Sau khi an vị, nó bắt đầu chọn món.
- Tôi muốn ăn cái này, cái này, cái này, a cả cái này nữa. ừm mỗi cái 2 phần, à không 3 phần mới đúng.
- Tôi với cô có 2 người cần gì gôi lắm thế, mà có ai nữa sao cô gọi tới 3 phần.
- Ôi! Tôi gọi ột mình tôi đấy chứ.
- Hả????
- Anh be bé mồm thôi, người ta nhìn kìa, ngại chết đi được – nói rồi nó lao vào giải quyết đống đồ ăn vừa được mang ra.
Ôi thôi! Hình tượng của nó trong lòng mọi người đều sụp đổ hoàn toàn. Không ai có thể nghĩ đến, một người con gái đẹp đẽ, sang trọng như thế lại ăn như một người bị bỏ đói lâu ngày.
- Cô bị chết đói à – hắn không nhịn được mà phải lên tiếng hỏi.
- Gần như vậy – nó chẳng thèm ngẩn mặt lên.
- Cái gì? Nhà họ Nguyễn giàu có vậy mà bỏ đói cô sao – hắn không tin nổi mà hét lên khiến ai cũng nhìn hắn như người vừa trốn trại.
- Không. Anh bỏ đói tôi từ tối đến giờ ấy chứ
- … - hắn chẳng biết nói gì nữa với nó.
- điện thoại hắn bất chợt vang lên.
- Cô ăn xong chưa. Tôi có việc phải về rồi.
- Nhưng anh hứa dẫn tôi đi chơi mà – nó đưa đôi mắt cún con nhìn hắn.
- Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng – hắn khó xử nhìn nó.
- Ứ biết đâu đấy! Anh hứa dẫn tôi đi chơi mà – từng hạt châu long lanh đọng trên khóe mắt nó chực chờ rơi xuống. Tưởng chừng như hắn không đồng ý thì nó sẽ khóc ngay lập tức
- Thôi được rồi. Nhưng cô hứa phải nghe lời tôi đấy – hắn chỉ biết giương cờ trắng đầu hàng trước khuôn mặt đáng yêu của nó.
- Tôi biết rồi… - “không đòi theo anh thì tôi biết làm gì cho hết chán bây giờ hehe. Biết thế nào anh ta cũng chịu thua trước người đẹp như mình mà hihi...”
Hắn và nó ra khỏi quán đã có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cửa đợi sẳn. Sau khi cả 2 đã yên vị trên xe, chiếc xe nhanh chóng đưa cả 2 về trước quán bar khi nãy.
- Không phải anh có việc sao? Sao lại về đây? Hay là lúc nảy anh muốn trốn tôi phải không?
- Tôi nào dám – hắn tỏ vẻ vô tội nhìn nó.
- Mà này. Giờ tôi vào đấy có chút việc cô ở ngoài này chờ tôi một lác. Nhớ không được vào đấy nếu không tôi dẫn cô đi chơi nữa.
- Yes ser. Tôi sẽ ngoan ngoãn mà.
Sau khi nghe được câu trả lời vừa ý hắn liền vội vội vàng vàng vào trong quán bar. Còn nó, rất ngoan ngoãn mà đứng trước cửa chờ hắn. Tuy rất nhàm chán nhưng nó cũng không vào trong, nó cũng chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng nó tin rằng hắn không muốn nó vào đó là tốt cho nó