Hôm sau, Trình Dĩ Hoa dậy sớm không thấy Thẩm Húc Thần đâu, vô cùng giật mình, còn tưởng mình nửa đêm đá Thẩm Húc Thần xuống đất. Sau này mới phát hiện Thẩm Húc Thần đã về giường mình ngủ, Trình Dĩ Hoa thở phào một hơi, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút buồn bực.
Người phòng vẫn nhớ kỹ việc đi tìm Khương Chính Hạo nói chuyện, nhưng cả buổi sáng vẫn không tìm được cơ hội. Đợi tới giữa trưa, Thẩm Húc Thần ăn được một nửa, Giang Sơn đột nhiên xông tới, đè thấp giọng nói: “Không xong, Lộ Cầu Chân và Khương Chính Hạo đánh nhau rồi, bọn họ hẹn gặp nhau ở sân thể dục, lúc này đang đánh nhau đó, nghe nói Khương Chính Hạo còn gọi tới không ít người đâu.”
Thẩm Húc Thần nghe vậy, vắt chân lên cổ chạy đi. Trình Dĩ Hoa tự nhiên theo sát ngay phía sau. Còn lại một mình Cố Vọng Thư thu dọn các hộp cơm lại. Học sinh ngoan Cố Vọng Thư do dự có nên đi mách các thầy cô không, ngẫm lại, bên trong hội đánh nhau có bạn bè Thẩm Húc Thần mà hiện tại thằng bé và Trình Dĩ Hoa cũng đã chạy tới… Thay vì báo với các thầy cô, còn không bằng gọi thêm nhiều nam sinh tới hỗ trợ thì hơn. Đối với những người chuyên bao che khuyết điểm mà nói, cái thứ gọi là nguyên tắc gì đó tùy thời đều có thể vứt bỏ!
Tới khi Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa chạy đến nơi, quả nhiên nhìn thấy mười mấy nam sinh đang kéo bè kéo cánh đánh nhau túi bụi. Thẩm Húc Thần hít sâu một hơi liền xông lên. Trình Dĩ Hoa chậm một bước không kịp ngăn Thẩm Húc Thần, cậu lập tức đen mặt, mắt đầy sát khí nhìn đám nam sinh đang hỗn chiến trước mặt, rồi cũng xắn tay áo xông vào.
Đến cùng kiếp trước cũng là thạc sỹ y khoa, Thẩm Húc Thần tuy rằng chưa từng đánh nhau nhưng cậu đánh phi thường chuẩn, chuyên môn tấn công vào chỗ hiểm, cố tình mỗi một quyền đều hạ gục đối phương ngay tại chỗ. Còn Trình Dĩ Hoa, cả mùa hè đã được huấn luyện cùng với tân binh quân đội, thể lực và tốc độ không tồi, phe Lộ Cầu Chân có thêm hai người bọn họ gia nhập lập tức chuyển bại thành thắng, bắt đầu tập trung toàn lực đánh với Khương Chính Hạo.
Tới khi tình thế hoàn toàn nghiêng về một phía, Trình Dĩ Hoa mới kéo Thẩm Húc Thần ra khỏi trận chiến, bắt đầu ào ào trách cứ: “Cậu không muốn sống nữa à?! Không nhớ mấy tháng trước vừa mới bị đâm phải vào bệnh viện à?! sao một chút cũng không chú ý bản thân thế?! Nếu muốn giúp Lộ Cầu Chân thì để tớ, một mình tớ còn không đánh lại mấy người này sao? Cậu xông vào đó làm cái gì?”
Thẩm Húc Thần cười hắc hắc: “Vết thương của tớ đã sớm lành rồi, một chút di chứng cũng không có nữa.” Lời này của cậu là thật, hiện tại cậu còn có thể dựa vào ‘quang hợp’ để sống!
Trình Dĩ Hoa vô cùng bất mãn với thái độ của Thẩm Húc Thần, cảm thấy Thẩm Húc Thần thực hồ đồ, liền liều mạng trừng mắt đe dọa Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần giả bộ không phát hiện, xoay người hô to với đám thanh niên vẫn còn đang hăng tiết vịt: “Đủ rồi, vẫn đang ở trong trường học, phe bên kia thua rồi đừng có ngoan cố chống lại nữa. Lộ Cầu Chân, mày cũng dừng tay lại đi, đến cùng có chuyện gì, hai bên ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Có lẽ lời nói của Thẩm Húc Thần có tác dụng, Lộ Cầu Chân dùng ống tay áo lung tung lau mặt, nói với Khương Chính Hạo: “Dựa theo những gì chúng ta đã nói, mày thua, từ nay về sau đừng có tới tìm Tưởng Hương làm phiền nữa.”
Khương Chính Hạo ý vị thâm trường nhìn Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa đứng tránh một bên, ngữ khí khinh thường nói: “Bọn mày được lắm.”
“Ban đầu vốn là đánh hội đồng, cũng không phải đơn đấu, sao bọn tao không thể tham gia?” Trình Dĩ Hoa cầm cổ tay Thẩm Húc Thần, dùng lực kéo Thẩm Húc Thần ra sau lưng mình, đứng chắn phía trước, lên giọng nói.
Dừng tay lại, Lộ Cầu Chân mới bắt đầu cảm thấy đau, xoa xoa chỗ bị đấm trên bụng mình, trừng Khương Chính Hạo, đe dọa nói: “Khương Chính Hạo, tao cho mày biết, trong chuyện này, mày là đứa gây chuyện trước. Tưởng Hương là con gái, nếu mày là con trai thì đừng có tới gây sự với nó! Nếu mày luyến tiếc Tiền Lâm thì tự đi mà nói chuyện với thầy giáo, để thầy ấy sắp xếp cho bọn mày ngồi cùng bàn với nhau! Mày đúng là đồ hèn, chỉ biết tìm con gái gây sự, mày có đáng mặt nam nhi không hả?!”
Lời này nói ra thực không khánh khí, mắt thấy hai bên lại sắp xông vào đánh nhau lần nữa.
Quân Khải Uy nhanh chóng đứng ra giảng hòa: “Thôi nào, không đánh nhau nữa, chúng ta đều là bạn học mà.” Trên người Quân Khải Uy mang theo chút khí chất vô lại nhưng thật ra nó lại rất biết chừng mực. Quân Khải Uy tuy rằng tham gia giúp Lộ Cầu Chân đánh nhau nhưng trong lòng đã sớm muốn hòa giải.
Kỳ thật, cả hai bên đều không muốn mách lẻo thầy cô giáo, bởi vậy chỉ cần không đánh quá nghiêm trọng, thì coi như xong, mọi chuyện bỏ qua. Ở đây, chung quy đều là học sinh phổ thông, cả đám đều sinh hoạt trong tháp ngà, còn chưa thật sự tiếp xúc với xã hội bên ngoài, cho dù có kéo bè đánh hội đồng thì cũng chỉ như trẻ con chơi đùa trong nhà. Tuy rằng bị đánh cũng đau thật nhưng đều không muốn xé to mọi chuyện lên.
Khương Chính Hạo từ mặt đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, nói: “Tao hiểu rồi, bọn mày đều là học trò ngoan trong mắt các thầy cô, không muốn phá hỏng hình tượng tốt đẹp của mình chứ gì…đích xác tao thấy Tưởng Hương không vừa mắt, nhưng cũng không đến mức ra tay đánh nó, nhiều lắm cũng chỉ cảnh cáo nó vài câu. Còn mày, Lộ Cầu Chân, nếu hôm nay không phải do mày không nói hai lời đã đấm tao một cú trước, thì sao phải đánh nhau. Bọn mày yên tâm, đảm bảo các thầy cô đều không biết.”
Khương Chính Hạo dù có hỗn láo thế nào thì cậu ta cũng thật tâm đối tốt với Tiền Lâm. Nếu mọi chuyện tới tai các thầy cô như vậy tất cả những người có mặt ở đây sẽ đều bị phạt. Đến lúc đó, cậu ta lại khiến Tiền Lâm tức giận.
“Chúng ta đi.” Khương Chính Hạo nói với mấy người trong đám nó: “Ra quán, tao mời bọn mày một bữa.”
Đám Khương Chính Hạo rời đi hết, chỉ còn lại Lộ Cầu Chân đứng tại chỗ. Lộ Cầu Chân bấy giờ mới không chút hình tượng nhe răng trợn mắt kêu la oai oái: “Ái ái… đau quá…đây là lần đầu tiên trong đời lão tử gọi hội đánh nhau…Thằng Khương Chính Hạo nói điêu bỏ mẹ, rõ ràng là nó uy hiếp tao trước, nó thách tao giỏi thì đánh đi. Có bản lĩnh thì đánh, vì thế tao mới đánh mà.”
Quân Khải Uy quay sang cảm ơn mấy thằng bạn ở lớp khác cũng chạy tới giúp đánh hôi, phi thường nghĩa khí nói: “Cảm ơn mấy ông, cuối tuần mọi người ngồi với nhau một bữa nhé.” Mấy người đó đều do Quân Khải Uy gọi tới, bởi vì cậu ta quen biết khá nhiều thằng biết đánh nhau, chứ ai như Lộ Cầu Chân từ khi sinh ra tới nay đều sống dưới mí mắt các thầy cô nào biết gọi hội đánh nhau là gì bao giờ.
Lộ Cầu Chân cũng nhanh chóng tiếp lời Quân Khải Uy, gật đầu nói: “Đúng đúng, cuối tuần tôi mời các ông một bữa coi như cảm ơn. Ở quán Lão Căn Nhân Gia, mọi người tùy ý gọi đồ! Lần này thực sự cảm ơn các ông nhiều.” Lão Căn Nhân Gia xem như khách sạn xa hoa nhất Tiền Hồ trấn, một bàn cơm gọi ra ít nhất cũng phải hơn năm, sáu trăm đồng. Cũng là do Lộ Cầu Chân ỷ vào trong nhà có tiền, chút tiền cỏn con này cậu ta không để vào mắt. Hơn nữa, cậu ta đối với bạn bè vô cùng nghĩa khí, không hề tính toán chi li.
Quân Khải Uy đi tới trước mặt Thẩm Húc Thần, từ trên xuống dưới đánh giá thằng bạn một phen, trêu ghẹo nói: “Hắc hắc hắc…. thật nhìn không ra nha, hóa ra mày lại đánh đấm giỏi như vậy… Vừa rồi tao để ý thấy mày cho thằng nam sinh lớp kia một quyền khiến nó lăn quay đơ, ít nhất cũng phải nằm trên đất hai mươi mấy giây không dậy được.”
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi mình, lặng lẽ lắc lắc đầu với Quân Khải Uy. Nếu mày còn tiếp tục tung hê tao nữa, Trình Dĩ Hoa sẽ nuốt sống tao mất! Nếu còn coi tao là huynh đệ thì làm ơn đừng có nhắc tới chuyện đánh nhau nữa có được không?!
Quân Khải Uy hiểu ý liếc mắt nhìn Trình Dĩ Hoa vẫn còn đang đen mặt, cười cười, xoay người đi nói chuyện với mấy thằng bạn lớp khác. Khó khăn lắm mới giải tán được, đám nam sinh phòng liền trở về phòng thay quần áo – đặc biệt là Lộ Cầu Chân, vị này có bệnh khiết phích nặng, vừa rồi còn lăn vài vòng trên đất, trên mặt còn bám đầy tro bụi, tức thì cảm thấy cả người ngứa ngáy không chịu nổi.
Tới khi cả đám quay trở lại lớp học, vừa lúc giờ nghỉ trưa cũng kết thúc. Tưởng Hương chạy tới trước mặt Lộ Cầu Chân, nhỏ giọng hỏi: “Trưa nay các ông đã đi đâu? Tôi nghe nói các ông đã đánh nhau với Khương Chính Hạo?”
“Nào có. Tôi đâu có biết đánh nhau! Tôi cùng bọn Quân Khải Uy và Thẩm Húc Thần đi chơi bóng rổ mà. Chơi bóng ở sân thể dục nhỏ sẽ bị các thầy cô nhìn thấy nên bọn tôi ra sân lớn.” Lộ Cầu Chân nói.
Tưởng Hương hồ nghi nhìn Lộ Cầu Chân.
Lộ Cầu Chân bắt đầu tìm vở bài tập của mình, vừa tìm vừa không kiên nhẫn nói: “Được rồi, bà mau về chỗ ngồi đi, tôi còn một đống bài tập chưa làm xong đâu, không rảnh buôn chuyện với bà.”
Bọn Quân Khải Uy cũng không vạch trần lời nói dối của Lộ Cầu Chân. Tưởng Hương vẫn bán tín bán nghi rời đi.
Chung quy tới gần cuối kỳ, không gì có thể quan trọng hơn thi cuối kỳ. Thời gian vù vù trôi qua, thi cuối kỳ kết thúc. Kỳ nghỉ đông nối gót đi tới. Nhà trường cho nghỉ học, toàn bộ học sinh đóng gói hành lý về nhà hưởng thụ ngày nghỉ. Ah, không đúng, các anh chị lớp không được nghỉ mà phải ở lại trường học bù.
Chương trình 《 Siêu sao mới 》oanh oanh liệt liệt trôi qua hơn nửa năm rốt cuộc cũng tới chung kết. Là chương trình tuyển chọn ngôi sao đầu tiên của Hoa quốc, nên nó tuyệt đối được toàn dân chú ý đón xem, có thể nói, top thí sinh hiện tại dù chưa xuất đạo nhưng cũng đã thu hoạch được một lượng lớn fan hâm mộ. Chỉ cần bọn họ đủ kiên trì, cộng thêm công ty có kế hoạch làm việc hợp lý thì không lo bọn họ không đứng vững trong giới giải trí hiện nay.
Triệu Vân Ân lấy ưu thế tuyệt đối giành được giải quán quân. Đại thúc Kỷ Minh Triết mà Cố Vọng Thư yêu thích đứng ở vị trí thứ . Mà hai vị này so với các thí sinh khác thì vận số tốt hơn một chút, bởi vì ngay trong quá trình thi đấu đã được đạo diễn bộ phim 《 Đại ma pháp 》 nhìn trúng, thuận lợi gia nhập bộ phim. 《 Đại ma pháp 》 là một bộ phim Hạ Tuế Phiến, đợi tới khi bộ phim được công chiếu, rating chương trình 《 Siêu sao mới 》 lại tăng vọt không hề hạ nhiệt, nếu Triệu Vân Ân biểu hiện xuất sắc, hoàn toàn có thể nhờ chuyện này mà một bước lên mây. (Hạ Tuế Phiến là một thể loại phim hài, nhẹ nhàng, tính giải trí cao, phù hợp với khẩu vị của đại chúng.)
Trong khi đó, Kỷ Minh Triết chỉ nhận được vai khách mời, mà thời lượng diễn xuất cũng không nhiều. Triệu Vân Ân thì may mắn hơn, bởi vì anh là vai nam phụ thứ , một vai diễn khá nặng.
Đạo diễn 《 Đại ma pháp 》 là đạo diễn nổi tiếng Hồ Tấn Bắc, được người ta tôn xưng là Hồ Kim Bôi bởi vì hầu hết diễn viên trong phim ông đều trở thành ảnh đế, ảnh hậu. Nữ chính là ảnh hậu ôn nhu, nam chính diễn viên Trần Lương đang nổi hiện nay, nam phụ là ảnh đế Hoắc Trạch rất có thực lực, có thể nói đây là bộ phim tập trung toàn tinh anh. Chính vì thế mà Triệu Vân Ân diễn vai nam phụ quả thực chiếm được đại tiện nghi. Đương nhiên, đây cũng coi như một cơ hội để khẳng định thực lực của Triệu Vân Ân.
Thẩm Húc Thần trùng sinh biết doanh số phòng vé thu về của bộ phim 《 Đại ma pháp 》 vô cùng cao. Đây là một khởi đầu mới tốt đẹp tuyệt đối có lợi cho sự nghiệp của Triệu Vân Ân! Đương nhiên, dù có tốt đẹp đến mấy thì cũng không thể nào bằng được đời trước, chung quy khi đó Triệu Vân Ân vào năm sau lấy danh hiệu ảnh đế quốc tế mà xuất đạo! là Ảnh đế Quốc tế đó!
Khi gần hết năm, bác Thẩm Tư và ông xã Triệu Huy cùng nhau trở về Tiền Hồ trấn, quây quần cùng ông bà Thẩm và gia đình đón năm mới. Bác Thẩm Tư đã từ chối toàn bộ công việc năm sau, là con gái, bác muốn ở cùng cha mẹ tại Tiền Hồ trấn một năm. Dù sao, bác ấy cũng đã mua nhà ở đây, ngay phía tầng trên nhà bọn họ.
Thẩm Tư là nghệ sỹ dương cầm, bác rất giống bà nội, cả người mềm mại uyển chuyển ưu nhã, tựa như bước ra từ trong tranh thủy mặc. Bác cũng có một mặt vô cùng nghiêm cẩn, điều này hiển nhiên được thừa hưởng từ ông nội. Bác Triệu Huy là nhạc sỹ nổi tiếng, bác ấy sinh ra và lớn lên trong phú quý, chỉ say mê văn học và âm nhạc. Đừng thấy bác Triệu Huy đã hơn mà lầm, dù đã có con trai là Triệu Vân Ân lớn như vậy mà tính tình bác ấy vẫn vô cùng trẻ con, tâm hồn tràn đầy phong hoa tuyết nguyệt. Trong mắt bác ấy, thế giới vừa đơn thuần vừa tuyệt vời lại tràn đầy mỹ cảm.
Có thể nói, vô luận là bác Thẩm Tư hay bác Triệu Huy đều phi thường dễ ở chung.
Mọi người xem, cho dù trong một năm này phát sinh vô số chuyện, nhưng ông Thẩm Bình Trung vẫn là ông nội của hai chị em song sinh, ông không bị vợ cướp đi, không bị con gái con rể cướp đi, cũng không bị cháu ngoại cướp đi. Ngược lại, hai chị em song sinh lại có thêm một bà nội, thêm hai bác trai bác gái và nhiều thêm một người anh họ.
Thật là tốt đẹp.
Hết chương