Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

quyển 1 chương 37: lam nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cứ như trong phim điện ảnh Hollywood, xe cảnh sát bao giờ cũng đợi sau khi hết thảy đã yên ổn trở lại mới ô oa ô oa chạy tới, lúc này đây tựa hồ huyên náo quá lợi hại, cũng không có người cường điệu phong tỏa tin tức gì đó nữa, các phóng viên như ruồi nhặng ngửi được mùi chen chúc đến, điều này cũng khó trách, lão tổng tập đoàn tự sát, quản lý cấp cao tinh thần thất thường, một người bị chém ngang thắt lưng, còn có một khối bạch cốt được đưa ra ánh sáng, cũng đủ để thành phố này nghị luận hết một tháng.

Chiếu theo quy tắc làm việc, trợ thủ Tiểu Lý của Lưu Thiên Minh muốn đưa Vũ Văn và Cố Thanh về cục lấy lời khai, Lưu Thiên Minh mỏi mệt bất kham lại hướng gã khoát tay ý bảo: "Không cần nữa, là chuyện gì xảy ra tôi đều biết, thả bọn họ trở về nghỉ ngơi đi."

Ngay khi Cố Thanh dìu Vũ Văn đi qua người Lưu Thiên Minh, hai nam nhân tâm chiếu bất tuyên (trong lòng ngầm hiểu không cần nói ra) nhìn nhau, trong ánh mắt kia hàm ý không cần nói cũng biết -- Chuyện Đoạn Long Đài còn chưa chấm dứt!

Bác sĩ Lý ở bệnh viện Nhân Dân đối với Vũ Văn Thụ Học lần thứ hai tiến cung (ý trên mặt chữ, nghĩa là tiến vào cung điện đó, giữ nguyên văn của tác giả) cảm thấy phi thường ngạc nhiên, mới ra ngoài chưa đến vài ngày, lại gãy thêm vài cái xương sườn, hơn nữa còn chấn động não nhẹ. Nhìn Cố Thanh cùng đi với Vũ Văn là hình tượng mỹ nhân thành phần tri thức, sao lại tìm được một bằng hữu giống giả mạo xã hội đen như vậy, bác sĩ Lý một bên buồn bực, một bên kiểm tra toàn thân cho Vũ Văn.

Nằm trên giường bệnh Vũ Văn có chút hỗn loạn, nhưng toàn bộ tâm tư còn đang đặt trên người Kinh Hà Long Vương đang chạy trốn kia, đã không còn Hồn Độn, Long Vương tạm thời sẽ không xuất hiện nữa, nhưng nếu mặc kệ nó phục hồi như cũ, tất nhiên sẽ mang đến cho nhân gian một hồi họa kiếp. Nó cứ như một quả bom hẹn giờ chôn trong cao ốc Đằng Long, nhưng không giống như trong phim có dấu hiệu tính trước thời gian, khi nào phát nổ, không ai biết được.

Duy nhất Tống Xảo Trĩ có thể biết được bí mật kia cũng đã đi mất, nói cái gì đã lưu lại đầy đủ gợi ý, hai chữ Lam Nguyệt đến tột cùng có ý tứ gì đây?

Bác sĩ cẩn thận xử lý nội thương của Vũ Văn, cũng giúp y băng bó đầu, sau đó phân phó y tá đưa y trở lại phòng bệnh một người nghỉ ngơi. Nhưng Vũ Văn đã từ chối, y bây giờ còn chưa được phép nghỉ ngơi.

Dưới sự phản đối mãnh liệt của bác sĩ, Vũ Văn vẫn như cũ rời khỏi bệnh viện, bây giờ chỉ có một người có thể giúp, đó chính là Ngụy Viễn Chinh.

Nơi Vũ Văn và Ngụy Viễn Chinh định ngày hẹn ngay trong ký túc xá của Cố Thanh, khi nam nhân hào hoa phong nhã này xuất hiện trong nhà Cố Thanh, cầm trên tay một chồng bản vẽ thật dày.

Vũ Văn suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định trước khi nhìn bản vẽ của Ngụy Viễn Chinh, nên nói cho hắn biết chuyện Kinh Hà Long Vương trước, cùng với chuyện cũ của tổ tiên Ngụy Trưng hắn.

Sau khi kể xong cố sự, Ngụy Viễn Chinh cúi đầu trầm mặc thật lâu, Cố Thanh sợ hắn bị kích động, âm thầm trách cứ Vũ Văn không nên đem chân tướng nói ra sớm như vậy, dù sao Ngụy gia hao phí thời gian quý báu của mấy chục thế hệ để bảo hộ Đoạn Long Đài, nếu Long Vương bị oan uổng, đây chẳng phải là nói mấy chục thế hệ bọn họ đều bị lão tổ tông lừa gạt.

Vẻ mặt của Vũ Văn lại cực kỳ nghiêm túc, không hề cho rằng mình làm gì sai, đối với ánh mắt trách cứ của Cố Thanh hoàn toàn không phản ứng.

Ngụy Viễn Chinh rốt cuộc ngẩng đầu lên, biểu tình đúng là hoàn toàn đặc biệt cương nghị: "Chuyện này hiện tại đã cùng tổ tiên Ngụy Trưng của chúng tôi không có quan hệ gì nữa, mặc kệ năm đó dự tính ban đầu của Ngụy Trưng lưu lại di ngôn là gì, đến tay thế hệ hậu nhân chúng tôi, ý nghĩa duy nhất của tổ huấn, chính là đừng để người vô tội bị thương tổn. Cảm tạ các bạn, để tôi hiểu rõ chân tướng, nếu về sau còn có cơ hội đem tổ huấn truyền lại, tôi sẽ nói cho con tôi biết chuyện xưa kia."

Trên mặt Vũ Văn tràn đầy tươi cười, nói: "Anh nghĩ được như vậy, tôi có thể phóng tâm mà nhìn bản vẽ anh chuẩn bị cho tôi rồi."

Bản vẽ được bày ra bàn, gồm có trang.

Cố Thanh vừa tiến đến nhìn, phát giác bản vẽ chính là bản sao chép mặt phẳng các tầng của cao ốc Đằng Long, trên mỗi bản vẽ đều có hơn chục ký hiệu dùng bút đỏ đánh dấu, nhưng vị trí cụ thể của các ký hiệu lại theo từng tầng bất đồng một trời một vực, thậm chí Cố Thanh còn phát hiện có một chỗ ký hiệu trong phòng vệ sinh.

Cố Thanh nhìn không rõ đây là ý tứ gì, muốn Vũ Văn giải thích một chút, Vũ Văn lại cùng Ngụy Viễn Chinh châu đầu vào một bên nhìn, một bên nói thầm gì đó, chưa từng có khoảng trống để ý cô. Cô dứt khoát không nhìn nữa, đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho mọi người.

Một lát sau, Vũ Văn đi vào phòng bếp, muốn Cố Thanh đánh mật mã khởi động laptop.

Cố Thanh xoa xoa bọt nước trên tay, tự mình đi mở máy tính, xong cũng không rời đi, muốn nhìn xem hai người này tột cùng đang làm cái gì.

Ngụy Viễn Chinh lấy ra một đĩa CD, bỏ vào trong máy tính, là một đoạn phim thuyết trình. Nội dung trình bày, chính là mô hình ba kết cấu tiếp nối đơn giản của cao ốc Đằng Long. Với góc độ quan sát đó nhìn lại, mô hình mỗi một tầng đều giống trong bản vẽ có đánh ký hiệu đỏ, tiếp theo, mô hình trình bày biến thành góc độ nhìn thẳng, cả mấy trăm điểm đỏ trong tòa nhà đều xuất hiện trên màn ảnh, cuối cùng, hiện lên một đường cong đỏ đem toàn bộ điểm đỏ đều liên kết lại, trên màn ảnh kia liền cho thấy một ký hiệu chữ triện thật lớn!

Cố Thanh rốt cuộc đã nhìn hiểu, Vũ Văn muốn ở trong cao ốc Đằng Long làm ra một trấn linh phù cực lớn.

"Điều. . . . . .điều này làm thế nào thực hiện a?" Trong đầu Cố Thanh hiện ra một tấm hoàng phù thật lớn như các áp phích quảng cáo bên ngoài nhà cao tầng, bị dán trên cao ốc Đằng Long. . . . . .cô lắc đầu, đem suy nghĩ không phù hợp với thực tế này đuổi ra khỏi đầu.

"Phù trấn của Đạo gia, nguyên lý này chính là đem năng lượng dựa theo hình thức đặc biệt tiến hành tụ hợp, tôi hỏi qua ý kiến của kỹ sư Ngụy, trong tài liệu kiến trúc này sử dụng nhiều ngọc thạch, đó là vì ngọc thạch ẩn chứ năng lượng đặc biệt. Hiện tại chúng ta có thể làm, chính là dùng một loại hình thức khác để thực hiện việc tụ hội năng lượng này." Vũ Văn giải thích.

"Nhưng trừ bỏ ngọc thạch ra, còn thứ gì có năng lượng như vậy nữa?" Cố Thanh khó hiểu.

"Trong mắt cổ nhân, khái niệm năng lượng tương đối mơ hồ, cho nên có cách nói ngọc trấn tà, nhưng cho tới bây giờ, năng lượng bên cạnh chúng ta không chỗ nào không có, thông dụng nhất, chính là điện năng!" Vũ Văn đưa tay vỗ laptop Cố Thanh.

"Anh nói, chúng ta cần dựa theo vị trí dấu hiệu trên bản thiết kế này lần nữa bố trí điểm tụ hội năng lượng, là có thể tạo thành phù chú sao?" Cố Thanh đã ẩn ẩn đoán được Vũ Văn muốn làm gì.

"Đúng vậy, Vũ Văn đặc biệt thông minh, cậu ấy sở dĩ có thể thuyết phục tôi lần nữa cố lấy dũng khí đối đầu Kinh Hà Long Vương, đó là vì cậu ấy đưa ra cách dùng điện năng để thay thế truyền thống dùng máu người, ngọc thạch, trân châu, binh khí. . . . . ." Ngụy Viễn Chinh nở nụ cười.

"Hổ thẹn hổ thẹn. . . . . .Việc này kỳ thật không phải tôi nghĩ ra, mà là khi Trần Từ bày Thuần Dương Khốn Thú Phù đã nhắc nhở tôi." Nhắc đến Trần Từ, Vũ Văn không khỏi cảm thán, "Trần Từ thật là một nhân tài, hắn cư nhiên nghĩ tới cách dùng bóng đèn sắp xếp tiến hành biến hóa ký hiệu, đáng tiếc. . . . . ."

Ngụy Viễn Chinh cũng theo Vũ Văn thở dài một tiếng, nói: "Trong xã hội hiện đại, nhóm tiền bối thuật giới không phải bảo thủ, thì chính là gian ngoan không thay đổi, nhóm lão tổ tông truyền tay nghề xuống, cũng đã thoái hóa. Bất quá may mà tình huống cần dùng tới mấy thứ này, cũng trở nên phi thường ít. Vị Trần Từ tiên sinh kia, không biết vị cao nhân Đạo gia ấy có hậu duệ hay không, cha tôi vẫn muốn tìm kiếm đồng đạo, tâm nguyện nho nhỏ nhưng nhiều năm rồi chưa đạt được. . . . . ."

"Hiện tại đạo sĩ cũng không ít a? Như thế nào tìm không thấy đồng đạo?" Cố Thanh cảm thấy rất kỳ quái.

Vũ Văn và Ngụy Viễn Chinh đồng thời nở nụ cười.

"Hiện tại những người kia cũng coi như đạo sĩ? Haha. . . . . .Phần lớn là mua danh trục lợi lừa gạt, lừa gạt những thiện nam tín nữ (chỉ các tín đồ Phật giáo nói chung) tiền nhan đèn, dưỡng béo vài tòa đạo quan ngồi không ăn bám mà thôi." Vũ Văn lắc đầu.

"Phật. . . . . .Đạo. . . . . .Tín ngưỡng hai phái có gì khác nhau?" Cố Thanh nhớ tới thật lâu trước kia, Vũ Văn từng nói qua tín ngưỡng của sư phụ hắn là Phật giáo.

"Ừm. . . . . .Giống như Trần Từ cao nhân Đạo gia vậy, đại khái thờ phụng đó là ngã mệnh do kỷ bất do thiên (Bánh Tiêu: mạng mình do bản thân không phải do trời) đi?"

Cố Thanh không hề biết, ngã mệnh do kỷ bất do thiên, là do bậc thầy luyện đan Cát Hồng của Đạo giáo triều Tấn ghi chép lại trong 《 Bão Phác Tử 》kinh nghĩa (Bánh Tiêu: Bão Phác Tử cũng chính là tên hiệu của Cát Hồng) . Cô cái hiểu cái không gật đầu, lại nhìn phía Vũ Văn.

"Sư phụ của tôi thờ phụng, đơn giản chính là phổ độ chúng sinh, không tiếc cắt thịt nuôi ưng (một câu chuyện về lòng từ bi của đức Phật cắt thịt mình để nuôi chim ưng) đại khái là vậy đi, ha ha. . . . . ." Vũ Văn tựa hồ cũng không sao tán thành tín ngưỡng Phật gia của sư phụ y.

"Vậy anh thì sao? Đã không phải Phật, cũng không phải Đạo?"

"Tôi? Tôi chỉ tin theo lời Nho gia, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!" Vũ Văn ngừng lại một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút âm trầm, y cúi đầu, tự nhủ: "Kỳ thật. . . . . .Tôi bất quá cũng chỉ là khối thịt được cắt nuôi ưng mà thôi. . . . . ."

Một câu nói sau cùng này của Vũ Văn, thanh âm nhỏ đến mức Ngụy Viễn Chinh cũng không nghe thấy, nhưng thính lực của Cố Thanh dị thường mẫn tiệp, cư nhiên một chữ cũng không nghe sót vào tai, cô cực kỳ kinh ngạc nhìn Vũ Văn, không biết vì sao y lại nói như vậy.

"Tôi đã xem hậu thiên bát quái tổ truyền từ trong kiến trúc học tách ra, một lần nữa làm phần thiết kế này, hơn nữa đem trấn linh đơn thuần chuyển thành diệt linh có chứa tính công kích cường đại, nếu như năng lượng đủ lớn, may ra có thể đem Long Vương tiêu diệt chỉ trong một lần hành động, từ nay về sau nhất lao vĩnh dật (một lần vất vã suốt đời nhàn nhã) ." Ngụy Viễn Chinh nói xong, trở nên có chút kích động, đại khái là vì nhìn thấy ánh sáng có thể thay đổi vận mệnh gia tộc.

Cố Thanh nghe từ "tiêu diệt" này, không khỏi cảm thấy có chút chói tai, muốn nói gì đó, rồi lại không sao mở miệng được.

Vũ Văn gật đầu, bắt đầu nói đến vấn đề mấu chốt: "Hậu thiên bát quái trận này, là dùng mạng máy tính tạo thành!"

"A?" Cố Thanh tuy rằng sớm đoán được vài phần, nhưng từ chính miệng Vũ Văn đạt được chứng thực, vẫn lắp bắp kinh hãi, dù sao đem sản phẩm hiện đại hóa như máy tính và trấn linh phù chú cổ xưa kết hợp cùng một chỗ, vô luận là ai cũng không lường trước được.

"Mỗi một máy tính, chính là một điểm tụ hội năng lượng, thông qua mạng, có thể cùng lúc cho chúng nó tiến hành trao đổi năng lượng lẫn nhau, để tổng điện năng theo dòng chảy năng lượng tổng hợp lại, liền nảy sinh sức mạnh phù chú cường đại."

Cố Thanh chính là lần đầu tiên nghe nói dòng dữ liệu cũng có năng lượng, bán tín bán nghi hỏi han: "Như vậy. . . . . .Những chỗ dùng bút đỏ đánh dấu trên bản vẽ mặt cắt này, chính là vị trí đặt máy tính?"

"Đúng, mỗi một dấu hiệu tương ứng với một máy tính!" Ngụy Viễn Chinh đáp.

"Vậy phải cần bao nhiêu máy tính a?" Cố Thanh nhíu mày.

"Tổng cộng cái, trong cao ốc Đằng Long sở hữu bàn vi tính, hẳn là đủ rồi, tin tưởng tôi, tôi là nhân viên IT bảo trì máy tính của công ty Đằng Long, haha. . . . . ." Vũ Văn từ bên máy tính đứng lên, cười vỗ vỗ vai Cố Thanh.

"Nhưng anh có vài dấu hiệu dẫn vào phòng vệ sinh, này. . . . . ." Cố Thanh chỉ chỉ bản vẽ.

"Chỉ có thể tạm thời dùng mạng điện, số lượng công trình này cũng không nhỏ." Vũ Văn cũng nhíu mày.

"Khi nào bắt đầu đây?"

"Càng nhanh càng tốt, công trình này phỏng chừng cần thời gian hai ngày."

"Vậy chuyện cần chuẩn bị cũng không ít, trước phải để những nhân viên trong Đằng Long nghỉ toàn bộ rời khỏi cao ốc, để bọn họ đem ID đăng nhập và mật khẩu đều giao ra. . . . . ." Đại não Cố Thanh đã bắt đầu vận chuyển cực nhanh.

"Hiện tại Đằng Long khẳng định đã loạn thành một đoàn, lão bản đã mất, nhân viên còn đang đi làm sao?" Ngụy Viễn Chinh có chút lo lắng.

"Không có mệnh lệnh của tôi, nhân viên không dám tùy tiện rời khỏi cương vị, bất quá hôm nay tầng khẳng định đã bị phong tỏa." Cố Thanh đối với vấn đề trong phạm vi công tác của mình trái lại mười phần tự tin.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Vũ Văn giúp Cố Thanh đem bát đũa thu vào phòng bếp, trông thấy Huyền Cương nằm trên mặt đất tĩnh dưỡng một miệng đồ ăn cũng chưa nhúc nhích, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ áy náy.

Huyền Cương lúc này đã bị thương quá nặng, tất cả đều là nội thương nghiêm trọng, không yên ổn tĩnh dưỡng một hai ngày, không có khả năng khôi phục hoàn toàn.

Cố Thanh cũng ngồi xổm bên cạnh Vũ Văn, cùng y yên lặng nhìn Huyền Cương, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: "Hiện tại. . . . . .Cũng chỉ còn chuyện Kinh Hà Long Vương chưa giải quyết. . . . . ."

"Đúng vậy. . . . . .Hẳn là nhanh thôi. . . . . ."

"Chờ sau khi hết thảy mọi chuyện đề bình ổn, anh có thể đáp ứng tôi một chuyện không?" Cố Thanh nhìn khuôn mặt Vũ Văn, đột nhiên tuôn ra một câu nói như vậy.

"Hửm? Chuyện gì?" Vũ Văn có chút lơ đãng đáp lời, vẫn chưa chú ý tới tầm mắt của Cố Thanh.

"Anh có thể để tôi nhìn thấy bộ dáng của anh cạo râu sạch sẽ không?"

"Hả?" Vũ Văn mạnh xoay đầu, Cố Thanh đã đứng lên đi đến cạnh cửa.

"Chỉ có như vậy, tôi mới không bị râu mép của anh trát lên mặt a!" Cố Thanh nhỏ giọng nói, rồi lập tức nghịch ngợm quay đầu cười với Vũ Văn.

Vũ Văn ngẩn ngơ, như có điều phải suy nghĩ nhìn Cố Thanh ra khỏi phòng bếp.

Thời gian cấp bách, Vũ Văn lại bắt đầu cùng Ngụy Viễn Chinh một chỗ tiếp tục nghiên cứu bộ bản vẽ kia, Cố Thanh không có gì làm, liền ở bên cạnh dùng laptop lên mạng, cô cứ chốc chốc lại bấm chuột, đột nhiên nhớ tới Tống Xảo Trĩ lưu lại hai chữ Lam Nguyệt, liền lên trang web GOOGLE tìm từ này.

"Lam Nguyệt xã khu. . . . . .Áo cưới Lam Nguyệt. . . . . .Phòng khách Lam Nguyệt. . . . . .Quần áo tư trang Lam Nguyệt truyền kỳ? Chẳng có gì hay ho a. . . . . ." Cố Thanh cẩn thận tìm kiếm nửa ngày, cũng không tìm được gợi ý nào có giá trị.

Vũ Văn bàn bên cạnh ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ mà nhìn Cố Thanh, nói: "Không phải không báo, thời điểm chưa tới. . . . . . Hai chữ Lam Nguyệt, e rằng là gợi ý về thời gian."

Nghe nói toàn bộ mọi chuyện Ngụy Viễn Chinh cũng từ trước bản vẽ thẳng thắt lưng, rút ra một cái kính mắt, nói: "Chúng ta có phải thử suy đoán viết chữ Lam Nguyệt bằng tiếng anh không? Tôi hình như nhớ trong tiếng Anh có câu I haven’t seen you in a blue moon. Có phải là loại câu thường dùng không?"

Cố Thanh cũng vỗ bàn, kêu lên: "Trong tiếng Anh quả thật có câu thường dùng như vậy, ý là tôi đã thật lâu rồi chưa gặp bạn! Blue moon là chỉ thời gian dài."

Vũ Văn ha ha cười, nói: "Góc độ giải đoán của Kỹ sư Ngụy đúng là không giống với chúng ta, Lam Nguyệt. . . . . . Blue Moon. . . . . .Thời gian rất dài. . . . . ." Nụ cười trên mặt Vũ Văn đột nhiên đông cứng.

"Trời ơi. . . . . .Tôi như thế nào quên mất chuyện này!" Vũ Văn thoáng cốc vào đầu mình, "Cố Thanh, còn nhớ Bồ Viễn nói qua gì không? Hắn nói Tống Xảo trĩ yêu thích thiên văn học! Blue Moon, chính là một thuật ngữ trong thiên văn học phương Tây! Ý nghĩa chính là lần trăng tròn thứ hai trong tháng dương lịch!" Vũ Văn rốt cuộc giải khai đáp án.

Theo tiêu chuẩn âm lịch Trung Hoa dựa theo hình dáng mặt trăng tròn và khuyết là chủ đạo, phụ thêm với quy luật nhuận () đến tương ứng, theo chu kỳ âm lịch của mặt trăng là ngày, cùng với dương lịch của phương Tây một tháng hoặc ngày không khớp nhau, gom lại, tự nhiên sẽ có tình huống trong một tháng xuất hiện trăng tròn lần thứ hai, ở phương Tây, loại hiện tượng này được gọi là "Blue Moon", cũng chính là Lam Nguyệt.

(Bánh Tiêu: Lịch Tàu theo vòng quả đất xoay chung quanh mặt trời mà tính năm, theo vòng mặt trăng xoay chung quanh quả đất mà tính tháng, theo vòng quả đất tự xoay mà tính ngày, cứ hết mỗi một vòng quả đất xoay chung quanh mặt trời thì mặt trăng đã xoay chung quanh quả đất được mười hai vòng và một phần ba vòng nữa, cho nên mỗi năm lại thừa ra hơn mười ngày, tính số thừa ấy lại thì hai năm rưỡi lại thừa ra một tháng, tháng thừa ấy gọi là nhuận nguyệt 閏月 tháng thừa. Lịch tây theo mặt trời tính năm, cứ hết một vòng quả đất xoay chung quanh mặt trời thì quả đất nó tự xoay mình nó được vòng và lẻ một phần tư, cho nên tích bốn năm thì lại thừa một ngày gọi là nhuận nhật 閏日 ngày thừa)

Cố Thanh lập tức ở trên laptop tra thời gian lần xuất hiện gần đây nhất của Lam Nguyệt, Vũ Văn và Ngụy Viễn Chinh cũng khẩn trương ở một bên chờ.

Theo một tiếng bàn phím lạch cạch rung động sau cùng, Cố Thanh thoáng la hoảng lên, hoang mang quay đầu nói: "Lam Nguyệt. . . . . .Chính là hôm nay!"

"Hả?" Vũ Văn và Ngụy Viễn Chinh cũng sợ ngây người, chẳng lẽ tối nay nhất định là lúc Long Vương hoàn toàn bình phục?

"Lưu Thiên Minh, anh ở đâu? Cái gì? Trong cục viết báo cáo? Nhanh chóng trở về. . . . . .Đương nhiên là quay về cao ốc Đằng Long. . . . . .Cái gì? Nhân viên Đằng Long đã sơ tán toàn bộ rồi? Như thế nào không ai cho tôi biết?" Cố Thanh hung hăng ngắt di động, nói với Vũ Văn: "Xong rồi, nhân viên công ty đều bị bọn họ đuổi đi, nhiều tài khoản đăng nhập và mật khẩu máy tính như vậy đều không biết."

Vũ Văn nhấn bàn đạp ga, bình tĩnh nói: "Cô gọi lại cho Lưu Thiên Minh, nói anh ấy biết tình hình thực tế, bảo anh ấy đem những người am hiểu máy tính trong cục toàn bộ gọi tới!"

Ngụy Viễn Chinh ngồi phía sau khẩn trương nắm chặt tay ghế, bắt đầu hối hận để Vũ Văn lái xe, tốc độ hiện tại này nếu như đụng phải, mấy cái mệnh cũng không đủ dùng. . . . . .

Chiếc Santana trắng lao nhanh như chớp đuổi tới cao ốc Đằng Long, Lưu Thiên Minh so với bọn họ cứ nhiên còn tới trước một bước, đã đứng trước đại môn chờ. Sau khi Vũ Văn xuống xe, phát giác Lưu Thiên Minh cũng giống mình trên đầu quấn một vòng băng gạc thật dày, hai người không khỏi nhìn nhau cười.

"Tôi đem các huynh đệ khoa hệ thống thông tin trong cục toàn bộ gọi tới, đủ không?" Lưu Thiên Minh vung tay lên, phía sau anh đứng chín vị cảnh sát trẻ tuổi tháo vát.

"Không đủ, bất quá không kịp tìm người nữa rồi, thời gian thật khít!" Vũ Văn vén tay áo, bắt đầu chỉ huy đám cảnh sát, "Hai người một tổ, dựa theo các ghi chú trên bản vẽ tôi đã phân phát cho các bạn, đem toàn bộ máy tính các tầng đến đặt ở vị trí đánh dấu, phải đảm bảo từng máy tính đều thông điện, thông mạng, thao tác hệ thống căn bản thông thường! Văn phòng nào khóa cửa thì đá văng ra, không cần băn khoăn, bây giờ là h chiều, công việc nhất định phải hoàn thành trước h tối hôm nay! Chúng ta chỉ có tiếng đồng hồ, hiện tại theo tôi lên phòng máy lấy dụng cụ."

Đám cảnh sát ở bên dưới khe khẽ nói nhỏ, tựa hồ không lý giải được nguyên nhân làm như vậy.

"Đều nghe rõ chưa?" Thanh âm Lưu Thiên Minh như tiếng sấm vang dội, "Nhiệm vụ hôm nay liên quan đến việc trọng đại, bởi vì vấn đề cơ mật, không giải thích rõ được, đội ngũ do Vũ Văn chấp hành, lời cậu ấy nói, chính là lời tôi nói!"

"Rõ!" Chín cảnh sát lúc này mới trở nên nghiêm túc.

"Tên đăng nhập máy tính thống nhất là : Tenglong, mật mã thống nhất là: . Điều kiện tiên quyết thông mạng là PING thông với IP tổng đài trung tâm, địa chỉ là . . . ." Vũ Văn lại bổ sung thêm một câu.

"Rõ!"

Cố Thanh len lén chọt thắt lưng Vũ Văn, nhỏ giọng nói: "Anh này, khi nào thì đem máy tính Đằng Long đều cài đặt người sử dụng riêng? Còn cài mật mã đơn giản như vậy, không sợ bị người xâm nhập? Máy tính của tôi anh không phải cũng rảnh tay rảnh chân đụng vào rồi chứ?

Vũ Văn vô tội nhìn Cố Thanh: "Đằng Long cũng không bày ra nhiều biện pháp bảo mật an toàn mạng, thật muốn xâm nhập Đằng Long, mật mã dù có phức tạp cũng không thể dùng, tôi cũng biết chuyện này không tốt lắm, cũng không phải nghĩ muốn lười biếng điều khiển từ xa mà thôi, máy tính của cô tôi cũng chưa động tay động chân, vừa rồi trong ký túc xá tôi không phải còn tìm cô muốn mật khẩu đăng nhập sao?"

Cố Thanh thở phào một hơi, bản thân có thói quen viết nhật ký trên laptop, có chút thứ này nọ không thể để Vũ Văn nhìn thấy, đặc biệt nhật ký gần đây. . . . . .Nghĩ đến đây, trên mặt cô hơi đỏ lên.

Đoàn người vọt vào cao ốc Đằng Long, bắt đầu giành giật từng giây, bốn người biết rõ tình hình lại đặc biệt khẩn trương, dù sao, đây là đại sự liên quan đến tính mạng.

Các huynh đệ cảnh sát động tác coi như nhanh nhẹn, vốn thường xuyên làm chút chuyện không thuộc lệ thường, cũng không cảm thấy rầy rà chỉ đạo của Vũ Văn bố trí. Bất quá sau hai tiếng, đủ loại vấn đề bắt đầu dần dần lộ ra manh mối.

"Lầu bốn có ba vị trí chỉ định không thể nhận nguồn điện, cần phải tăng thêm ổ cắm điện."

"Lầu sáu có bàn PC không thể khởi động bình thường."

" tầng không đủ cổng mạng, ngoài ra có bốn vị trí dây nối không đủ dài."

Trong máy bộ đàm liên tiếp truyền đến tin tức xấu, Vũ Văn một quyền nện trên bàn, khiến Cố Thanh hoảng sợ, y lập tức xoay người đưa tay đến trước mặt Cố Thanh, nói: "Cầm đến."

Cố Thanh sửng sốt, "Cầm. . . . . .Cầm cái gì?"

"Chi phiếu, tôi không có tiền mua thiết bị mạng và hệ thống dây điện. . . . . ." Vũ Văn mặt dày rồi lại đúng tình hợp lý nói.

Cố Thanh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán.

"Anh phải ở lại chỗ này chỉ huy, để tôi đi mua, thiếu gì anh nói đi." Cố Thanh vung tóc dài.

"Cần hai hộp cáp, hai hộp RJ- đầu thủy tinh nối cáp, bộ chia cổng mạng chấu, hai bộ chia cổng mạng chấu, bốn thanh kềm bóp tạo đầu nối, bộ bản cắm ổ điện. . . . . .Cô biết làm thế nào mua không?" Vũ Văn lẩm bẩm nói một chuỗi dài, mới chợt nhớ tới Cố Thanh là con gái, cũng không nhất định phải thông thạo mấy thứ này.

"Anh cũng quá xem thường tôi rồi!" Cố Thanh trừng mắt to với Vũ Văn, "Đầu thủy tinh nối cáp và dây cáp thì mua AMP, bộ chia cổng mạng thì mua D-LINK hẳn là đủ rồi chứ? Kềm bóp tạo đầu nối không cần mua hàng hiệu, bản cắm ổ điện chọn chất lượng tốt một chút."

Vũ Văn không nghĩ tới Cố Thanh thật đúng là thông thạo, há miệng nửa ngày không nói được câu nào, mãi đến khi Cố Thanh đeo túi đi ra ngoài rồi, y mới nhớ tới đuổi theo hô to: "Cáp mạng hàng giả rất nhiều, đừng mua AMP, mua IBDN là được!"

__________________________

Bánh Tiêu: Hôm nọ có cũng có tin tức nói sẽ xuất hiện blue moon, cơ mà mưa dữ dội quá, ko biết có ai ra xem hiện tượng này ko nữa =_= À giải thích thêm, qua wiki xem thì do dương lịch dài hơn âm lịch ngày nên cứ cộng dồn lại thì sau hoặc năm sau lại có thêm lần trăng tròn trong cùng tháng :)

Ta đang tự hỏi nếu như đang tạo phù chú đột nhiên bị cúp điện thì sẽ ra sao nhỉ??? >__

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio