong những món trang sức này đều có linh khí nhàn nhạt màu trắng, có lẽ những món đồ trang sức bằng tàng ngân này, hẳn là được chế tạo ra theo công nghệ truyền thống, mới có thể có một chút linh khí như vậy. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Chú em, tôi đã hỏi rõ ràng.

Trang Duệ đang đứng ở bên này chọn lựa đồ trang sức, thì Trịnh Hoa lại xô đẩy trở về, nói:

- Nữ nhân nước ngoài kia là người nước Anh, bởi vì thích nơi Tây Tạng này, cho nên sau khi tới nơi này du lịch đã ở lại chỗ này không muốn về nhà, rồi mở một cửa tiệm như vậy.

- Anh Trịnh, tôi cũng không bảo ngài đi tán gái, nói những chuyện này với tôi làm gì?

Trang Duệ dở khóc dở cười cắt đứt lời nói của Trịnh Hoa, nữ nhân này là người nước nào, có liên quan gì đến Trang Duệ đâu.

Nhưng mà tính cách của người nước ngoài thật ra lại khiến cho Trang Duệ rất khó hiểu, đi đến một địa phương xa lạ, cảm thấy không tệ liền không muốn rời đi rồi, cái này khác hoàn toàn so với suy nghĩ của những người Trung Quốc xa quê. Ít nhất, Trang Duệ cũng không làm được những việc như vậy.

Trịnh Hoa bị Trang Duệ nói nên có chút ngượng ngùng, cười trả lời:

- Chú em cũng quá coi thường ánh mắt của người anh em này rồi? tôi cũng là một người có huyết thống với hoàng thất nước Anh đấy

Trịnh Hoa thật đúng là không khoác lác, lấy lực ảnh hưởng của gia tộc họ Trinh ở Hồng Kông và nước Anh, thì có chút dính dáng huyết thống với hoàng thất nước anh cũng không phải là một chuyện không thể xảy ra.

- Được rồi, dừng lại đi, nói lai lịch của mấy thứ đồ này xem nào.

Trên người Trịnh Hoa cũng không có ngạo khí như những thiếu gia ở tứ cửu thành, sau vài lần kết giao với Trang Duệ, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, vì vậy khi nói chuyện với Trang Duệ cũng tùy tiện hơn.

- À, toàn bộ đồ vật trên cái giá đỡ đó đều là nữ nhân nước ngoài kia mua được ở trong miếu của nông dân ở khu chăn nuôi. Nàng thường xuyên đi vào khu chăn nuôi và tiếp xúc với những người nông dân ở đây.

Lời nói của Trịnh Hoa khiến cho Trang Duệ cảm thấy thông suốt, thảo nào lại có nhiều đồ cổ như vậy, trước kia khi Trang Duệ nói chuyện phiếm với Nhân Thanh Thố, có nghe hắn nhắc tới việc một cô gái của Tây Tạng muốn lấy chồng thì phải có rất nhiều đồ trang sức kim ngân, ngọc châu để làm của hồi môn.

Cứ như vậy đời này sang đời khác, trong nhà của rất nhiều người nông dân ở đây cũng đều có một chút đồ vật trang sức làm bằng bạc để dành sau này.

- Mọi người cần mua cái gì? Cứ tùy ý lựa chọn.

Trang Duệ đang nói chuyện với Trịnh Hoa thì vị chủ tiệm người nước ngoài kia không biết đã đi vào trong đây từ khi nào, nàng cũng không sợ Bạch sư ở bên người Trang Duệ, chủ động tiến lên tiếp đón.

- Dùng tiếng Anh đi.

Trang Duệ thấy vị chủ tiệm này cố hết sức để nói tiếng Hán, dùng tiếng Anh nói:

- Mấy thứ này tôi đều thích, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?

- Toàn bộ đều thích?

Nữ nhân nước ngoài giật mình hô.

Phải biết rằng trên giá đỡ kia chỉ là đống trang sức bằng tàng ngân, hơn nữa còn có ba bốn mữa món, thêm vào đó còn Cá Đường Tạp, Lục Tùng thạch, gạt tàn được chế bằng xương trâu, tổng cộng lại cũng phải có sáu bảy mươi món đồ mỹ nghệ.

- Đúng vậy, chính là toàn bộ.

Trang Duệ gật đầu, hiện tại những người thuần túy chế tạo đồ mỹ nghệ ở đây tương đối hiếm, những món hoàng mỹ nghệ ở đây chủ yếu là từ Chiết Giang, Nghĩa Ô tiến vào Lạp Tát, vị chủ tiệm lấy lại các đồ vật này về bán lại, nên mới có một số lượng đồ vật lớn như vậy.

Đã thấy được nhiều đồ thủ công mỹ nghệ cổ như vậy, đã có cơ hội này, đương nhiên Trang Duệ sẽ mua hết toàn bộ, mang về tặng người thân cũng không tồi, chỉ tính riêng những người ở tứ hợp viện kia, cũng có thể tiêu thụ hơn một nửa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio