Giới tri thức đều biết thế gia thích tổ chức tiệc trà tán dóc, khoác lên chiếc áo bào rộng rãi, uống rượu thưởng trà, vô cùng phong nhã.
Bọn họ lại không ưa học trò nghèo, coi khinh đám học trò nghèo là tục nhân, không xứng ngồi cùng mâm với bọn họ.
"Chư vị hoàng tử đều bị giam chân trong hoàng cung, chúng ta không tài nào biết được suy nghĩ của Bệ hạ." Gia chủ giáp huơ huơ ống tay áo rộng thùng thình, nâng chén rượu lên ngắm nhìn bốn phía.
"Hoa đào trên núi nở muộn, đẹp hơn phong cảnh dưới chân núi gấp mấy lần."
Tỳ nữ ngồi bên cạnh ông ta bưng bình rượu lên châm đầy chén.
"Đỗ huynh." Gia chủ giáp nâng cao chén rượu, "Nào, cạn ly."
"Rượu thì ta xin kiếu, nơi đây trà ngon cảnh lại đẹp." Đỗ Thanh Kha lắc lắc tách trà, "Không biết chư vị gia chủ có thấy vui không?"
"Đỗ huynh có ý gì?"
"Ta không có ý gì cả, chỉ nghe đồn dạo gần đây trong cung có một vị hoàng tử thường xuyên giúp Bệ hạ phê duyệt tấu chương." Đỗ Thanh Kha hất tách trà vào bụi cỏ bên cạnh, "Nếu các người cứ tiếp tục bàn mấy chuyện thế này, chờ đến khi tân đế đăng cơ cũng chẳng tìm được cách gì hay ho."
"Đáng tiếc Tứ hoàng tử đã thất thế, nếu không thì với tính cách của hắn, sau khi đăng cơ ắt hẳn sẽ đối đãi tốt với thế gia chúng ta." Gia chủ ất thở dài, "Nhưng hắn lại bị nhà họ Trịnh liên lụy, đời này đã định là vô duyên với hoàng vị."
"Nhưng đừng bao giờ là Hoài Vường, mấy năm nay Hoài Vương luôn thân thiết với đám hàn môn tân quý, thường xuyên làm lơ với nhóm thế gia chúng ta."
Người hầu rót cho Đỗ Thanh Kha một tách trà mới, hắn đứng nghe đám gia chủ thế gia này thì thầm to nhỏ, lười biếng ngắm nhìn đàn bướm nô đùa trong bụi hoa đằng xa.
"Nếu trước đây khong có người ám sát Tứ hoàng tử thì sẽ không kéo ra nhiều chuyện như thế."
"Chuyện này không biết rõ là ai làm, bốn vị hoàng tử đều bị phạt bổng lộc, Tứ hoàng tử vì thế mà bị giáng xuống tước vị Quận vương, e là còn nhiều ẩn tình bên trong."
Đỗ Thanh Kha cười, không màng đến bọn họ, vươn tay toan bắt lấy con bướm đang vỗ cánh lướt ngang qua mặt mình, đáng tiếc cái thứ xinh đẹp này lại có cánh, tay người khó mà bắt được.
Đằng lối mòn xa xa có một người chầm chậm đi tới, hắn đang ngồi ngả nghiêng cười khẩy bỗng chốc ngồi thẳng người dậy.
"Sao thế Ngũ đệ." An Vương thở hổn hển leo lên núi, "Có phải phong cảnh ở đây đẹp lắm đúng không?"
Hắn quay đầu nhìn Ngũ đệ và Ngũ đệ muội vẫn hít thở nhịp nhàng, lại nhìn Vương phi nhà mình vẫn còn tươi tắn, vội vàng ưỡn thẳng lưng, vờ như không mệt tí nào, "Hoa đào dưới núi đã tàn nhưng hoa đào trên núi đang độ nở rộ."
Nghe nói Ngũ đệ muội thích ngắm hoa đào, hắn liền vội vội vàng vàng sai người nghe ngóng, biết hoa đào ở đây nở rất đẹp, thế là đưa bọn hắn đến đây leo núi.
Tình huynh đệ có thể xây dựng ở khắp mọi nơi.
Cửu Châu nhìn An Vương rõ ràng đã mệt đến mức chân run lẩy bẩy nhưng lại vờ không sao, nàng không đành lòng chê phong cảnh nơi đây, bèn gật đầu nói, "Sắc đào phai rợp cả ngoọn núi xanh, đúng là cảnh đẹp khó tìm."
Được đệ muội khen phong cảnh mà mình vất vả kiếm tìm, An Vương nở nụ cười yên tâm, chuyến này xem như không bõ công.
Trên núi gió lớn, ống tay áo phần phật theo làn gió, Cửu Châu trông thấy một nhóm người đang ngồi trên một khoảnh đất bằng, bọn họ mặc đồ rộng thùng thình, mái tóc xõa bung, tiếc là tóc họ bị gió thổi rối tung, có vài người ít tóc, trông có hơi...!hèn.
Tiểu đồng châm trà không biết Thần Vương và An Vương, thấy có người bước tới bèn vội vàng ngăn lại, "Mấy vị gia chủ đang tổ chức tiệc phiếm ở đây, xin các vị quý nhân dời bước."
"Chậc!" An Vương nhìn tiểu đồng, "Dưới chân thiên tử lại có người dám đuổi bọn ta ư?"
"Ngọn núi này là tài sản riêng sao?" Thần Vương hỏi.
Tiểu đồng lắc đầu.
"Nếu không phải là tài sản riêng, vì sao bọn ta lại phải tránh đi?" Thần Vương không thèm để ý tiểu đồng, nắm tay Cửu Châu đi lướt qua hắn, bước thẳng đến chỗ nhóm gia chủ thế gia kia.
"Dù có là tài sản riêng đi chăng nữa, bọn ta mà đến thì chủ nhân của các ngươi cũng phải quét giường trải chiếu chào đón chúng ta đấy." An Vương thấy vẻ mặt ấm ức của tiểu đồng, cười nói, "Trong thiên hạ đều là đất của hoàng thượng, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không hiểu à?"
Đến tẩm cung của phụ hoàng mà Ngũ đệ nói vào là vào, chứ đừng nói tới một ngọn núi như này.
"Quý nhân, xin dừng..."
Xoẹt, Hộ Long vệ tuốt gươm khỏi vỏ, tiểu đồng nhìn binh khí lóe sáng, vội ngậm miệng lại.
Nghe thấy tiếng kiếm rời vỏ, nhóm gia chủ đang nói chuyện phiếm đều giật nảy mình, bọn họ vội đặt chén rượu xuống, im lặng nhìn đoàn người bỗng dưng xuất hiện trước mắt.
"Bái kiến Thần Vương điện hạ, An Vương điện hạ." Đỗ Thanh Kha đứng dậy đi tới trước mặt Thần Vương, "Bái kiến Vương gia và Vương phi."
Thần Vương liếc nhìn hắn ta, ánh mắt lướt qua nhìn về phía nhóm gia chủ đang ngồi trên bãi cỏ.
"Đúng là không khéo." Thần Vương nhíu mày, "Bổn vương đã làm phiền nhã hứng của các ngươi rồi."
Nhóm gia chủ vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Điện hạ quá lời, chúng tôi cũng chỉ ngồi đây ngắm cảnh thưởng trà thôi, nếu hai vị điện hạ không chê, xin mời ngồi xuống nhấp một chén trà nhạt cùng vui." Hắn nhìn đoàn Hộ Long vệ đã rút gươm khỏi vỏ, "Nhưng đao kiếm không có mắt, xin điện hạ chớ hù dọa tiểu đồng tội nghiệp."
"Bổn vương vừa lên núi, các ngươi đã muốn bổn vương phải đi đường vòng." Thần Vương khẽ cười, "Người không biết còn tưởng chỉ cần có các ngươi ở đây thì người khác không được đi qua nơi này đấy."
"Đỗ đại nhân à, thiên hạ này là của họ Vân." Hắn vượt qua Đỗ Thanh Kha, "Giang sơn này là của Vân gia chúng ta, cũng là của bách tính trong thiên hạ, cách làm của chư vị gia chủ đây có hơi ngang ngược đấy."
Nhóm gia chủ, "..."
Ngươi mang theo một đám Hộ Long vệ cầm theo đao bên cạnh, lại chỉ trích bọn ta ngang ngược, thế có phải hơi quá đáng rồi không?
"Tiểu đồng không hiểu chuyện mong điện hạ thứ tội." Đỗ Thanh Kha chắp tay xin tội.
Thần Vương không để ý đến hắn, quay sang nói với Cửu Châu, "Minh Tiểu Trư, để ta cho người bắt mấy con bướm cho nàng chơi nhé?"
"Bươm bướm ư?" Cửu Châu đưa tay bắt một con bướm vừa bay qua đầu mình, đưa tới trước mặt Thần Vương, nhưng không cho hắn chạm vào, "Bướm này tuy xinh đẹp nhưng bọn chúng thích lấy hoa độc làm thức ăn, bột phấn trên người đều có độc, điện hạ chớ chạm vào."
Dứt lời, nàng thả tay ra, con bướm hốt hoảng vỗ cánh bay đi.
"Có độc mà nàng còn dám bắt nó?" Thần Vương biến sắc, lấy khăn tay ra lau tay Cửu Châu, "Nàng ngốc hả?"
"Tại điện hạ nói muốn bắt bướm nên ta mới làm cho chàng xem thử mà." Cửu Châu lau tay sạch sẽ, thái giám bưng bình phía sau tiến lên đổ nước cho nàng rửa tay.
An Vương trợn mắt há mồm chứng kiện toàn bộ cảnh tượng vừa nãy, Ngũ đệ muội vậy mà tay không bắt bướm, năng lực phải dữ dội cỡ nào mới làm được?
Là bướm đó, là bướm còn sống đó!
Thần Vương từng thấy mấy vị công chúa bắt bướm ở ngự hoa viên trong cung, hắn cứ ngỡ Cửu Châu cũng sẽ thích bướm, nhưng ai ngờ nàng lại có phản ứng như thế.
Thay sang cái khăn tay sạch khác, lau nước trên tay nàng, "Thôi, là bổn vương sai."
Lỗi do hắn không nên mở miệng.
Cửu Châu nhìn sang chỗ nhóm gia chủ đang ngồi, ly rượu tán lạc, mấy cô gái ăn mặc mỏng manh quỳ cúi gầm đầu trên mặt đất, không nhìn ra mặt mũi và tuổi tác của bọn họ.
Gió núi gào thét, nàng nhìn mà thấy lo cơn gió này sẽ cuốn bọn họ đi mất.
"Mấy cô gái này là ai thế?" An Vương phi cũng nhìn thấy mấy cô gái đang quỳ trên đất.
"Bẩm An Vương phi, đây đều là nữ hầu rượu được mua về từ Lăng Châu." Một vị gia chủ đã say chếnh choáng đáp, "Lăng Sơn không những có phong cảnh đẹp, mà phụ nữ càng xinh đẹp, rượu được rót ra từ đôi tay mềm mại không xương của các nàng lại càng thơm."
Nghe thấy thế, Đỗ Thanh Kha nhíu chặt hàng mày, tên đần này lại dám nói những lời này trước mặt hai vị vương phi? Huống chi Thần Vương phi lại lớn lên ở Lăng Châu.
"Nhắc tới con gái Lăng Châu, eo thì mềm mại, người thì xinh đẹp..."
Thần Vương đạp một phát lên người hắn ta, hắn ta lăn một vòng dưới đất, cơn say chếnh choáng đã tan đi phân nữa.
"Xin điện hạ thứ tội, vi thần say rượu nên nhất thời lỡ lời." Hắn quỳ xuống, không dám đứng dậy.
Mấy gia chủ khác đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Đỗ Thanh Kha nhìn dáng vẻ hoảng sợ của bọn hắn, thầm cười khẩy.
Đám phế vật vừa vô năng vừa nhát gan như này mà còn muốn khôi phục vinh quang thế gia?
"Uống rượu thương thân, rượu vào thất ngôn." Thần Vương không thèm nhìn tên gia chủ bị mình đá lăn lông lốc trên đất, mặt không đổi sắc, "Các ngươi tuy không phải là trọng thần trong triều, nhưng cũng là quan viên của triều đình.
Nhưng lại dám uống rượu mua vui ở nơi hoang vắng, còn ra thể thống gì nữa?"
Hắn giơ tay với Hộ Long vệ, "Kiểm tra xem còn ai say, ghi lại tên báo với Lại bộ, cắt chức toàn bộ."
"Vương gia..." Một vị gia chủ ngạc nhiên nhìn hắn.
"Sao?" Thần Vương nhíu mày nhìn tên này, "Bổn vương trông ngươi không giống như đang say, chẳng lẽ cũng muốn bị cắt chức giống bọn hắn?"
Gia chủ đang định xin tội cho chúng bạn nghe thế thì cúi đầu cụp đuôi.
An Vương đứng bên cạnh, liếc nhìn đám gia chủ trước mắt, âm thầm lắc đầu.
Rượu vào hỏng việc không phải không có lý, nếu không phải vì say thì ai lại lớn gan dám bình luận con gái Lăng Châu thế nào ở trước mặt Ngũ đệ.
Toàn bộ kinh thành này có ai mà không biết tình cảm giữa Thần Vương và Thần Vương phi vô cùng mặn nồng?
"Cảnh có đẹp cách mấy cũng chẳng còn tâm trạng thưởng thức." Thần Vương quay sang nói với Cửu Châu, "Cửu Châu, chúng ta đến nơi khác..."
Bỗng nhiên, một vị gia chủ bất chợt kêu lên đầy thảm thiết.
Cửu Châu kinh ngạc quay đầu lại, nhưng Thần Vương đã đưa tay che mắt nàng.
"Đừng nhìn." Thần Vương nhìn gia chủ ôm cổ lăn lộn trên đất, đưa tay ôm Cửu Châu vào lòng.
Con người khi rơi vào cơn đau và nỗi sợ hãi tột độ, gương mặt dúm dó đến dữ tợn.
Trên cổ của tên gia chủ kia có một cây trâm dài đâm sâu vào.
Phần lớn đuôi trâm đã ghim sâu vào cổ hắn, chỉ lộ ra đầu trâm ở bên ngoài.
Người đâm hắn chính là hầu rượu yếu đuối không xương trong miệng hắn ta.
Cơn hận phải sâu cỡ nào mới khiến một cô gái yếu đuối đâm cây trâm sâu như thế, ác liệt như thế.
"Tất cả không được đến đây!" Nữ hầu rượu lùi đến bên vách núi, cất giọng run rẩy, "Lúc trước khi các ngươi mua ta rõ ràng đã đồng ý với ta sẽ giúp muội muội ta chữa bệnh, nhưng sau khi ta ký tên đồng ý, các ngươi lại ném con bé xuống xe ngựa."
"Đám súc sinh các ngươi đáng tội chết!" Bờ vai nàng ấy run lên vì sợ hãi, nàng vốn không dám ra tay, bởi vì một khi nàng ra tay, những cô hầu rượu được mua từ Lăng Châu khác sẽ bị liên lụy.
Khi vị Vương gia này và Vương phi của hắn xuất hiện, lúc hắn đạp tên gia chủ cầm thú kia, nàng đã biết cơ hội báo thù của mình đã đến.
Có quý nhân ở đây, đám gia chủ cầm thú này sẽ không dám trút giận lên mấy hầu rượu khác.
"Các ngươi tự xưng là danh môn thế gia cao ngạo, nhưng thật ra chỉ là một đám cầm thú." Lớp trang phục mỏng manh của nữ hầu rượu phấp phới theo cơn gió, "Rồi các ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Dứt lời, nàng ấy quay người toan nhảy xuống vách núi.
"Ngăn nàng ta lại!" Hộ Long vệ vội vàng ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng ấy nhảy xuống...
Ơ, không nhảy xuống được.
Vương phi đã kéo nàng ta lại.
Đợi đã...
Vương phi kéo nàng ta lại ư?!
"Mặc kệ có chuyện gì cũng nên giao cho quan phủ giải quyết." Cửu Châu ấn cô gái muốn tự tử lên nền đất, không cho nàng ta có cơ hội nhảy xuống lần nữa, "Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy đám ác nhân này nhận lấy hình phạt của quan phủ ư?"
"Vương phi, ả này là hung thủ giết người, Vương phi đừng nên tin lời của một kẻ giết người." Lần đầu tiên Đỗ Thanh Kha nghiêm túc quan sát Thần Vương phi ngây thơ này, "Dù có đem nàng giao cho quan phủ, thân là nô tỳ mà dám ám sát chủ tử thì cũng phạm vào tội chết."
"Nàng ấy phạm tội gì, bị phán thế nào cũng sẽ do quan phủ định đoạt." Cửu Châu không thèm ngẩng đầu lên.
"Nếu nàng ta giúp quan phủ tra ra đại án, vậy thì có thể lập công chuộc tội." Thần Vương cho Hộ Long vệ mang nữ hầu rượu đi, còn tên gia chủ bị đá xuống đất kia đã bị Hộ Long vệ che khuất tầm nhìn, tránh hai vị vương phi nhìn thấy sẽ bị dọa sợ.
"Nàng đấy." Thần Vương khẽ nói bên tai Cửu Châu, "Nàng muốn hù chết ta có đúng không?" Vừa nãy hắn chưa kịp phản ứng thì nàng đã lao ra ngoài, động tác còn nhanh hơn cả khỉ.
"Điện hạ đừng sợ, ta mạnh lắm." Cửu Châu cũng ghé vào tai hắn thì thầm, "Đám gia chủ này nên mang về điều tra."
"Nhị ca," Thần Vương đi đến chỗ An Vương, "Phong cảnh hôm nay đúng là rất dặc sắc."
Mặt mày An Vương trắng bệch, dựa vào Vương phi nhà mình mãi một hồi lâu mà vẫn không mở miệng được.
Hắn chỉ muốn nịnh bỡ đệ đệ của mình, ra ngoài ngắm cảnh chứ không phải chứng kiến người khác bị trâm cài đâm vào cổ.
Đỗ Thanh Kha nhìn đám gia chủ thế gia bị Hộ Long vệ gông đi, nụ cười trên gương mặt tắt ngúm.
Một đám ngu xuẩn!
Không giúp được gì thì thôi, lại còn kéo chân người khác.
"Nhị ca, ai nói với huynh ở đây có hoa đào đang nở thế?"
Tác giả:
Phỏng vấn: Xin hãy kể lại tỉ mỉ quá trình Thần Vương phi cứu người?
Hộ Long vệ: Cám ơn đã hỏi, lúc ấy ta chỉ thấy một cái bóng bay vèo qua một cái....