“Nữ vương bệ hạ...!coi như chúng ta van xin người, người đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa? Ngay cả khi chúng ta đầu hàng, bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Thứ bọn họ muốn là những nô lệ nghe lời, chứ không phải chiến binh, một khi chúng ta đầu hàng, thì chắc chắn sẽ chết”.
An Na sửng sốt, nàng ta thật sự không nghĩ tới, những binh sĩ này lại trung thành với mình như thế, hơn nữa sức chiến đấu của họ rất mạnh, người Khoa Nhĩ Mạn sao có thể tha cho bọn họ.
An Na trầm tư một hồi lâu.
Advertisement
“Tốt...!nếu đã vậy, ta sẽ chiến đấu cùng mọi người để bên Khoa Nhĩ Mạn biết, dũng sĩ La Sát chúng ta chắc chắn không phải để mặc người chia cắt xâu xé.
Hãy phân phát lương thực dư thừa cho người dân, một khi thành trì bị công phá, lập tức cho bọn họ rút lui bằng cổng sau, đừng để họ dính vào trận chiến này, ta tin người Khoa Nhĩ Mạn sẽ tha cho bọn họ một mạng”.
Bình minh nhuốm màu máu chiếu sáng bầu trời phía đông, ánh nắng ban mai cuối cùng cũng từ từ xuất hiện.
Vô số binh lính Khoa Nhĩ Mạn đang vội vàng chuẩn bị, tấn công liên tục mấy ngày khiến bọn họ hiểu ra những binh sĩ tộc La Sát này không phải là loại chẳng chịu nổi một đòn như bọn họ tưởng tượng.
Điều khác biệt so với mấy ngày trước, lần này khi bọn họ ra trận địa, có thêm rất nhiều chiếc thang gỗ.
Thang gỗ thật ra là một cái dốc khổng lồ làm bằng ván gỗ, phía trước là bệ gỗ cao, phía dưới là bánh xe gỗ, ván gỗ kéo dài từ điểm cao nhất xuống mặt đất.
Đây là vũ khí công thành lớn nhất đại lục Tây Âu, đối với một số tường thành thấp, chiếc thang này thậm chí có thể giúp con người xông thẳng lên từ tấm ván.
“Tùng...!Tùng...!Tùng...”
Âm thanh của chiếc trống chiến lớn vang lên, những chiếc máy bắn đá cũng bắt đầu tấn công.
“Vèo...!vèo...vèo...”
Cùng lúc đó, hàng chục chiếc thang bằng gỗ khổng lồ do binh lính đẩy bắt đầu chậm rãi chạy về phía thành chính của tộc La Sát.
Trong thành của La Sát.
“Tướng quân, làm thế nào giờ? Thang của bọn họ cao quá, trong chốc lát nữa có lẽ kẻ địch sẽ trèo lên tường thành mất”.
“Còn bao nhiêu dầu hỏa?”
“Chỉ còn lại vài thùng...”
“Lấy hết ra, đốt được bao nhiêu thang trời thì đốt...!những thùng còn lại thì để chống đỡ”.
Người Khoa Nhĩ Mạn rõ ràng cũng rất quan tâm đến chiếc thang trời này, không phải dồn hết vào chiến trường cùng một lúc mà chia thành cái một tốp, thay nhau tấn công, vô số binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn đã bám chặt vào xung quanh chiếc thang trời.
Mặc dù binh sĩ tộc La Sát không ngừng sử dụng cung tên để ngăn cản, nhưng không hề hấn gì với mấy cái thang trời kia, mười cái thang trời to lớn liền áp sát vào tường thành ngay sau đó...!
“Các anh em, giây phút chiến thắng đã tới, xông lên, giết bọn chúng...”
“Nguyên soái có lệnh, chiếm giữ thành, phụ nữ trong thành có thể thỏa thích sử dụng...”
“Giết...”