Bảo tàng trước sau như một yên tĩnh, chỉ là trong không khí lại có thể ngửi thấy mùi máu cùng khí tử vong.
A Cửu nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng nhất thời trầm xuống —— chẳng lẽ bị giành trước?!
Làm sát thủ, nhiệm vụ lần này của nàng là đến bảo tàng thủ vệ nghiêm ngặt ăn trộm, nghe nói đó là ngọc tỷ ngàn năm trước lưu lại.
Cha nuôi nói, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, nàng cùng mười một người khác có thể tự do.
Nếu đã như vậy, người đó không thể đi trước một bước, đem ngọc tỷ lấy mất!
Quả nhiên, cửa có dấu vết bị mở ra. Hơn nữa dựa vào trực giác, nàng nhận thấy người kia vẫn còn ở bên trong, chưa ly khai.
Một tay đặt ở bên hông, một tay này đặt ở mi tâm, A Cửu nhắm mắt lại… Đây là thói quen làm sát thủ nhiều năm qua, tựa hồ giống cầu khẩn, tựa hồ lại giống trấn an chính mình. Lần nữa mở mắt ra, đôi mắt A Cửu lập tức biến thành hắc đồng lãnh khốc vô tình.
Những năm gần đây, giang hồ lưu truyền, chỉ có A Cửu không giết người, chứ không có người A Cửu giết không được!
Hít sâu một hơi, thân hình như quỷ mị nhanh chóng đi vào, sau đó bóp cò…
Nhưng mà, trước mặt nàng lại hé ra một khuôn mặt mỹ lệ quen thuộc. Mặt mang theo ý cười, đáy mắt có một hoằng cạn lam, thập phần yêu dị.
“Thập nhất?” Thế gian này, chỉ có đôi mắt của Thập nhất mới xinh đẹp được như vậy, “Cha nuôi cũng bảo ngươi tới?”
“Cửu tỷ.” Thập nhất cũng hơi sững sờ, rồi lập tức cười lên, ngoan ngoãn gật đầu, tựa như một đứa nhỏ thu hồi súng, tiến lên kéo tay A Cửu.
Ngón tay hắn vừa trắng nõn lại vừa mềm mại… Từ nhỏ A Cửu đã cảm thấy, đôi tay này không nên dính máu.
A Cửu sủng nịch sờ tóc hắn, sau đó thấy được cái hộp thủy tinh đựng ngọc tỷ, trong lòng không khỏi căng thẳng, dắt Thập nhất đi tới.
Chỉ cần tháo bỏ được mật mã phức tạp, nàng cùng mười một người khác có thể tự do…
Dưới ánh đèn màu lam nhạt, cũng chỉ là một khối ngọc bội bằng lòng bàn tay. Ngọc bội được điêu khắc thành hình thần thú kỳ lân, hơn nữa, rõ ràng là ngọc xanh biếc, nhưng lại có ba phần tư màu đỏ tươi, giống như bị máu nhiễm qua.
A Cửu không khỏi hiếu kỳ, khối ngọc tỷ này, sao lại có thể đổi được sự tự do của các nàng?!
Dường như thấy được sự nghi hoặc của A Cửu, Thập nhất nhẹ giọng nói, “Hồng sắc kia, đích thực là máu người. Đồng thời chính vì vậy, khối ngọc này mới nghe nói có lời nguyền, thậm chí có thể mở đường hầm xuyên không. Bởi đó là máu của đế vương.”
A Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, đáy mắt có một tia khó tin, “Đế vương?”
“Lịch sử hình như không có ghi chép! Đồn đại rằng, ngàn năm trước có một quốc gia, quân vương đời thứ ba là một Hoàng đế trẻ tuổi, hắn lên ngôi không lâu đã đem quốc gia đó trở thành quốc gia phát triển cường thịnh nhất, đồng thời chỉ sau ba năm ngắn ngủi, thống nhất lục quốc.”
Thập nhất dừng một chút, đáy mắt hiện lên một hoằng lam nhạt rồi dần dần biến mất, “Nhưng mà, ba năm sau, vị hoàng để trẻ tuổi này lại đột nhiên chết trên tế đài. Nghe nói lúc đó máu của hắn lại không thấm qua xiêm y rơi xuống đất… Mà toàn bộ đều ngưng tụ lại khối ngọc này. Năm đó hắn tuổi.”
Vì thế, khối ngọc này mới trân quý như vậy? Từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, mọi thứ cơ hồ đều tinh thông, nhưng nàng lại chưa từng nghe qua trong lịch sử có quốc gia này, hoặc là vị hoàng đế kia…
Đế vương tuổi còn trẻ?! Cường đại đế vương?! Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?! Máu tươi…
A Cửu, hô hấp có chút khó chịu, giơ tay lên đặt trên hộp thủy tinh, tựa hồ như vuốt ve khối ngọc, “Thập nhất, vị đế vương thiếu niên này tên…”
“Quân Khanh Vũ.”