- Trang cư sĩ, lập tức tôi có thể mời đại lạt ma tới để giải đáp cho ngài.
Cách Cổ lạt ma vẫn chưa từng hết hi vọng, tuy rằng chỉ là lạt ma chấp pháp, nhưng mà hắn cũng có thể nhìn ra, cái pháp luân bằng vàng này, tuyệt đối là một món pháp khí của phật môn.
- Thực sự không cần, Bành Phi, anh có thể nhanh lên không? Tôi cảm thấy mệt mỏi rồi, cần phải về nghỉ ngơi.
Sau khi Trang Duệ nhét cái pháp luân vào bên trong cái túi, lại phát hiện cái túi này không đủ lớn, nhất thời lại nhắc nhở Bành Phi một câu, muốn nhanh nhẹn rời đi, có đứa ngốc mới tiếp tục ngồi đây nói chuyện với đám người này.
- Vị cư sĩ này, có thể đưa cái pháp luân trong tay cậu, cho tôi xem một chút được không.
Bỗng nhiên có một thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau Cách Cổ, bởi vì thân hình của Cách Cổ lạt ma quá cao lớn nên hoàn toàn che kín người nọ ở phái sau, Trang Duệ chỉ có thể nghe ra, người nói chuyện này hẳn là không lớn tuổi.
- Có thể, ngài lại đây lấy đi.
Chỉ cần không đi Đại Chiêu Tự, Trang Duệ sẽ không sợ, ban ngày ban mặt ở trong cửa hàng, sẽ có người dám động thủ cướp bóc sao?
- Cám ơn!
Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, một tiểu lạt ma có dáng người không cao khoảng mười bảy mười tám tuổi, từ phía sau của Cách Cổ lạt ma đi ra.
Tiểu lạt ma đi ra tước mặt Trang Duệ, trước tiên là chắp hai tay thành hình chữ thập, cúi người thi lễ với Trang Duệ rồi mới nhận lấy cái pháp luân kia.
Ánh sáng vàng rực như mặt trời giữ trưa chiếu vào người tiểu lạt ma, trang phục màu vàng của tiểu lạt mà như là bị bao phủ trong một tầng kim quang, nguyên bản tiểu lạt ma có dáng người không cao lắm, ở trong mắt mọi người cũng trở nên thánh khiết và tú mục.
Bởi vì nguyên nhân có bóng người che mất, nên Trang Duệ không nhìn thấy tướng mạo của tiểu lạt mà này, nhưng mà chắc là tuổi tác của vị này xấp xỉ với Ba Tang, trong lòng Trang Duệ không thể nào tin được, hắn có thể biết được phạn văn. Phải biết rằng bây giờ những tăng nhân có thể xem hiểu được phạn văn, không ở chỗ nào mà không phải là cao tăng có phật hiệu tinh thâm, danh vọng rất cao.
Nhưng mà Trang Duệ không có phát hiện, khi tiểu lạt ma đi đến trước mặt mình, thì Cách Cổ lạt ma đang đứng ở bên cạnh mình giống như là trúng định thân thuật, cả người đều trở nên cứng ngắc.
Còn nữa, nguyên bản cửa tiệm này đang có rất đông khách, bỗng nhiên không có ai đi vào nữa, những người còn lại trong tiệm cũng chỉ là mấy người Trang Duệ mà thôi.
Bởi vì lực chú ý của Trang Duệ đều là đặt trên cái pháp luân bằng vàng kia, nên cũng không cảm giác được cái gì không đúng, nhưng mà Bành Phi cũng đã nhận ra.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua cửa hàng, Bành Phi phát hiện, ở chỗ cửa tiệm, có mấy vị lạt ma thân hình cao lớn đang đứng, ngoài ta còn có hai ba vị mặc quần áo màu sẫm, đang nói chuyện với vị Trương Khoa Trường của cục quản lý tôn giáo.
Tiểu lạt ma nhìn cái pháp luân này một lúc thật lâu, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Trang Duệ, nói:
- Những chữ trên này, tôi có biết.
Sau khi tiểu lạt ma ngẩng đầu, Trang Duệ có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của hắn, đúng như mình nghĩ, tiểu lạt ma này có một chòm râu lưa thưa ở khóe miệng, cho thấy tuổi của hắn cũng chưa lớn, nhưng mà khiến cho Trang Duệ kinh dị chính là ánh mắt của Tiểu Lạt Ma.
Trong lúc nhìn thằng vào đôi mắt của tiểu lạt ma, trong lòng Trang Duệ bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác thực kỳ quái. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Ánh mắt của tiểu lạt ma, trong veo dị thường, giống như là bầu trời xanh thẳm, hay là nước biển xanh biếc vậy, trong suốt không thấy đáy, không mang theo một tia bụi bặm nhân gian, giống như trẻ con mới sinh, không hề mang theo một chút ô nhiễm của trần thế.
Nhưng mà ở bên trong ánh mắt thuần khiết này, dường như lại để lộ ra một loại tang thương, một loại nhìn thấu tình đời, thông suốt sinh ly tử biệt, giống như là đã trải qua trăm ngàn năm tháng vậy.
Trang Duệ không biết, hai loại cảm giác này làm sao có thể kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ. Tang thương và thuần khiết nguyên bản là hai loại cảm giác mâu thuẫn với nhau, nhưng lại đồng thời xuất hiện ở trên người tiểu lạt ma này, nhưng mà cũng khiến cho Trang Duệ cảm thấy thập phần tự nhiên, không hề có một chút bất thường.
Ánh mắt như thế, dường như Trang Duệ đã nhìn thấy ở chỗ nào rồi, chỉ là trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được.
Không biết vì cái gì, trong lòng Trang Duệ liền sinh ra một tia kinh ý với tiểu lạt ma này, sau khi nhìn tiểu lạt ma xong, thì hai tay gập lại thành hình chữ thập, cung kính nói:
- Mời đại sư chỉ điểm.
- Những chữ trên đây là phạn văn cổ, đại khải là từ một ngàn năm trước công nguyên, là văn tự của Ấn Độ cổ, trên đây có viết là: "Ổ kim sát thổ tây bắc ngung, liên hành chi tọa thượng, hi hữu thù thắng thành tựu giả, thế xưng danh hào liên hoa sinh, không hành quyến chúc chúng vi nhiễu, ngã tùy nhữ tôn nhi tu trì, vi tứ gia trì kỳ hàng lâm, cách nhật ban mã tư đức hồng, giá thất cú thoại thị liên hoa đại sĩ đích kỳ đảo tu hành ngữ..."
Tiểu lạt ma thấy bộ dáng của Trang Duệ có vẻ khó hiểu, cười nói:
- Tôi giải thích cho ngài một chút, câu đầu tiên trong bảy câu này chính là chỉ nơi Liên Sư sinh ra, câu thứ hai là nói về phương thức giáng sinh của Liên Sư, câu thứ ba nói về công đức của Liên Sư, câu thứ tư chính là danh vọng của Liên Sư, câu thứ năm là nói về người thân của Liên Sư, câu thứ sáu là nếu tu giả tin tưởng Liên Sư, câu thứ bảy là Liên Sư sẽ ban thưởng cho thành tựu, câu thứ tám là thần chú ấn trì.
- Đây là một kiện phật khí rất quan trọng của phật môn, không biết vị cư sĩ này, có nguyện ý trả về cho phật giáo, để tăng thêm nguyện lực tín ngưỡng cho nó hay không?
Trong lúc tiểu lạt ma giải thích kinh văn, không riêng gì Trang Duệ, mà tất cả những người khác trong tiệm đều cảm giác thấy một loại an trường và bình yên trong lòng, mà những tiếng ồn ào bên ngoài vách tường kia, dường như cũng rất xa xôi với mình.
Còn cảm giác của Trang Duệ thì lại có chút không giống như những người khác, bởi vì vừa rồi hắn đã từng phóng ra linh khí quan sát tiểu lạt ma này, khiến cho hắn cảm thấy kinh dị chính là, linh khí luôn vô hình vô dáng, nhưng đến khi tiến đến trước người tiểu lạt ma còn khoảng hơn mười cm, cũng vô pháp tiếp tục tiến vào thêm một bước.
Giống như quanh người Tiểu Lạt ma, có một cái năng lượng tráo vô hình, nên đã ngăn cản linh khí vậy, đừng nói đến tiếp xúc với thân thể của đối phương, mà ngay cả y phục trên người tiểu lạt ma cũng không thể động vào một chút.