Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

quyển 1 chương 8: linh hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân IV của thành phố C, Cố Thanh đang tiêm vắc xin ngừa bệnh dại và bệnh uốn ván, tiểu y tá một bên tay chân lanh lẹ đem kim tiêm chích vào cánh tay Cố Thanh, một bên miệng lưỡi bén nhọn mà trách cứ Vũ Văn Thụ Học, "Khi không lại nuôi một con chó săn lớn như vậy làm gì? Giờ thì tốt rồi, làm bạn gái bị cắn thành như vậy! Nếu bạn trai tôi dám nuôi chó đến cắn tôi, tôi không một cước đá anh ta thì không được mà!"

Vũ Văn chỉ có thể cười khổ đáp ứng, Cố Thanh thì lại che miệng cười trộm, dùng khóe mắt nhìn "bạn trai" này của mình. Huyền Cương ghé vào cạnh chiếc Santana đậu ngoài phòng cấp cứu ngủ gật, còn chưa biết bản thân đang mang trên lưng một hồi đại oan uổng.

Cố Thanh vốn chỉ muốn đến bệnh viện băng bó xử lý vết thương trên vai, ai ngờ bác sĩ trực ban với lương tâm nghề nghiệp vô cùng mạnh mẽ, vừa nghe nói là bị động vật cắn bị thương, lại nhìn thấy bọn họ mang theo một con chó săn lớn, lập tức an bài y tá chuẩn bị tiêm vắc xin ngừa dại, còn đặc biệt đối với Vũ Văn làm một phen giáo dục về chó khỏe mạnh cắn người cũng có thể lây bệnh chó dại.

Tiêm xong, nên xử lý vết thương trên vai Cố Thanh rồi, cô cởi áo khoác, lộ ra áo lót mỏng màu đen cộc tay sát người, vừa định đem áo lót mỏng cởi ra, đột nhiên trông thấy Vũ Văn còn đứng ở một bên ngốc hồ hồ mà nhìn trần nhà, Cố Thanh không khỏi đỏ mặt. Tiểu y tá nhìn thoáng qua Vũ Văn, không chút khách khí mà đẩy y ra khỏi phòng bệnh, miệng còn nhắc mãi: "Đi đi đi, đừng tưởng rằng anh là bạn trai cô là có thể đứng chỗ này nhìn."

Vũ Văn liền mạc danh kỳ diệu như vậy mà bị đẩy ra, y sửng sốt một hồi, châm một điếu thuốc, ra ngoài bồi Huyền Cương ngủ gật.

"Vóc dáng bạn trai cô thật cao a, kỳ thật anh ấy rất đẹp trai, nếu chịu cạo râu thì tốt rồi. . . . . ." Tiểu y tá miệng còn đang lải nhải, Cố Thanh đã lâm vào trong ký ức với những chuyện xảy ra vừa rồi.

Thứ có "Răng cá" kia, rốt cuộc là quái vật gì? Ma thú thượng cổ? Không có khái niệm. . . . . .Mình hỏi anh ấy vì sao biết mình gặp nguy hiểm trong bãi đỗ xe, có phải cũng nghe thấy tiếng gầm rú của quái vật hay không? Vì sao trên tay có thể dấy lên lửa, đối phó với quái vật hiệu quả như vậy? Nhưng anh ấy lập tức nghiêng đầu qua trợn mắt nhìn mình, giống như chế giễu mình chính là một người kỳ quặc. . . . . .Mặc kệ, hôm nay anh ấy không nói rõ ràng, mình sẽ không để anh ấy đi.

"Được rồi! Nghĩ ngơi vài ngày sẽ ổn, nếu vết thương quá đau, có thể dùng chút aspirin, nếu vết thương sưng lên, có thể dùng túi chườm nước đá đắp lên một chút." Thanh âm của tiểu y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Thanh, Cố Thanh hoạt động cánh tay một chút, cảm giác đã khá hơn, liền hướng tiểu y tá nói lời cảm ơn. "Cảm ơn cái gì, đi giáo huấn bạn trai của cô một chút đi, bảo y mau mau đem con chó xử lý, bằng không còn có thể có lần sau!" Tiểu y tá còn đối với Vũ Văn canh cánh trong lòng.

Cố Thanh ra đến cổng bệnh viện, liếc mắt một cái liền trông thấy Vũ Văn ngồi xổm cạnh Huyền Cương, một người một khuyển đều ngủ gà ngủ gật, trên tay Vũ Văn cầm một điếu thuốc rất nhanh sẽ đốt tới ngón tay. Cố Thanh nhẹ nhàng đá giày da của Vũ Văn vài cái, "A, đã xử lý xong? Chúng ta đi thôi." Vũ Văn xoa đôi mắt, đứng lên mở cửa xe cho Cố Thanh, thuận tiện cũng đá mông Huyền Cương một cước.

"Đừng nóng vội." Cố Thanh đem cánh cửa vừa đẩy ra đóng lại, "Anh không phải đã nói ra bệnh viện sẽ hồi đáp vấn đề của tôi sao?"

Vũ Văn xấu hổ cười cười, nói: "Có vấn đề gì, cô hỏi đi."

"Anh đến tột cùng là ai?" Cố Thanh xụ mặt, khẩu khí phi thường nghiêm túc, "Không cần tiếp tục bịa lý do loạn thất bát tao gì nữa, tôi hiện tại đã biết trong cao ốc có quái vật xuất hiện, biết anh không phải một người thường, có khả năng hàng phục quái vật, còn biết anh lén lút di chuyển tấm gương tầng !" Nói đến đây, Cố Thanh hung hăng liếc mắt trừng Vũ Văn một cái.

Vũ Văn nhìn vào đôi mắt Cố Thanh, nhức đầu, rốt cuộc hiểu được hôm nay không nói thật là không xong. Y thở dài một tiếng, lại châm một điếu thuốc.

"Đầu tiên phải tuyên bố trước, lời tôi nói, hy vọng cô có thể thay tôi giữ bí mật, có một số việc, truyền ra ngoài sẽ dẫn đến khủng hoảng không cần thiết."

"Tôi đồng ý thay anh giữa bí mật, chỉ cần anh đừng bịa ra lời nói dối gạt tôi, nói mau đi!" Cố Thanh điều chỉnh một chút tư thế đứng, để mình vào trạng thái lắng nghe.

"Tôi và cô giống nhau, là một người bình thường, cho nên đừng dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn tôi, tôi bất quá chỉ làm một phần công việc tương đối đặc biệt mà thôi. Dùng một từ chuyên môn trong nhóm người chúng tôi mà nói, tôi là một người dẫn đường đến Hoàng Tuyền." Vũ Văn thong thả phun ra một vòng khói. "Trong《 Dịch Kinh 》nói: Tinh khí là vật, du hồn là biến, là tình trạng xa xưa của quỷ thần. Trên đời này, thật có một số người thường nhìn không thấy thứ đó, chúng tôi bình thường gọi tên chung của chúng nó là hồn, theo cách nói của các bạn chính là quỷ."

"Quỷ, bất quá là phần tinh khí của người khi còn sống tương đối thịnh vượng, sau khi du hồn nhất thời còn chưa tán đi, đọng lại ở nhân gian thành một loại lực lượng tinh thần. Sức mạnh của chúng nó cũng phi thường nhỏ yếu, hầu như có thể xem nhẹ không đáng kể, bản thân sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống người thường. Chỉ có điều cũng sẽ có một số tình huống đặc thù, bởi vì trời biến hóa dị tượng, mà sinh biến đổi nhanh, lòng người không thuộc nhân tố cổ, một số ít sức mạnh của du hồn bị phóng đại, chúng nó bắt đầu không từ thủ đoạn muốn hoàn thành ước nguyện khi còn sống, thậm chí sẽ là tổn thương người thường. Mà người dẫn đường xuống Hoàng Tuyền, lại gánh vác trách nhiệm chỉ dẫn những nhóm du hồn đó bình an tán đi, để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt bình thường của con người. . . . . ."

"Tôi hiểu, anh có phải là giống như Yến Xích Hà trong《Thiến Nữ U Hồn 》không, chuyên sống bằng nghề bắt quỷ?" Cố Thanh ở một bên nói chen vào.

"Yến Xích Hà?" Vũ Văn lại nhức đầu, nở nụ cười, "Tôi nào có bản lĩnh như gã này thì. . . . . .Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp? Hahaha. . . . . .Tôi chỉ có thuật ngũ hành mà thôi."

"Thuật ngũ hành? Cũng lợi hại giống vậy thôi, trên tay còn có thể mọc lên ngọn lửa." Cố Thanh cười nói.

Thần sắc của Vũ Văn đột nhiên nghiêm túc, "Cô thật có thể thấy được ngọn lửa?"

"Lừa anh làm gì?"

Tay trái của Vũ Văn nâng lên trước ngực, một ngọn lửa màu xanh xoát cái từ lòng bàn tay dâng lên. Cố Thanh cả kinh, theo phản xạ có điều kiện mà né tránh một chút. Vũ Văn mạnh đem tay trái đặt trên vai Cố Thanh, Cố Thanh kêu a một tiếng, giãy dụa thoát khỏi tay Vũ Văn.

"Cô thật đúng là thấy được!" Vũ Văn nhìn vẻ mặt của Cố Thanh như trông thấy một đầu gấu trúc.

"Bệnh thần kinh!" Cố Thanh vội vàng nhìn vai phải của mình, quần áo vậy mà không bị cháy hỏng.

"Haha. . . . . .Đây là hư linh hỏa, đối với người và vật tự nhiên không có tác dụng." Vũ Văn đem tay trái phất qua phất lại trước mặt Cố Thanh, khuôn mặt Cố Thanh xuyên qua ngọn lửa màu xanh, cô lại không chút cảm giác gì. "Bất quá cô cư nhiên có thể thấy được hư linh, rất giỏi! Tôi nhất định phải đi nói cho sự phụ biết."

"Sư phụ? Anh còn có sư phụ?" Cố Thanh tò mò hỏi thăm.

"A? Đương nhiên rồi! Ai có thể trời sinh ra cái gì cũng biết? Chẳng phải đều là thầy giáo dạy cho sao?"

"Vậy sư phụ của anh là ai?"

"Này. . . . . ." Vũ Văn hơi do dự.

"Hừ. . . . . .Bất tiện thì đừng nói nữa." Cố Thanh ném một cái hừ mũi, ý rất bất mãn.

"Như vậy cô cũng nghe thấy tiếng kêu của Khiết Dư?" Vũ Văn vội chuyển đề tài.

"Anh là nói cái loại tiếng kêu hắc a hắc a đó sao? Tôi đương nhiên nghe thấy, bằng không sớm đã bị cắn chết!" Cố Thanh ấm ức nói.

"Nguyên lai là như vậy. . . . . ." Vũ Văn một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

"Đừng thừa nước đục thả câu! Nói mau, anh đã biết cái gì rồi?" Cố Thanh thật không khách khí ép hỏi Vũ Văn.

"Ừ. . . . . .Cô đại khái là người có tinh khí trong cơ thể đặc biệt mạnh mẽ, người như vậy cực kỳ hiếm thấy, cũng giống như con người có cái đuôi dài, thuộc loại người tiến hóa còn chưa hoàn chỉnh. . . . . ." Vũ Văn vung song chưởng, ngẩng đầu nhìn trời chậm rãi nói, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt biến hóa của Cố Thanh.

"Anh cái tên hồ thuyết bát đạo (nói hưu nói vượn, nói vớ nói vẩn) này, cái gì người tiến hóa chưa hoàn chỉnh? Anh mới là một hầu tử tiến hóa chưa hoàn chỉnh đó!" Cố Thanh tức giận!

"A. . . . . .Việc này. . . . . ." Vũ Văn bị mày liễu dựng thẳng của Cố Thanh dọa sợ. "Đừng nóng đừng nóng, chờ tôi nói xong đã, cô có biết sơ về một số thần thoại Trung Quốc ngày xưa không? 《 Sơn Hải Kinh 》, 《 Sưu Thần Kí 》chẳng hạn, thời xưa tinh khí trong cơ thể mọi người vô cùng thịnh vượng, cho nên bọn họ đặc biệt thấy tận mắt nhiều chuyện quỷ thần, cũng liền dẫn đến chuyện tình bọn họ ghi chép về quỷ thần cũng không ít, chậm rãi từ Đường Tống Nguyên Minh Thanh trở về sau, chuyện về quỷ thần càng ngày càng ít thấy, đến triều Thanh khi Bồ Tùng Linh viết 《 liêu trai chí dị 》, bất quá cũng chỉ là sửa sang lại cố sự của cổ nhân mà thôi. Mọi người chậm rãi tiến hóa, tinh khí trong cơ thể dần dần suy yếu, rồi rốt cuộc không còn nhìn thấy du hồn và hư linh nữa.

"Đây xem như là tiến hóa sao? Đây rõ ràng chính là thoái hóa!" Cố Thanh phì một tiếng bật cười.

Vũ Văn lại không nghĩ như vậy, vẻ mặt y ngưng trọng nhìn một khoảng hắc ám phía sau Cố Thanh, ngữ điệu trầm thấp nói: "Không, đây mới thật là tiến hóa. Con người, tốt nhất vẫn là thoát ly khỏi tinh khí mới tốt. . . . . ."

"Như vậy có thể nghe thấy tiếng kêu gì đó của Khiết Dư kia, cũng là một loại thoái hóa?"

Vũ Văn nhìn Cố Thanh, cười nói: "Đúng vậy, tiến hóa của tôi so với cô mạnh mẽ hơn một chút, tôi lúc trước chỉ thấy được hư linh, thanh âm gầm rú của hư linh thuộc về sóng siêu âm tần cố siêu cao, thính lực người thường chỉ có thể nghe được thanh âm tần số từ đến Hz, sóng siêu âm chỉ có động vật như dơi mới nghe thấy, sau này, sư phụ của tôi cho tôi một cuộc giải phẫu đặc biệt, đâm điếc tai trái của tôi, tiến hành sửa đổi thú hóa, sau đó tôi mới có khả năng nghe thấy những tiếng kêu này của hư linh. Cô trời sinh đã có thể nghe thấy sóng siêu âm, rất không dễ dàng đâu."

Cố Thanh nghe y nói cái gì đâm điếc lỗ tai, lại nói đến thoải mái như vậy, biểu tình trên mặt càng kinh ngạc. "Sư phụ của anh lại đâm điếc lỗ tai của anh? Chỉ vì để cho anh có thể nghe thấy tiếng kêu gì đó của hư linh? Vậy tai trái chẳng phải là đã nghe không được lời nói của tôi sao?"

"Ừ, không có biện pháp a, tôi không giống cô trời sinh có thể nghe thấy sóng siêu âm như vậy. Một người dẫn lối Hoàng Tuyền, làm sao có thể không nghe được thanh âm của hư linh?"

Cố Thanh lắc đầu như trống bỏi, cô không cách nào lý giải được chuyện sư phụ của Vũ Văn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Ma thú thượng cổ kia là thứ gì vậy? Cũng là một loại quỷ?"

"Việc này lại nói tiếp thì tương đối phức tạp rồi, có cơ hội tôi sẽ tiếp tục chậm rãi giải thích cho cô, cô chỉ cần biết chúng nó cũng là một loại hư linh là được. Bất quá loại hư linh chúng nó, có thực thể, khi hiện ra chân thân, người thường cũng có thể thấy được." Vũ Văn rất nghiêm túc mà cản trở tinh thần đập tan nồi đất của Cố Thanh (ý nói tinh thần tìm tòi đến cùng sự thật).

Cố Thanh rất rõ ràng, Vũ Văn không muốn nói chuyện này nữa, mình có dụng hình cũng vô ích. Cô cũng sẽ không tiếp tục miệt mài theo đuổi, mặt khác đưa ra một vấn đề.

"Hỏi một điều cuối cùng, anh muốn gạt tôi để làm gì? Lén lút di chuyển tấm gương tầng , còn nói tôi tự mình hù dọa mình!"

Sắc mặt Vũ Văn ửng đỏ, nói: "Tôi chỉ không hy vọng cô biết những chuyện thần thần quỷ quỷ này, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô."

Cố Thanh lại nghĩ tới thân ảnh của nữ nhân màu đen kia và con ngươi màu xanh, đây dĩ nhiên là thật sự có tồn tại! Cô không khỏi toàn thân phát lạnh, vội vàng kéo ống tay áo Vũ Văn nói: "Vậy anh sao không tranh thủ đem nữ quỷ kia bắt đi?"

"Tôi không phải người bắt quỷ, tôi chỉ có thể dẫn đường để chúng nó tán đi. . . . . .Tôi cũng là nghe cô nói như vậy, mới biết được trong cao ốc Đằng Long có một du hồn màu đen như thế, bản thân tôi từ trước đến nay cũng chưa từng gặp qua nó, phải làm sao để chỉ dẫn cho du hồn này, tôi còn chưa quyết định biện pháp. . . . . ." Nói xong, Vũ Văn lại nhìn hướng cao ốc Đằng Long, bầu trời đêm của thành phố dưới ngọn đèn chiếu rọi cũng không phải là màu đen, mà là một loại áp lực màu đỏ nhạt, cao ốc Đằng Long cao ngất đứng nơi đó, giống như một đoản kiếm đâm thủng không trung. Trong mắt Vũ Văn, tòa nhà lớn này đang bị che phủ trong một khối oán khí. . . . . .

Trên đường về nhà, Vũ Văn lái xe, gió đêm ào ào thổi từ trên cửa kính chắn gió nát vụn vào trong xe, đem mái tóc dài của Cố Thanh thổi tung, toàn thân Cố Thanh rét run lui thành một đoàn, đang gọi điện thoại cho Trần Từ, cô muốn thỉnh Trần Từ sắp xếp một chút, xem có thể để Vũ Văn vào sống trong ký túc xá độc thân của công ty hay không, bởi vì hiện tại Vũ Văn và Huyền Cương đã trở thành nam tử lang thang và chú chó lưu lạc không nhà để về.

Trần Từ ở đầu dây bên kia càu nhàu gọi cho người trông coi ký túc xá công ty một cú điện thoại, lại chạy tới gọi điện thoại cho Cố Thanh, "Cố chủ quản, toàn bộ ký túc xá độc thân đã đầy, chỉ còn lại có một gian gác xép nhỏ, cô xem. . . . . ."

Cố Thanh nhìn nhìn Vũ Văn đang lái xe, nói: "Có giường là được, dù sao anh ấy cũng đã trong phòng máy lâu như vậy."

"Vậy đi, tôi bảo người trông coi ký túc xá cầm chìa khóa tới, cô bảo Vũ Văn Thụ Học khi nào trở về thì tìm bọn họ nhé, gác xép trống đó hình như ngay tại tầng cao nhất của khu cô ở."

Sau khi Cố Thanh hướng Trần Từ nói lời cảm tạ tắt điện thoại, đột nhiên phát giác xe vẫn đang chạy về hướng công ty, "Trễ như vậy còn đến công ty? Anh không phải lái sai hướng rồi chứ?" Cố Thanh kinh ngạc hỏi.

Vũ Văn xụ mặt, nói: "Vừa rồi trông thấy cô bị thương, nhất thời kích động, quên không nhặt xác Khiết Dư rồi! Kia sẽ rất tệ nếu để người khác trông thấy."

Cố Thanh vừa nghe y nói muốn quay về bãi đỗ xe, nhịn không được nhớ tới thi thể bị phá hủy đầu mình tách rời kia, trong lòng một trận ghê tởm. Cô hỏi: "Vật kia có phải nên để Lưu Thiên Minh bọn họ đến xem không a?"

"Để cho bọn họ tới nhìn cái gì? Hiện tại chỉ cầu bọn họ đừng gây thêm phiền phức!" Vũ Văn một hơi cự tuyệt đề nghị của Cố Thanh.

Cố Thanh không biết trong bụng Vũ Văn có chủ kiến gì, liền ngậm miệng lại.

Trở về bãi đỗ xe, Cố Thanh và Vũ Văn đều lắp bắp kinh hãi, vị trí Huyền Cương và Khiết Dư vừa rồi đại chiến, hiện tại lại sạch sẽ, cái gì cũng không lưu lại, trên mặt đất chỉ có cửa kiếng xe vỡ vụn và một ít máu trên vai Cố Thanh từng rơi xuống.

Vũ Văn nhảy xuống xe, cảnh giác nhìn bốn phía, xung quanh im ắng, quỷ ảnh cũng không có một cái. Huyền Cương đi theo phía sau Vũ Văn, mũi dán trên mặt đất sau một lúc tinh tế ngửi khắp nơi, chán nản ngẩng đầu sủa hai tiếng. Vũ Văn cau mày, tựa hồ có chuyện gì quấy nhiễu y.

Cố Thanh đi đến bên cạnh Vũ Văn, nói: "Có thể là Lưu Thiên Minh bọn họ đã phát hiện ra thứ này, nâng đi rồi không?"

"Sẽ không, nếu như là bị bọn họ nâng đi rồi, Huyền Cương phải ngửi thấy được mùi thi thể của Khiết Dư, thậm chí có thể ngửi thấy lộ tuyến thi thể bị kéo đi. Nhưng hiện tại thi thể của Khiết Dư giống như là trong nháy mắt bốc hơi mất."

"Thật sự là thứ kỳ quái gì đó, đột nhiên xuất hiện trên chỗ ngồi sau xe của tôi, lại đột nhiên biến mất trong không khí, đây là ma thú thượng cổ sao?" Cố Thanh lẩm bẩm.

"Khiết Dư là thuộc tính kim, thân thể có khả năng xuyên qua bất luận vật chất kim loại gì, nó có thể nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa xe của cô, nhưng không thể lén lút độn thổ a. Huống chi lại là một con Khiết Dư đã chết. . . . . ." Vũ Văn suy nghĩ trăm bề cũng không lý giải được.

Thi thể của Khiết Dư đã lạ lùng tiêu thất, tiếp tục ở lại bãi đỗ xe cũng không giải quyết được vấn đề, hai người đành phải lái xe quay về ký túc xá của công ty nghỉ ngơi trước.

Do Trần Từ đã gọi tới, lão nhân giữ cửa ký túc xá vẫn không dám nghỉ ngơi, mãi đến khi Vũ Văn và Cố Thanh đến lấy chìa khóa gác xép, lão nhân mới phóng tâm mà khóa lại cổng chính của ký túc xá.

"Vào nhà của tôi ngồi một chút không?" Cố Thanh nói xong câu đó, lập tức bị sự lớn mật của mình dọa sợ, trễ như vậy mà mình lại dám mời một người nam nhân vào nhà, đây chính là chuyện trước kia chưa bao giờ có.

Vũ Văn lại rất tự nhiên nói: "Vào một chút cũng tốt, tôi đã nửa ngày chưa uống nước, cổ họng đều nhanh khát khô rồi."

Hai ngày trước Cố Thanh một mình trở lại ký túc xá, trước khi mở đèn phòng, luôn khó tránh khỏi có chút sợ hãi, rất sợ trong bóng tối kia ẩn núp vật gì đó. Hôm nay có Vũ Văn cùng vào cửa, tâm tình nhất thời thư sướng rất nhiều, thậm chí Cố Thanh nhìn không được khẽ hát.

Huyền Cương thành thật không khách khí xông vào phòng bếp, ghé vào cạnh tủ lạnh, dường như biết sáng hôm nay Cố Thanh mới đi siêu thị bổ sung thức ăn, trong tủ lạnh bày chân giò hun khói tươi ngon, Cố Thanh cười mở tủ lạnh ra, thỏa mãn cơn thèm ăn của nó.

Vũ Văn đứng trước cửa nhà Cố Thanh, cũng không lập tức đi vào phòng, mà thò đầu ra nhìn xung quanh một chút. Đây là một phòng tiêu chuẩn trong ký túc xá độc thân, bị Cố Thanh thu dọn đến không nhiễm một hạt bụi, bên trong ký túc xá ban đầu vốn trang trí nội thất bằng gỗ đơn giản do được dùng vải dệt màu sắc trang nhã phủ lên, lập tức có vẻ ấm áp dễ chịu. Cố Thanh thấy bộ dáng y lén lút nhìn xung quanh, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Anh đây là để làm chi? Sao không tiến vào đi?"

"Sư phụ của tôi nói qua, ban đêm không thể tùy tiện vào phòng con gái, nếu nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn, sẽ phá hủy tu vi." Vũ Văn đáp.

Cố Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, "Sư phụ của anh là một người cổ hủ a? Tôi chưa từng phản đối anh tiến vào, anh còn giả vờ giả vịt. Yên tâm đi, phòng của tôi không có thứ gì đó không giống người." Cô lôi áo Vũ Văn, một tay túm y vào. "Tùy ý ngồi, uống chút gì không? Cà phê hay sữa?"

"Có nước lọc không? Nước lọc là được." Vũ Văn một bên đáp ứng, một bên bị laptop của Cố Thanh hấp dẫn.

"Thật là một quái nhân." Cố Thanh rót cho Vũ Văn một chén nước lọc, đứng phía sau Vũ Văn nhìn y lăn qua lăn lại máy tính.

Vũ Văn mở trình duyệt IE (Internet Explorer) , đưa vào một chuỗi tên địa chỉ kỳ lạ, kết nối với một trang web càng kỳ lạ hơn, trang chủ của trang web này so với Google đại danh đỉnh đỉnh còn trống trãi hơn. Trừ bỏ một khung nhập khẩu văn bản, cái khác đều không có.

Vũ Văn ở bên trong khung viết vào: "Khiết Dư", sau đó nhấn enter.

Chỉ trong chốc lát, khung văn bản trên trang chủ phóng lớn, bên trong xuất hiện vài chữ: "Khiết Dư, mặt người thân hổ, hình dạng như con báo, thức ăn chính là thịt người, mãnh thú, thuộc tính kim, phá đao binh, sợ hỏa linh." Mặt sau văn tự kèm theo một bức tranh thủy mặc vẽ tay, giương nanh múa vuốt, diện mục dữ tợn, chính là hình dạng quái vật mà Cố Thanh trông thấy.

Vũ Văn tắt đi trình duyệt, ngoảnh đầu nhìn Cố Thanh, nắm tay mở ra, nói: "Trong thú linh phổ cũng tìm không thấy manh mối, không có biện pháp."

"Thú linh phổ? Trang web này. . . . . .Là anh làm?"

"Là sư phụ của tôi làm, thầy hao tâm tổn trí thu thập tư liệu, thuận tiện cho các nhóm đồng nghiệp tra cứu." Lời nói của Vũ Văn bao giờ cũng ngoài dự đoán.

Cố Thanh lại hỏi: "Quái vật làm hại Trương Kiến Quốc và hai bảo vệ kia chính là Khiết Dư này sao?"

Sắc mặt Vũ Văn nhất thời trở nên âm trầm, nói: "Đó là một tên khác."

"Hả? Chẳng lẽ còn có một ma thú thượng cổ khác?" Cố Thanh há hốc miệng.

Vũ Văn bưng ly nước lên uống liền hai ngụm, "Nếu tôi đoán không lầm, sát hại bọn họ hẳn là Hồn Độn () ."

"Hoành thánh (hồn đồn, đọc hơi giống nhau nên Cố Thanh nghe nhầm =]]) ? Hoành thánh còn có thể giết người sao?" Cố Thanh thập phần tò mò.

Vũ Văn cười khổ, thật muốn thò tay đập ót Cố Thanh một cái, "Đừng xuyên tạc được không, tôi nói chính là Hồn Độn thiên địa mê mang, không phải hoành thánh trong bát của cô!"

Cố Thanh ngượng ngùng cười cười.

"Được rồi, cô nên nghĩ ngơi đi, tôi cũng nên đi nhìn gác xép nhỏ của tôi." Vũ Văn đứng dậy, đi gọi Huyền Cương, tựa hồ sẽ không dự định tiếp tục giải thích cho Cố Thanh Hồn Độn là cái gì.

Đêm đã khuya, Cố Thanh không tiện tiếp tục giữ Vũ Văn lại, cũng đành phải tùy ý y đi.

Nghe tiếng bước chân của Vũ Văn và Huyền Cương chậm rãi tiêu thất ngoài cửa, Cố Thanh ngồi bên giường, trong lòng trống rỗng. Nhìn laptop trên bàn, trong đầu cô đột nhiên toát ra một ý niệm.

Cố Thanh lần nữa mở trình duyệt IE, từ trong lịch sử kiếm ra trang web kỳ lạ ban nãy Vũ Văn vào, lúc khung văn bản trống kia xuất hiện, cô chống má suy nghĩ một chút, bên trong nhập vào "Hồn độn."

"Hồn Độn, không có tai mắt và mũi, nhưng có miệng, hình dáng như một tủ thịt di động, hồ hồ mà đi, lướt qua đâu nơi đó cây cỏ không thể sinh sôi, mãnh thú, thuộc tính mộc, phá thạch nham, sợ kim loại cứng." Phía dưới văn tự đính kèm một tập tranh ảnh tư liệu, là một quái thú hình xà chí có một cái miệng rộng hé ra!

Cố Thanh kìm lòng không được mà xiết chặt con chuột, chẳng lẽ đây chính là hung thủ đã cướp đi sinh mệnh của ba người? Bên trong cao ốc Đằng Long vậy mà lại cất giấu quái thú như vậy?

Lúc Cố Thanh chăm chú nhìn hình ảnh của quái vật kia một lần nữa, bức tranh thủy mặc này nhìn rất sinh động dường như mang theo chút tà tính, quái vật kia quay đầu vẫy đuôi nhìn qua như đang muốn từ trên màn ảnh nhảy xuống, Cố Thanh sợ tới mức vội vàng tắt đi cửa sổ trình duyệt. Cô ngồi yên một hồi, lại đem trang mạng kia mở ra, lần này, Cố Thanh tinh quái ở trong khung văn bản gõ xuống tên của Vũ Văn Thụ Học. Nhấn enter, trên trang mạng vậy mà lại xuất hiện một loạt chữ màu hồng rất to —— "Ngươi tra đồ đệ của ta để làm chi? Cẩn thận lòng hiếu kỳ hại chết người nha!" Phía sau chữ hồng còn kèm theo ảnh chân dung một lão nhân râu bạc đung đưa xung quanh, thập phần đáng yêu. Cố Thanh không nghĩ tới sư phụ của Vũ Văn còn có thể tài giỏi như vậy, thoáng cười thành tiếng, cô nghịch ngợm thè lưỡi, đối với lão nhân kia làm một cái mặt quỷ, cộp một cái đóng lại laptop.

Hôm nay chạm trán với nhiều chuyện tình khó tin, đại não Cố Thanh vẫn liên tục trong trạng thái hưng phấn, ở trên giường lật tới lật lui nướng bánh nướng đến lúc canh ba, cô mới mơ hồ ngủ thiếp đi.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Cố Thanh chợt cảm thấy thân thể bản thân có chút nặng nề, đang từng chút từng chút rơi vào giữa nệm mềm mại, cô nỗ lực bắt lấy khăn trải giường, nhưng toàn thân nửa điểm khí lực cũng không có, liền cứ chầm chậm như vậy, Cố Thanh sa vào ác mộng.

Lần thứ ba đứng dưới bầu trời lục sắc, Cố Thanh đã rất rõ ràng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng trong lòng cô nỗi sợ hãi vẫn không giảm bớt đi tí nào, cảnh trong mơ này chập chờn giống như quỷ vực, mỗi lần điểm cuối hành trình đều khiến Cố Thanh kinh thanh thét chói tai, mà lúc này đây, cô lại phải trông thấy cái gì nữa?

Bầu trời vẫn như cũ, ngã tư đường vẫn như cũ, cao ốc giống như mộ bia kia vẫn như cũ, Cố Thanh không dám bước về phía trước, đôi mắt mở to nhìn người đi đường bốn phía lạnh lùng u ám, cô không biết mình đang đợi cái gì, chỉ biết là vật kia nhất định sẽ xuất hiện.

Quả nhiên, chiếc xe buýt xuất quỷ nhập thần kia lại xuất hiện bên cạnh Cố Thanh!

Cố Thanh khó hiểu cảm giác trên xe có người vẫy gọi cô "Thanh ~~ Thanh ~~" Thanh âm kia nhỏ dài mà mềm mại, tựa hồ là một người con gái. Ở chốn u linh quỷ dị này bị hô hoán đến lông tơ toàn thân Cố Thanh đều dựng thẳng, làm sao còn dám bước đến phía trước.

Nếu Vũ Văn có bên cạnh thì tốt rồi! Đáy lòng Cố Thanh mạnh mẽ toát ra ý nghĩa này, nhưng Vũ Văn giờ phút này đang ở trên mái nhà vù vù ngủ, làm sao biết thân thể Cố Thanh lúc này đang bị bóng đè.

Cố Thanh chỉ có thể che lại hai tai, chống cự ma âm khiến lòng người lạnh lẽo kia, nhưng thanh âm này có thể chen vào khe hở của tay Cố Thanh, mạnh mẽ chui vào trong tai Cố Thanh! Sau một hồi từ chối, Cố Thanh rốt cuộc chống cự không được loại sợ hãi khó hiểu này, nhắm mắt lại, xoay người về phía sau bỏ chạy, nhưng cô chỉ chạy được hai bước, liền đụng phải một thân mình mềm mại! Cố Thanh nhịn không được mở to mắt, chỉ trong cái nhìn thoáng qua này, Cố Thanh liền cả kinh hồn phi phách tán, thứ cô đụng phải, chính là nữ nhân thân ảnh màu đen từng gặp qua trước cửa thang máy tầng kia, chỉ thấy một khuôn mặt không có ngũ quan, bất thình lình hé ra hai khe hở hẹp, một đôi mắt màu xanh nhô ra, sau khi cấp tốc xoay chuyển hai vòng, yên lặng nhìn Cố Thanh!

Trái tim Cố Thanh gần như ngưng đập, điều duy nhất cô có thể làm, chính là phóng mở cổ họng của bản thân, dùng âm lượng lớn nhất có thể, phóng thích trống ngực đập điên cuồng vì sợ hãi trong lòng.

Giống như một tín hiệu, Cố Thanh theo tiếng kêu của chính mình, lại một lần nữa giãy dụa thoát khỏi trói buộc của ác mộng. Lúc cô nhận ra bản thân đã trở lại hiện thực, thì vải bông trải giường dưới thân đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, lạnh lẽo thấu xương. Cố Thanh vô lực ngồi dậy, xóa đi tàn lệ nơi khóe mắt, liên tiếp ba đêm cùng một cảnh tượng ác mộng, mình không phải bị trúng tà rồi chứ. . . . . .

______________________

() Ta đã kiếm hình của Hồn Độn nhưng ko được giống với miêu tả lắm, ta không tìm được cái nào hình xà hết ah~~ T____T chỉ có con béo ú buồn cười này à =))))

[ ] [ ]

[ ] [ ]

[ ] [ ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio