Từ lúc Tưởng Kiếm Chiếu hỏi “Sao mày biết Đàm Duệ Minh”, Vương Tử Chu đã có thể khẳng định phần nào rằng Đàm Duệ Minh học cùng trường cấp ba với Trần Ổ, sau thì lên Bắc Kinh học đại học, ở đó, anh gặp người bạn đến từ Tây Bắc – Mạn Vân.
Nhưng cô vẫn cẩn thận xác nhận lại lần nữa, hỏi Tưởng Kiếm Chiếu: “Mày kể thêm về anh kia đi xem nào!”
Tưởng Kiếm Chiếu gửi một tin nhắn thoại dài ngoằng: “Đàm Duệ Minh á, học sinh cưng của cô Triệu chứ ai. Anh ấy đi thi Olympic đó mày, còn trong nhóm trâu bò được tuyển thẳng vào đại học nữa, giờ hình như đang học tiến sĩ ở Mỹ thì phải.”
Vương Tử Chu: Cô Triệu nào?
Tưởng Kiếm Chiếu: Mẹ Trần Ổ đó.
Vương Tử Chu: Đàm Duệ Minh là người thế nào hả mày?
Tưởng Kiếm Chiếu gửi một tin nhắn thoại khác: “Khá là low key, mờ nhạt. Nói thế nào nhỉ, bình thường học sinh giỏi thường đính kèm tốt các kiểu nhưng Đàm Duệ Minh thì chỉ tập trung cho việc học thôi, mà thầy cô cũng chẳng dám để anh ấy phân tâm vào những chuyện khác. Tự nhiên mày hỏi người ta làm gì? Ai kể về anh ấy cho mày, Trần Ổ hả? Dạo này mày sao thế, thân với Trần Ổ quá vậy? Tao đánh hơi được mày có vấn đề!”
Vương Tử Chu: Tao không có vấn đề!
Tưởng Kiếm Chiếu: Mày có vấn đề! Mày giấu diếm bí mật gì! Hãy đợi đấy, mấy hôm nữa thôi, tao pack đồ đi Kyoto xong rồi!
Mới đó mà đã đến tháng tám.
Ôi thời gian nóng vội làm sao.
Vương Tử Chu ngó ra ngoài cửa sổ, trời đã sâm sẩm tối, cô cất máy tính và iPad vào cặp rồi đạp xe về nhà.
Không biết tại sao nhưng hôm nay cô cố ý đi đường lớn, chắc tại muốn đạp xe dọc bờ sông Kamo. Vì trời không gió nên mặt sông phẳng lặng có thể phản chiếu thứ nắng chiều hồng tím một cách trọn vẹn nhất, nó hoà trộn với nắng hoàng hôn trong không trung vẽ nên một dải màu huyền diệu, kỳ ảo, ôm trọn tầm mắt của người qua lại, buộc họ phải thốt lên hai chữ “đẹp thật”.
Nhưng Vương Tử Chu không sao thả mình vào cái rực rỡ của riêng mùa hè ấy.
Ngoài một phần nhỏ dành cho việc đi đường, sự chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào bài toán mà Mạn Vân để lại và lời miêu tả của Tưởng Kiếm Chiếu về Đàm Duệ Minh. “Học sinh cưng của cô Triệu”, ” chỉ tập trung cho việc học”, nghe có vẻ như là một người giỏi giang nhưng sống xa cách với tập thể.
Ngay khi cô định rẽ trái về nhà thì thấy bên kia đường có người đang chạy lại hướng này.
Vương Tử Chu bóp chặt phanh, hét lên không chút do dự: “Hey!”
Người đó dừng lại bên kia đường.
Thở hồng hộc.
Nãy mình có hét to quá không nhỉ, Vương Tử Chu nghĩ bụng? Nhưng nhớ lại câu “Nó nghĩ như thế nào về em kệ nó chứ”, cô đặt cái gọi là “gánh nặng tinh thần” xuống, thoải mái hỏi với sang bên kia: “Cậu chạy bộ à?”
Trần Ổ gật gật đầu.
Vương Tử Chu nghĩ, ra là cậu ấy cũng thích chạy dọc bờ sông Kamo, sao xưa nay chưa gặp cậu ấy bao giờ nhỉ?
Cô nghĩ ngợi giây lát mới cất giọng hỏi: “Cậu chạy sắp xong chưa, hay mới bắt đầu thế?”
“Sắp xong rồi.” Cậu đáp.
Tim Vương Tử Chu đập chệch một nhịp, cô hô to: “Cậu muốn sang nhà tớ lấy hộp cơm không?” Nói đoạn chỉ về ngã tư bên trái: “Nhà tớ ở ngay bên kia thôi.”
Vài chiếc ô tô nối đuôi nhau vùn vụt lao qua, sau đó, người bên kia đường biến mất. Vương Tử Chu dáo dác nhìn quanh, mãi mới thấy cậu đang băng qua lối dành cho người đi bộ để sang bên này.
Gì vậy, nói một câu là có người đến lấy hộp cơm thật luôn? Tiến độ quá thuận lợi khiến lòng tin của Vương Tử Chu tăng mạnh, cô xuống xe đứng ở ngã tư chờ.
Trần Ổ đi tới, nhìn cặp sách trong giỏ xe của cô: “Cậu mới từ phòng nghiên cứu về à?”
Vương Tử Chu “ừm” một tiếng, nói: “Nãy thấy cậu, tớ sực nhớ ra hộp cơm để ở nhà tớ lâu lắm rồi, nên tớ…”
Trần Ổ nói: “Đi thôi.”
Vương Tử Chu dắt xe vào ngõ, Trần Ổ theo sau, Vương Tử Chu bỗng cảm thấy đúng là thời thế thế thời – hôm nay là phiên bản thay thế của đêm mưa gió lần trước.
Cô đỗ xe dưới chung cư, Trần Ổ thì đứng trước cửa chính. Cô quay lại nhìn cậu, ngập ngừng, cuối cùng nói: “Vậy cậu ở đây đợi tớ một lát, tớ cầm xuống ngay nhé!”
Cậu bảo: “Ừ, không phải vội đâu.”
Vương Tử Chu mở cửa, nhanh chóng ấn thang máy lên tầng, về đến nhà lật đật tìm hộp cơm, thậm chí còn mở nắp ra ngửi thử xem có mùi gì lạ không. May quá lần trước đã rửa sạch bong. Cô yên tâm mang hộp cơm xuống lầu, đi tới cửa bỗng cảm thấy lưu luyến đến lạ, trả đồ sao mà nhanh thế nhỉ?!
Trần Ổ vẫn đứng đó.
Vương Tử Chu mở cửa ra ngoài, đưa hộp cơm cho cậu.
“Ngon lắm.” Lẽ ra sau lời nhận xét muộn màng nên là câu “cảm ơn” nhưng cô không tài nào nói nổi, hai chữ này cứ sơ sài thế nào ấy. Cuối cùng câu cảm ơn biến thành: “Cậu ăn tối chưa?”
“Tớ chưa.” Trần Ổ nhận hộp cơm, trả lời.
“Thế đi ăn tối với tớ không?” Vương Tử Chu vừa nói câu này, vừa lặp đi lặp lại lời Mạn Vân trong đầu – Nó nghĩ như thế nào về em kệ nó chứ.
Đúng! Cậu nghĩ thế nào kệ cậu chứ!
Thủ tướng đắc cử hiện đang yêu cầu cùng ăn tối! Hoàng thất không cần biết nhiều nhưng phải biết điều!
Tuy vậy, cô vẫn phải tìm một lý do chính đáng đính kèm: “Tại tớ có một số vấn đề về ‘Công viên’ cần hỏi, vốn tớ định tổng hợp lại rồi gửi mail cho cậu nhưng đằng nào cũng gặp rồi, tiện nói luôn.”
Trần Ổ nghĩ ngợi giây lát.
Cậu trả lời: “Tớ phải về tắm đã.”
Vương Tử Chu sững sờ.
Nghĩ lại thì thấy hợp lý thật, ai lại ép một người sạch sẽ phải ra quán ăn ngay khi mới chạy xong, chưa kịp tắm rửa cơ chứ? Cô nhanh chóng gật đầu: “À ừ.” Nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ, cô đề nghị: “Thế hẹn cậu giờ ở Ikedaya chỗ cầu Sanjo nhé, kịp không? “
“Kịp.” Cậu đáp, “Lát gặp.”
Vương Tử Chu nhìn cậu rời đi.
Đến khi cậu khuất khỏi tầm mắt, Vương Tử Chu mới vào chung cư. Về đến nhà, cô không biết phải làm gì, ngơ ngơ ngác ngác vào phòng tắm rồi quyết định đi tắm luôn.
Hình như cô chưa tắm vào giờ này bao giờ.
Thay đổi thời gian tắm khiến người ta dễ nảy sinh một số cảm xúc lạ lùng khó tả. Nó hoàn toàn xuất phát từ phản ứng snh lý, chắc là do không quen. Đặc biệt với những người có thói quen sinh hoạt hàng ngày cố định như Vương Tử Chu thì cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn. Cơ thể không khỏi phản kháng: Mi định đi đâu? Đi chịu chết hay gì mà dám để nước nóng gột rửa ta từ nãy đến giờ thế này?
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, bỗng lòng cô trống trải vô cùng.
Nhưng chỉ cần nhiệt độ ngoài cơ thể giảm xuống là bình thường trở lại.
Sấy tóc, buộc lên, thay quần áo sạch sẽ, cảm giác sảng khoái, nhẹ nhàng, tươi mới lập tức thay thế cho sự lo lắng, hụt hẫng vừa rồi.
Nhìn thời gian, vừa vặn để đến Ikedaya, đã đến lúc lên đường.
Lần này, Tướng Vương em còn chẳng buồn chuẩn bị chiến lược quân sự, cứ vậy thủng thẳng di chuyển tới điểm hẹn.
Tới nơi thì Trần Ổ đã đứng chờ trước cửa rồi, Vương Tử Chu bước tới, hỏi: “Cậu chờ lâu chưa?”
“Tớ mới đến thôi.” Cậu nói, “Mình vào đi.”
Ikedaya được xây dựng lại trên di tích của “Sự kiện Ikedaya”①. Trong lẫn ngoài cửa hàng đều liên quan đến Shinsengumi②, vừa vào cửa là thấy một cầu thang mét dẫn thẳng lên tầng hai. Trên tầng không có ai nhưng bên dưới thì rất náo nhiệt. Vài gian “hộp diêm” nhỏ san sát cạnh nhau, rèm lửng noren chắn phần lớn tầm nhìn nhưng không sao cản được tiếng cười nói tràn ra ngoài.
① Sự kiện Ikedaya: Là một cuộc tấn công chính trị vào một quán trọ tên Ikedaya ở Sanjo Kobashi, Kyoto, vào cuối thời Mạc phủ Tokugawa ở Nhật Bản.
② Shinsengumi: Là một tổ chức võ sỹ thân cận của chính quyền Mạc phủ vào cuối thời Tokugawa.
Quá ồn ào.
Nhưng cũng tốt.
Yên tĩnh có khi còn làm mình căng thẳng hơn.
Vương Tử Chu “đẩy” Trần Ổ vào phía trong còn mình ngồi bên ngoài. Điều này làm cô vui vẻ lạ thường, ngay cả gọi món cũng tích cực hơn hẳn. Cô chủ động mở thực đơn trên máy tính bảng, hỏi cậu: “Cậu có đặc biệt thích ăn gì không?”
Trần Ổ nói: “Tớ ăn gì cũng được, cậu cứ chọn đi, tớ không kiêng gì hết.”
Những nhà hàng kiểu này thường không có món nào đặc sắc nên Vương Tử Chu cứ gọi thoải mái. Lúc chọn đồ uống, cô hỏi: “Cậu uống được rượu không?”
Trần Ổ trả lời: “Uống được một chút thôi.”
“Có rượu đặc biệt được đặt tên theo các thành viên của Shinsengumi. Cậu chọn ai?”
“Hijikata Toshizo③.”
“Thế thì tớ gọi Okita Soji④…” Cô tự chọn rồi lại tự nghĩ, tại sao ngay cả khi gọi đồ uống, chức quan của cậu cũng phải cao hơn của tôi?! Mà thôi, một người chết trận một người chết bệnh, kết cục không khá hơn nhau là mấy, vậy cũng được.
③ Hijikata Toshizo: Kiếm sĩ, Phó chỉ huy của Shinsengumi.
④ Okita Soji: Đội trưởng đội của Shinsengumi.
Gọi món xong rồi bây giờ chỉ cần chờ thôi.
Quá nhàm chán, Vương Tử Chu quay sang hỏi: “Cậu đọc truyện đồng nhân của Hijikata Toshizo và Okita Soji bao giờ chưa?”
Truyện đồng nhân: Trong văn hoá manga, anime dùng để chỉ tạp chí hoặc sách báo phi thương mại do những người cùng sở thích tự trả tiền xuất bản. Gồm loại là tác phẩm gốc và tác phẩm phái sinh (sáng tác dựa trên nhân vật, bối cảnh, tình tiết có sẵn).
Cậu bình tĩnh hỏi lại: “Truyện CP á?”
Vương Tử Chu sửng sốt.
Cô nghĩ thầm, bạn bị cái gì vậy bạn, mình có nói là truyện CP đâu!
Cậu bổ sung: “Tớ chưa đọc bao giờ.”
Vương Tử Chu vội hùa theo: “Tớ cũng chưa đọc bao giờ.”
Không hiểu sao Vương Tử Chu lại nghe thấy có tiếng cười phảng phất đâu đây. Mỗi khi nghi ngờ có người đang cười nhạo mình, cô sẽ xuất hiện ảo giác ấy.
Trần Ổ thuận miệng hỏi: “Sao cậu lại học tiếng Nhật?”
Vương Tử Chu suy nghĩ một lát: “Hồi cấp hai, tớ đọc vài bản dịch light novel Nhật trên mạng, mấy bản dịch ấy chán lắm, sượng dã man, như kiểu dịch máy ấy. Lúc đó tớ nghĩ, giá mình hiểu bản gốc thì tốt biết bao, đỡ phải đọc mấy bản dịch tồi tệ thế này, và thế là tớ quyết định học tiếng Nhật. “
Trần Ổ hỏi tiếp: “Cậu bắt đầu dịch thuật từ khi học đại học à?”
Vương Tử Chu gật đầu.
Cậu nói: “Cơ hội là…”
Vương Tử Chu bỗng cảm thấy như thể cậu đang nghiên cứu thực địa, còn mình là đối tượng được nghiên cứu. Tuy nhiên, cô không hề thấy bị xúc phạm nên trả lời thật thà: “Tớ quen một chị tiến sĩ giỏi lắm, từ khi học đại học đã có bản dịch riêng được xuất bản rồi. Có lần, chị ấy ký hợp đồng một cuốn mới với biên tập viên nhưng bên kia yêu cầu nộp bản thảo gấp mà chị ấy đang bận viết luận án tiến sĩ nên nhờ tớ dịch. “
Trần Ổ hỏi: “Cậu ký hợp đồng mới với nhà xuất bản hay tiếp tục hợp đồng của chị ấy?”
Vương Tử Chu nói: “Đương nhiên không ký mới rồi, tớ dịch thay thôi.”
Trên cuốn sách ấy không có tên của cô.
“Chị ấy cũng không làm gì được, hợp đồng ký xong rồi, không thể bổ sung người đồng dịch được.” Cô nói thêm, “Cơ mà, vì tớ không có tên trên sách, chị ấy cũng thấy có lỗi nên đã giới thiệu tớ với biên tập viên. À, chính là Đinh Viện Viện đó, cậu biết chị ấy phải không?”
“Ừ, tớ biết.”
“Từ đó là tớ được ký bằng tên tớ rùi!”
“Ừm.”
Bầu không khí chùng xuống như đi tàu lượn siêu tốc.
Đây là lần đầu tiên Vương Tử Chu kể chuyện này với một người ngoài Tưởng Kiếm Chiếu.
May mà nhân viên kịp thời mang đồ ăn thức uống đến, đường cong tượng trưng cho bầu không khí cũng từ từ nhích lên một chút.
Vương Tử Chu thở phào nhẹ nhõm, cô liếc sang thì thấy Trần Ổ đang cau mày đọc tin nhắn mới trên điện thoại. Ngay khi ánh mắt cô vừa lướt qua, Trần Ổ nói “Xin lỗi”. Vương Tử Chu vội đáp: “Không sao đâu.” Rồi hỏi, “Cậu có việc gấp à?”
Trần Ổ trả lời: “Không có gì gấp, Mạn Vân ấy mà.”
Ồ, hóa ra là người đàn ông đã độc chiếm nguyên cốc parfait mình mua.
Vương Tử Chu nói: “Anh ấy bảo sao?”
Trần Ổ nói: “Hỏi tớ đang ở đâu, đòi ra đây.”
Vương Tử Chu thầm nghĩ, anh họ gì mà bám dai như đỉa?! Nhớ đến câu “bồ nhau (あいじん)” cô vẫn thấy ba chấm.
Thôi.
Vương Tử Chu hào phóng nói: “Cứ bảo anh ấy qua đây đi.”
Trần Ổ ngạc nhiên nhìn cô.
“OK.” Cậu nói.
Mạn Vận đến còn nhanh hơn cả đồ ăn, chân lắp phong hoả luân hay gì, ngoái lại thấy anh ta đang vén rèm mà Vương Tử Chu không khỏi hoài nghi.
Phong hoả luân: Pháp bảo của Na Tra.
Rõ ràng có thể ngồi ngoài nhưng anh ta nhất định phải chen vào ngồi cạnh Trần Ổ bằng được.
“Gọi cái gì rồi? Đưa máy tính bảng cho anh xem nào.”
Mạn Vận nói, đoạn anh ta bắt đầu dò xét từng người.
Anh ta nhìn Trần Ổ: “Em gội đầu.” Rồi nhìn Vương Tử Chu: “Em cũng gội đầu.” Sau đó quay sang Trần Ổ: “Em thay quần áo.” Rồi lại quay sang Vương Tử Chu: “Em cũng thay quần áo.” Cuối cùng, chốt lại: “Hai đứa mày làm gì đấy?”
Vương Tử Chu nghĩ thầm: Phiền quá đi mất, ai khâu miệng ông này lại được không?
Trần Ổ bỗng hỏi bọn họ, “Hôm nay hai người mới gặp nhau à?”
Vương Tử Chu và Mạn Vân nhìn nhau: “Hả?”