Đúng lúc này, Tấn Giang đi vào.
“Hoàng thượng, có mật báo khẩn”.
Advertisement
Lãnh Thiên Minh nhìn ông ta, mật báo khẩn? Có thể khiến Tấn Giang đi thẳng vào mà không chào thì chắc là chuyện lớn.
“Nói đi…”
Tấn Giang liếc nhìn Đa Đoạt, Đa Đoạt cười nói: “Xem ra là tin tức ta không nên nghe, vậy thì thần xin cáo lui trước”.
“Không cần, nước Hoa Hạ ta có tin gì mà thống soái đại quân không thể nghe chứ, nói đi…”
Tấn Giang nói: “Nửa tháng trước, người Tịch đã điều động vạn đại quân tiến đến khu vực Nam Hải, phát động tấn công vương triều Khổng Tước tại bán đảo Ấn Độ.
Mục tiêu của bọn họ rất đơn giản, muốn giảm bớt áp lực tài nguyên trong nước thông qua việc cướp bóc.
Nghe nói đại quân của bọn họ tiến quân thần tốc, đã chiếm được đảo Tích Lan của vương triều Khổng Tước”.
Lãnh Thiên Minh và Đa Đoạt đều lộ vẻ khiếp sợ.
“Người Tịch tấn công vương triều Khổng Tước, có việc này thật à?”
“Đúng vậy, có lẽ những… người Tịch kia đã bị chúng ta dọa sợ, nên không dám cướp đoạt khu vực xung quanh nước Hoa Hạ ta nữa, mà đổi mục tiêu sang bán đảo Ấn Độ”.
Đa Đoạt giật mình hỏi: “Bọn họ lấy đâu ra hạm đội để chinh chiến đường dài như vậy? Không phải Thiên Võng vẫn luôn bí mật giám thị đám người này sao? Chẳng phải hải quân của Phù Tang đã bị diệt rồi sao?”
“Là Thổ Chân Danh Phá, từ sau trận mai phục tại Đại Lương, Đức Xuyên Nhất Hùng tử trận, Thổ Chân Danh Phá đã dẫn theo số chiến hạm còn lại rời khỏi Phù Tang, không rõ tung tích.
Đến ngày hôm nay, hắn ta và một ngàn chiến hạm mới lần nữa xuất hiện, quả thật vượt ngoài dự liệu của chúng ta”.
Đột nhiên, Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thú vị, thật là thú vị, vừa nãy ta còn thương lượng với Đa Đoạt nên làm thế nào để khai đao với vương triều Khổng Tước, nào ngờ người Tịch lại ra tay trước.
Quả rất được lòng trẫm, đúng rồi… bọn họ có tiếp tục trả tiền góp không đấy?”
“Có… hiện tại, người Tịch rất nghe lời chúng ta, dù không có đủ vàng để bồi thường thì cũng sẽ dùng những vật khác bù đắp.
Chỉ không ngờ là bản tính xâm lược của đám người này vẫn không thay đổi”.
“Hừ… những… người Tịch này vốn là thứ chó má, thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Chỉ khi đánh bọn họ thật đau, bọn họ mới biết nghe lời.
Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, cứ để hai nước đấu đá đi, đến phút cuối, chúng ta hốt gọn một mẻ, chả phải nhẹ nhõm hơn à…”
Sau đó, Lãnh Thiên Minh quay sang Tấn Giang.
“Tấn đại nhân, chỉ việc này mà cũng cần kiêng kị Đa tướng quân à?”
“À… không phải, còn có bức mật hàm thứ hai”.
“Ồ… là việc gì?”