Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 107: bất đắc dĩ! nghĩ muốn cứu lại cứu không được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Momo

Beta: An An

“Tố Nhi! Chuyện này đối với chúng ta mà nói rất quan trọng.” A Lạc trong lòng cũng không có mất đi hy vọng. Thấy nàng không nói thì không nhịn được nữa đành hỏi.

Tố Nhi nói lắp bắp, lại len lén liếc xem vẻ mặt hai người, “Ta… Ta không phải không nói. Chỉ là… Chỉ là…” Hồi lâu, nàng vẫn không nói ra được đại khái một điều gì.

Thôi thần y thận trọng bước lại gần, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía A Lạc mà hỏi: “Chúng ta có phải nói ra sự thực không. Áng chừng nói ra thì Thái Hậu sẽ dốc sức hỗ trợ.”

Tố Nhi vừa nghe thần y nói, đã nghĩ ngay gặp trở ngại! Cái gì mà nói ra hay không? Lời này tựa như nàng là cao nhân tài nghệ tuyệt vời, bởi vì sợ tuyệt kỹ bị truyền ra ngoài mà ngậm miệng không nói? Nhưng mà ngẫm lại lúc trước chính mình đã gặp trở ngại nên lúc này nàng cũng có chuyện muốn biết rõ ràng. Vì vậy nàng hỏi “Nói cho ta biết, hai người các ngươi che giấu điều gì?” Lúc hỏi câu này thì nàng đặc biệt chú ý vẻ mặt của Thôi thần y và A Lạc. Càng lưu ý càng thấy không hợp nên bổ sung một câu: “Có phải bệnh tình Sơ Tuyết rất nặng không?”

Hai người không trả lời, chỉ là không sơ suất nhìn thoáng qua lẫn nhau.

Cái liếc mắt này cũng đủ nói cho Tố Nhi, điều nàng suy đoán chính là sự thật. Trong lòng bỗng nhiên cả kinh, trong mắt không kìm nổi sự hoảng sợ mà vôi buột miệng nói ra: “Chuyện gì xảy ra ? Không phải nói đã không còn đáng ngại sao? Không phải nói đã tốt lắm sao?”

Chỉ sau một khắc, miệng của nàng lập tức bị bịt chặt. A Lạc ôm Tố Nhi, vẫn bịt kín miệng nàng, nhanh chóng nấp vào bên trong. Thoáng cái trốn ở phía sau ngăn tủ thuốc này.

Lúc này, có một tiểu thái giám ở bên ngoài gõ cửa, bẩm báo nói Thái thượng hoàng giá lâm. Một câu Thái thượng hoàng này, tự nhiên là chỉ Mộ Dung Cảnh.

Tin tức Mộ Dung Cảnh không có chết đã truyền ra. Có một số đại thần cũng nhao nhao vào cung chúc mừng. Nhưng toàn bộ đều bị Mộ Dung Cảnh giữ lại ở ngoài cung, lấy cớ vừa mới quay về, đang cùng gia đình đoàn tụ, trước mắt không muốn gặp khách.

Hiện tại Mộ Dung Cảnh tới Dược Phòng gặp Thôi thần y.

Thôi thần y thật cũng không có ngăn cản A Lạc làm như vậy, nếu hắn không muốn bị Mộ Dung Cảnh phát hiện, như vậy hắn cũng nên giúp A Lạc giấu diếm đi.

Lúc này, A Lạc từ sau lưng ôm Tố Nhi, bàn tay vẫn còn che miệng của nàng.

Nàng cũng không có giãy dụa, đờ ra, tùy hắn làm. Hoặc là nói, nàng mới còn chưa lấy lại được tinh thần từ tin tức vừa rồi.

Bỗng nhiên, cả người A Lạc cứng đờ, trên bàn tay truyền đến cái gì ấm áp lại ươn ướt? Nước mắt? Nàng khóc ?! Bởi vì Sơ Tuyết sao? Trái tim hắn run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn chếch mặt nàng từ sau lưng. Thần sắc ngây người kia là vì sao? Trong mắt chảy xuống nước mắt vậy là cái gì? Nàng không khóc lên tiếng, nước mắt chỉ là im lặng rơi xuống. Tự nhận một mực đều rất cẩn thận chiếu cố Sơ Tuyết, hà cớ gì lại vẫn là như vậy chứ? Tâm tình tích tụ? Chẳng lẽ nụ cười của nàng trước mặt hắn đều là giả dối sao? Suy nghĩ này đổ ập tới làm cho hắn không bình tĩnh nổi.

Bởi vì một người kia là Sơ Tuyết! Là một thân nhân mà nàng đặc biệt quan tâm… Nếu như cuộc sống không có hắn, nàng có cảm giác thật không trọn vẹn. Nàng không muốn đối mặt với chuyện này, không muốn mất đi… Miệng bị A Lạc che kín, không khóc nổi thành tiếng.

A Lạc thu hai tay lại, nâng đầu của nàng đặt lên ngực mình, để nàng khóc cho thỏa nỗi lòng. Không chỉ nàng, hắn cũng muốn khóc! Trước giờ hắn cũng không hề ngờ tới bệnh tình của Sơ Tuyết.

Lúc này, bên ngoài Thôi thần y đang cùng Mộ Dung Cảnh trò chuyện. Mộ Dung Cảnh đến đơn giản cũng là vì chuyện của Sơ Tuyết. Hỏi một phen, mà Thôi thần y cũng từ tốn trả lời.

Mộ Dung Cảnh đột nhiên đổi đề tài câu chuyện, trực tiếp hỏi : “Thôi thần y, tại sao máu còn lưu trong miệng Sơ Tuyết lại là màu đen?” Màu đen nhạt, kiểu màu đen do màu đỏ biến thành, đó là dấu hiệu trúng độc. Có điều là nếu như thân thể người chảy ra loại máu này thì có thể an toàn sao?

Đôi mắt Thôi thần y cứng lại, tay vẫn bình tĩnh tập trung làm việc, vừa chọn thuốc,vừa chậm rãi bảo: “Trúng độc thời gian dài, tình trạng này không có gì kỳ quái. Nếu như Vương xuất ra huyết là màu đỏ, cũng không có nghĩa độc tố trong cơ thể của ngài được giải.” Mấu chốt quan trọng hiện nay không phải là đang nghĩ biện pháp sao?

Thở dài, tình hình hiện tại đã không giống trước kia, đòi hỏi Mộ Dung Cảnh lại phải tìm linh dược nào đây. Hiện tại đã có linh dược mà cũng không có cách nào kéo dài. Đến nước đường cùng , hắn thật sự rơi vào đường cùng! Hắn đã hao hết tâm lực, kết quả có lẽ vẫn không giữ được Sơ Tuyết. Trước mắt ,hắn chỉ có thể đặt hết hi vọng vào sư phụ của a Lạc

Mộ Dung Cảnh cũng không hỏi thêm gì nữa. Đợi một hồi, hắn chỉ để lại một câu Thôi thần y có điều gì cần thì cứ việc lên tiếng rồi liền rời đi.

Tiếng bước chân Mộ Dung Cảnh dần dần đi xa. A Lạc vẫn không nhúch nhích. Vẻ mặt cũng có chút buồn thương.

“Hắn đi xa rồi , nàng có thể khóc thoải mái. Sau khi khóc xong, chúng ta lại nghĩ cách cứu Sơ Tuyết.” Lúc trước hắn cũng không muốn đem chuyện này nói cho nàng. Nhưng nếu như hắn có biện pháp có thể cứu được Sơ Tuyết, như thế nào còn có thể giấu diếm? Trước mắt không thể nói cho Sơ Tuyết biết, khiến tâm lý của hắn chịu nặng nề càng thêm không tốt.

“Tại sao không sớm nói cho ta biết?” Nàng nhẹ nhàng thoát ra từ trong lòng hắn rồi duy trì cự ly thích hợp. Nàng cắn môi, bắt buộc mình không khóc thành tiếng, thật vất vả ghìm nước mắt, cũng nhịn không để rớt xuống.

“Nói cho nàng có ích lợi gì? Chỉ là nhiều người lo lắng rầu rĩ thôi. Sư phụ của ta sắp tới, cũng mang theo thuốc chuẩn bị một năm nay. Hy vọng đối với Sơ Tuyết sẽ có chút tác dụng.”

“Sơ Tuyết còn có thể sống bao lâu?” Đây là điều nàng quan tâm nhất.

Hắn cau mày không nói. Nàng ngửa đầu, đáy mắt mang theo kỳ vọng lại hỏi một câu.

A Lạc suy nghĩ một chút rồi nói có phần không chắc chắn: “Cái này nói ra thật không tốt lắm, thời gian cũng không chính xác. Bởi vì tùy lúc thay đổi, giống như trước chúng ta dự tính thời gian còn khoảng bốn năm năm. Không nghĩ tới thời gian chỉ còn một nửa, hiện tại đoán chừng là một hai năm. Liệu còn có thể xảy ra chuyện gì hay không thì chúng ta cũng không biết. Hơn nữa, trước mắt máu Sơ Tuyết đã thay đổi, thân thể còn có thể chịu nhiều tổn thương hơn, cũng là một vấn đề.”

Nước mắt Tố Nhi lại kìm không được tràn ra. “Không phải Thôi thần y nói, Sơ Tuyết không có việc gì sao?”

Nước mắt Tố Nhi lại kìm không được tràn ra. “Không phải Thôi thần y nói, Sơ Tuyết không có việc gì sao?”

“Đó là ta nhờ hắn nói. Tố Nhi, nàng nghĩ đi, một người bình thường bị độc tố ăn mòn hơn hai mươi năm thì làm sao lại không có chuyện gì? Cứ coi như không có chuyện gì,cũng không thể sống lâu hơn được. Hiểu chưa?”

“Ta không hiểu…” Nàng không thể cẩn thận suy nghĩ! Không muốn nghe đến chuyện như thế.

A Lạc nhìn nước mắt nàng lại không ngừng rơi. Đau lòng quá, ngoài đau lòng ra thì cái gì cũng không làm được.

“Đừng khổ sở… Cũng đừng thể hiện khổ sở ra ngoài.” Hắn có thói quen một mình khổ sở, lặng lẽ giấu tâm sự đi. Nên nói hơi gượng gạo, nói những lời rất ít khi hắn nói ra: “Đừng để đau thương nhuộm lên bầu không khí Hoàng cung. Thời gian vẫn còn dài, nếu cứ như thế mãi thì đối với bệnh tình Sơ Tuyết cũng không tốt. Giống như hôm qua và sáng nay vậy, mọi người thật vui vẻ…”

Tố Nhi gật gật đầu, từ đầu hắn đều tận lực làm tất cả. Mang vui sướng hạnh phúc cho người bên cạnh chẳng có gì không tốt, coi như thỉnh thoảng tùy hứng giả bộ một phen. Sau này vào lúc thích hợp, làm một chút việc chính mình bình thường cảm giác được ngây thơ mà khinh thường… Chỉ cần có thể khiến người thân cười một cái, như vậy so sánh bất cứ lễ vật tiền bạc gì đó đều làm cho người ta cảm giác thấy quý hơn.

A Lạc và Tố Nhi đi ra.

Thôi thần y còn đang bận rộn.

Tố Nhi cảm giác thần y mỗi ngày đều tới làm muộn, hình như có việc vội vàng mà vẫn không xong. Cho dù như thế, ông ta vẫn không thể tìm ra phương án chữa bệnh sao? Nàng không trách ông ta, trong lòng cũng thật cảm kích. Nếu không phải Thôi thần y kiên trì thì Sơ Tuyết cũng sẽ không có cơ hội sống đến bây giờ. Hoặc là ngay sau lúc vừa sinh ra cũng đã chết rồi.

“A đầu Tố Nhi a, lần này có muốn nói thật ra hay không?” Thôi thần y hỏi. Nghe thoáng qua lời này thật giống như ngay từ đầu ông ta đã biết nàng đang nói láo.

A Lạc cũng chăm chú nhìnTố Nhi, đồng thời tìm một cái ghế ý bảo nàng ngồi.

Nàng có điểm bất an, do dự ngồi xuống.

Mà Thôi thần y lại tự mình rót cho nàng một chén trà nóng cho tinh thần thoải mái hơn.

Hai người cũng không hỏi gì nữa, duy có ánh mắt lẳng lặng chờ nàng nói chuyện.

“Ta… ta… Coi như nói, cũng không giúp được gì hết. Bởi vì những… y thuật này… nếu nói là kỹ thuật thì các người chưa nghe nói qua nên ở điểm này cũng khó biết. Cơ bản nhất là ta cũng không hiểu … Chỉ là đã từng thấy.”

“Nàng cứ nói qua một chút xem là biện pháp gì.”

Tố Nhi tự mắng mình, có chút tri thức thực sự cần dùng đến thì mới hối hận là thiếu phương pháp. Lúc ấy nếu như biết có một ngày như vậy, nàng tuyệt đối ngay cả quyển sách thuốc cũng học thuộc lòng rồi mới xuyên qua đây. Vì vậy, Tố Nhi liền kể lại chuyện trước kia mình ngã bệnh ,thấy thầy thuốc truyền nước biển.

Thôi thần y nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, a Lạc cũng xem kỹ mu bàn tay mình rồi nhìn nhìn nắm tay vẫn còn xiết chặt. Phía trên lộ ra cả gân xanh.

“Tố Nhi, nàng nói là … đem thuốc truyền qua mạch máu vào trong thân thể để gia tốc sự tuần hoàn của huyết dịch? Tuần hoàn là cái gì?”

“Một giọt máu tuần hoàn một vòng trong cơ thể, đại khái là giây.”

“ giây?” Là đơn vị gì? A Lạc lại không hiểu .Thôi thần y cũng không hiểu.

Tố Nhi bắt đầu cật lực giảng giải, ở xứ này đơn vị thời gian không phải là giây. Vì vậy, nàng theo nhịp giây hô: “, , , ,… , ,… Cứ lấy… tốc độ này đếm tiếng, một giọt máu sẽ đi hết một vòng trong cơ thể người.”

“Chà? Có phải giống với chúng ta vận công hay không, nói tuần hoàn thì gần như chu thiên?” Chỉ là nàng làm thế nào mà ngay cả thời gian cũng biết được chuẩn xác như vậy? A Lạc nghi hoặc,Thôi thần y cũng nghi hoặc! Chăm chú nhìn nàng càng thêm hiếu kì, hình như nàng thoáng cái trở nên vô cùng thần kỳ. Nàng giống như là một vài thứ trong bảo tàng, nói qua những thứ và bài văn thơ mà bọn họ chưa từng nghe nói tới. Những ngẫm nghĩ rõ ràng thì lại là hợp tình hợp lý.

“Đúng!” Tố Nhi gật đầu. “Máu thông qua mạch máu mà lưu động không ngừng. Xúc tiến sự trao đổi chất cơ thể.”

“Sự trao đổi chất?” Lại một từ lạ.

Có điều từ này thì Thôi thần y lại có thể nghe hiểu được “Có ý nghĩa trọng sinh. Cái này trong sách thuốc cũng có nói.”

Tố Nhi cũng biết là có, chỉ là so với cách lý giải của y học hiện đại thì nhất định có chút lệch lạc. Nhưng cái này giải thích rõ hơn thì càng phiền phức tợn, bởi vì tùy tiện lại có một từ mà bọn họ đều chưa nghe nói qua.

“Các ngươi biết máu trong cơ thể là từ đâu mà có sao?” Tố Nhi hỏi một câu, thấy bọn họ lắng nghe, nàng liền tiếp tục nói: “Một người ở thời kỳ sinh trưởng khác nhau, cơ quan tạo máu cũng khác nhau. Sơ Tuyết hơn hai mươi tuổi, nhưng lại như người mười tám tuổi bình thường. Chỉ có xương cột sống, xương hông, xương sườn, xương ngực cùng với xương ống gần chỗ hai đầu xương mới có cốt tủy để tạo máu, gọi là tuỷ đỏ. Nó có thể không ngừng sinh ra rất nhiều tế bào máu…”

Cứ thế Tố Nhi nói tiếp, đem kiến thức của mình về huyết dịch, chút tri thức cấu tạo cơ thể nói ra. Lúc còn đi học, thầy giáo môn sinh vật đẹp trai dã man, vì lấy lòng thầy giáo, nàng đã học không ít. Chỉ là mấy thứ này đối với bọn họ có ích hay không thì nàng không biết. Nhưng nàng vẫn lựa chọn nói qua, giải thích một phen. Biết đâu sẽ có chỗ mà từ đó cho bọn hắn một chút gợi ý.

Có điều là như nàng dự kiến, có một số việc bọn họ có thể hiểu. Nhưng dần dần, bọn họ càng nghe càng mơ hồ, càng nghe càng hỏi nhiều thứ.

“Hơn nữa, máu bên trong thân thể thay đổi không ngừng… Cũng có thời gian nhất định…”

Tố Nhi nói, bọn họ nghe. Nàng nói, bọn họ không hiểu liền hỏi. Hỏi nữa thì nàng liền giải thích.

Tố Nhi nói, bọn họ nghe. Nàng nói, bọn họ không hiểu liền hỏi. Hỏi nữa thì nàng liền giải thích.

Thực sự mà nói, những điều nàng nói không chỉ toàn về vấn đề huyết học mà cũng có một chút y học thường thức, thậm chí ngay cả những tri thức về cấu tạo cơ thể thì nàng cũng nói. Dù sao tại thế kỷ những điều này được biết đến ở trường học vẫn còn nhiều hơn so với hai người bọn họ. Giải thích cặn kẽ làm bọn họ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cũng không đến nỗi bọn họ không tin.

Nói được một lúc khá lâu. Lúc này, thuốc của Sơ Tuyết cũng sắc đã xong. Có một thị đồng bưng thuốc tới choThôi thần y xem xét thử. Sau khi Thôi thần y kiểm tra lần nữa thì gật gật đầu, cho phép thị đồng đưa qua.

Tố Nhi vốn muốn tự mình đưa đi, nhưng mà A Lạc và Thôi thần y làm sao mà chịu thả người? Cứ thế nói, thiếu chút nữa ngay cả ngọ thiện cũng đi tong.

“Ta… Ta nghĩ nhớ lại cũng được nhiều đó chứ?”

Hai người đã sớm nghe mà bội phục không thôi.

Chỉ là A Lạc vẻ dần dần lộ có vẻ hơi bí hiểm. Ánh mắt nhìn nàng thêm vài phần suy tư. Nhằm vào những lỗi trong lời nói, tìm ra từ không thoả đáng hình như đã khơi gợi sự ham mê, Thôi thần y ngay cả một câu nói đơn giản cũng liền nghĩ ra những ý tứ khác. Ông lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy ” Nha đầu Tố Nhi, ý là… hẳn là vẫn còn rất nhiều thứ nữa, chỉ là tạm thời mới nhớ ra được như vậy? Có đúng không?” Trong ánh mắt vẫn còn mang vẻ khao khát.

Quả là giống như một vị say mê nghiên cứu nào đó, đang tìm đến điểm đột phá thì đụng phải sách có ích liền đọc sống đọc chết, liều mạng đọc. Chỉ là cái quyển sách sống này, không thể tự nhiên lòi tri thức ra.

Tố Nhi uống hết hai bình trà, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một chút, giọng nói nghe đã hơi khàn khàn. Thực sự cũng đã rất, rất lâu mà nàng chưa có một lần nói nhiều như vậy. Mặc dù tạm thời bọn họ vẫn chưa tìm ra biện pháp gì, nhưng mà điều nàng nói làm bọn họ có nhận thức mới về nhiều chuyện.

Thôi thần y vốn định giữ nàng ở chỗ này dùng bữa, nhưng Tố Nhi cự tuyệt , nàng muốn đi thăm xem Sơ Tuyết tỉnh chưa. Hơn nữa, lâu rồi không nhìn thấy Mộ Dung Cảnh, hắn có thể cũng đã phái người tìm đến.

Thôi thần y nói: “Sau này, ngươi cần phải thường xuyên tới đây, nói cho ta nghe một vài chuyện đi.”

Có vẻ Thôi thần y đã nhìn ra lối đi nào đó, nghe được nhiều như vậy nhưng trước sau không hỏi thêm một vấn đề cấm kỵ nào nữa, như hỏi nàng tại sao lại biết được nhiều như vậy. Có một lần, lão đã hỏi câu này nhưng nàng cũng không nói gì. Hiện tại mới biết trong đầu của nàng vẫn còn chứa rất nhiều thứ. Lão nhận ra, muốn biết được càng nhiều thì không thể hỏi nguồn gốc. Chỉ là lão còn nhìn ra, có một người còn không hoàn toàn minh bạch. Nhưng hôm nay người này cũng tương đối im lặng, hoặc là nói, là tỉnh táo khác thường.

Hắn đi theo phía sau Tố Nhi, ra khỏi Dược Phòng.

Tố Nhi có điểm sợ hãi đến run rẩy, trực giác phía sau có hai ánh mắt nhìn chòng chọc, chọc đến làm nàng lạnh cả sống lưng. Nếu không phải lo lắng nhiều hơn cho Sơ Tuyết thì nàng thật không nguyện nói ra những điều mình biết. Phảng phất như thế chính là nói cho người khác, nàng không phải Trầm Tố Nhi. Có điều một lần này, A Lạc nghĩ cái gì, lại nghi hoặc cái gì thì nàng cũng có thể suy đoán được. Khẳng định sẽ nghi ngờ, nàng là ai?

“Nàng thật là người đến từ ngàn năm sau sao?” Đột nhiên, từ sau người một câu rõ ràng lành lạnh, âm thanh không lớn không nhỏ vang lên. Không cần nghĩ nữa, hôm nay nhìn mắt A Lạc mờ ảo, lại bình tĩnh như mây trôi ngày hè khiến người khác suy không được mà cũng đoán không ra.

Tố Nhi phút chốc đứng đờ tại chỗ, động tác cũng cứng ngắc. Mê mang trừng mắt nhìn, tối hôm qua hắn nghe lọt được chuyện xưa kia? Mồ hôi tuôn ròng ròng, đáy lòng ớn lạnh, có thể giết ngay hay không?

“Sao, có đúng hay không?” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

“…”

“Nếu như nàng không muốn nói thì cứ gật đầu. Chỉ gật đầu mà thôi.”

“…”

Có lẽ là nàng không biết phải trả lời như thế nào. Lúc ở Dược Phòng nói ra một tràng kia, nàng đã ngờ tới, A Lạc sẽ hỏi như thế. Chỉ là nàng vẫn chưa nghĩ thông, phải giải thích như thế nào. Kỳ thật, nàng cũng có thể tìm cách nói dối qua loa tắc trách, chỉ là đột nhiên, nàng không muốn nói dối .Bởi vì hắn là A Lạc, bởi vì chủ nhân ban đầu của thân thể này, nàng có phải hay không hẳn là cho hắn quyền được cảm kích? Dù sao, người hắn yêu đã không còn nữa, đứng ở trước mặt hắn chỉ là thân thể của chủ nhân lúc đầu.

Một vài người có thể sẽ nói, xuyên qua thì xuyên qua, làm gì mà không dám nhận? Trời ạ! Ai mà không muốn nghĩ như vậy? Đó là bởi vì người ta đọc nhiều tiểu thuyết xuyên qua, nhiều đến mức có cảm giác xuyên qua rất phổ biến, cảm giác là xuyên qua cũng không có gì lớn lao. Chỉ là nàng không phải như vậy, nàng là thực sự đã xuyên qua, có một số người mà bụng dạ cũng không khỏi không khiến suy nghĩ một phen. Khẳng định chuyện này, hậu quả có thể rất lớn, cũng có thể có thể rất nhỏ, Bọn họ tiếp nhận rồi thì chẳng sao, nếu như không chấp nhận cách giải thích này của nàng thì sao? Cũng như A Lạc đã sớm nói, nói nàng dùng tà thuyết mê hoặc người khác, hoặc là bị quỷ nhập thân. Cứ như vậy sẽ hành hạ nàng liên tu bất tận, lại mời đám hòa thượng đạo sĩ đốt linh phù trục quỷ quái gì gì đó, hoặc là thiêu sốngnàng, không thiêu thì cũng giam lại? Cầm tù suốt đời cũng không phải không có khả năng. Chính mình tiếp nhận bản thân xuyên qua rồi thì đừng tưởng rằng người bên cạnh cũng có thể đón nhận. Đến lúc đó hối hận ư? Muốn khóc cũng không kịp. Cứ thử lấy một ví dụ, nếu như bên cạnh ngươi có một người nói cho ngươi là linh hồn đến từ cổ đại hoặc là tương lai, các ngươi có thể không cần dùng ánh mắt khác thường nhìn người ta sao? Có thể không phòng bị trong lòng được sao? Có thể coi như không có việc gì lại tiếp tục cùng ở, cùng trò chuyện,cùng sinh hoạt sao? Đừng đánh giá quá cao khả năng thích ứng của một người. Trọng điểm chính là lúc này giọng của A Lạc lạnh lùng như vậy, cảm giác không quá thân thiết như vậy.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu. Cười yếu ớt nói: “Cái gì mà người ngàn năm sau? Ngươi thật đúng là đem chuyện xưa ta nói thành thật à? Ngươi cũng đi tin tưởng mấy cái thứ này…” Chỉ một ánh mắt nhàn nhạt, nàng dường như không có việc gì xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

A Lạc ngây ra một lúc, chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy làm sao nàng biết việc này?”

“Đứa ngốc, trên đời này thế nhưng có một thứ gọi là sách. Tri thức là vô cùng vô tận…” Nàng hàm hồ nói, thật giống như những tri thức này đều là đọc được từ trong sách. Những hiểu biết này, nàng cũng đích thật là do đọc sách mà biết đến, có điều là từ sách thế kỷ mà thôi.

Mặc dù trong mắt A Lạc vẫn có nghi ngờ, nhưng coi như có thể âm thầm thở phào một hơi.

“May là, nàng không có thừa nhận là người ngàn năm sau. Bằng không, ta sẽ… ” Sẽ cái gì? Sẽ giết nàng? Hoặc là giam lỏng nàng? Hoặc là hỏi nàng Tố Nhi của hắn đâu rồi?

“Sẽ thế nào?” Nàng vẫn bước chậm mà không hề ngoảnh lại, thật giống như tiếp nhận một câu bình thường vậy.

A Lạc lại bước tiếp đi theo sau lưng nàng chợt khẽ cười một tiếng, “sẽ thế nào” thì hắn cũng không biết nên nói mang theo vài phần giễu cợt: “Chuyện này rất hoang đường, không có biện pháp đón nhận. Lại nói, trên đời không có Thần Tiên, cũng không có quỷ quái gì. Nói Thần Tiên đem thả nàng xuống, ha ha, không bằng nói, Thần Tiên chỉ dạy nàng nhiều điều rồi lại đưa xuống phàm trần. Chậc, lần tới có tìm lý do thì nói cho thuyết phục một chút.”

Nàng miễn cưỡng nhếch khóe miệng. Quả nhiên kết quả là thế này, coi như không định thay đổi cách suy nghĩ thì những lời như xuyên qua gì đó bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Chuyện xuyên qua này, đích thật là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng ngươi nha… nha không tin cũng đừng giễu cợt người a! Nếu không phải tình trạng Sơ Tuyết làm nàng lo lắng, thật muốn quay đầu lại cho hắn một cước!

“Chuyện Sơ Tuyết, ngươi nghĩ ra cách chưa ?”

“…”

“Có mấy phần nắm chắc có thể cứu hắn?”

“Có mấy phần nắm chắc có thể cứu hắn?”

“…” Nhưng A Lạc lúc này lại trầm mặc. Hắn càng trầm mặc thì nàng càng lo lắng. Tình huống này chỉ có một khả năng, hắn thật nghĩ không ra biện pháp, cũng không có lấy một phần nắm chắc cứu Sơ Tuyết.

Hai người một trước một sau, lại đi bộ một đoạn đường.

Bầu không khí nặng nề.

Phút chốc, A Lạc phá vỡ yên lặng, “Nàng đừng khóc, để cho người ta thấy thì lại tưởng rằng ta ức hiếp nàng …” Nước mắt ngân ngấn, chốc chốc rơi xuống, một giọt một giọt, nhìn được lòng hắn cũng chua xót.

“Nữ nhân nước mắt thật đúng là nhiều! Chờ sư phụ của ta đến rồi hãy nói.” Sư phụ là hy vọng duy nhất của hắn. Nhưng dù sư phụ đến cũng không phải là muốn cứu thì có thể cứu được ngay.

“Ừ!” Nàng nhẹ lau nước mắt rồi đi gặp Sơ Tuyết. Bước vào phòng thì nhìn thấy Sơ Tuyết đã tỉnh. Nửa người dựa ở trên giường, mẫu hậu đang bón cho chút thức ăn.

Mộ Dung Cảnh đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn. Dịu dàng nhìn nàng một cái, nhìn thấy con ngươi nàng hồng hồng thì trong mắt hiện lên đau lòng, nhưng lúc này thì hắn cũng không nói thêm gì.

Nàng lấy lại vẻ mặt bình thản, cùng Sơ Tuyết nói vài câu, đứng ngay ở bên cạnh Mộ Dung Cảnh.

“Này! Sơ Tuyết, một mình ta ở trong cung quá đỗi nhàm chán. Đệ có phải không hay không muốn theo ta mới giả bộ bị bệnh?” A Lạc nhướn mắt đi vào mà cười ha hả, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo như thể không sao cả, giống với cái tên gia hỏa trước đây làm người giận điên.

Chỉ là đơn giản một câu, vậy mà sự buồn rầu trong bầu không khí tiêu biến trong nháy mắt.

Sơ Tuyết cười khẽ “Ca, ngày mai đệ sẽ theo huynh.”

“Được! Một lời đã định, lại nằm thêm một ngày thì ta đều sẽ nhìn ngươi không vừa mắt.”

“Ha hả…” Sơ Tuyết cười một tiếng. Trên mặt của mỗi người cũng âm thầm gắng gượng mỉm cười.

Sơ Tuyết ngã bệnh. Triều chính tạm thời do Mộ Dung Cảnh xử lý.

Mà lần này, Mộ Dung Cảnh không muốn xử lý cũng phải xử lý .Mẫu hậu lớn tuổi, có Tố Nhi chiếu cố Sơ Tuyết cũng yên tâm rất nhiều. Mà A Lạc cả ngày chui rúc ở chỗ Thôi thần y, không biết đang nói được gì. Có lúc trái lại sẽ xuất hiện tại trước mặt Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết lúc này, vẫn ở tại thái y viện, để Thôi thần y chiếu cố.

Ba ngày sau, Sơ Tuyết trừ sắc mặt còn hơi tái nhợt một chút thì đã khôi phục không sai biệt lắm.

Chỉ là mỗi ngày, đều muốn để cho Tố Nhi nhanh chóng được nghỉ ngơi. Cho nên Sơ Tuyết yêu cầu chuyển khỏi thái y viện, quay về Mai viên của mình.

Thôi thần y đã trải qua yêu cầu của hắn lúc ốm không dậy nổi liền suy nghĩ một chút, có thể cho phép, dù sao để ý tâm tình Sơ Tuyết rất trọng yếu. Mọi người hình như có chung một nhận thức, không thể để Sơ Tuyết không vui. Mọi việc, chỉ cần là hắn yêu cầu, đều sẽ tận lực thỏa mãn và đáp ứng.

Thần y cũng nói, Sơ Tuyết cần tĩnh dưỡng. Không thể vất vả, cũng không được suy nghĩ quá nhiều . Kỳ thật nói đúng là, tâm tình hắn được sáng sủa một chút.

Hiện tại, trong lâu các ở Mai viên…

Tố Nhi khoanh hai chân ngồi ở trên giường, trước mặt có bày bàn cờ, mà nàng lặng lẽ nhìn Sơ Tuyết đang giảng giải. Một thiếu niên ôn hòa lễ độ nho nhã, khôi ngô đến tuyệt sắc. Trông dáng xiêu vẹo kia, chẳng lẽ thực sự là ông trời đánh đố sao? Phải bạc mệnh như vậy thì lão thiên gia mới có thể hài lòng? Cổ họng giống như nghẹn ngào, mũi cũng cay cay, nàng vội vàng cúi đầu.

Mấy ngày nay, hắn nhàn rỗi đều giúp dạy nàng chơi cờ vây. Nàng là muốn tìm chuyện làm, cũng là muốn Sơ Tuyết tìm chút chuyện làm. Như vậy hắn cũng không loạn nghĩ lung tung, bản thân nàng cũng sẽ không thể tự kỷ mà nghĩ loạn.

“Đã hiểu sao?” Hắn vừa giảng giải một lượt, lại nhiệt tình hỏi.

“Biết. Mới vừa rồi ngươi dạy được thông suốt như vậy, ta không hiểu chính ngu dốt!” Nói gì đó a? Mới vừa rồi nàng nào có chú ý nghe a! Rõ ràng chính là một đứa ngu dốt, đã không hiểu còn ra vẻ biết.

Sơ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tẩu nói một chút, một ván cờ lúc nào thì cờ trọng yếu nhất?”

“Lúc luận cờ.” nàng không chút suy nghĩ liền thốt ra.

“Ha!” Sơ Tuyết cười! Đương nhiên nhịn không được muốn cười, hắn là đang dạy nàng đánh cờ thế nào, cũng không có dạy nàng bình luận thế cờ.

Thấy Sơ Tuyết cười một tiếng, nàng cũng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nở nụ cười bồi.

Ánh mắt sóng sánh, hắn dịu dàng chăm chú nhìn rồi nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng tẩu, tẩu vẫn luôn ở cùng… Hoàng huynh của đệ?”

Truyện convert hay : Long Môn Người Ở Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio