Chú Lý xuống xe, theo bản năng tiếp nhận chiếu trên tay cậu chủ nhà mình, nhưng nghĩ lại một chút cảm thấy cô gái bên cạnh này mới quan trọng. Dù gì thì đây cũng là cô gái đầu tiên đi bên cạnh cậu chủ đấy.
“Để chú cầm nó thay cháu nhé” Chú Lý nói xong cầm lấy chiếc vali trên tay Diêu Nhất.
“Không được, nặng lắm ạ. Cháu tự mình cầm là được rồi” Không phải là cô khiêm tốn, năm đó khi bán mấy đồ linh tinh trên núi Lộc Cốc, cô chạy lên chạy xuống, dùng toàn bộ sức lực cả người kiêu ngạo nhìn mấy bạn nhỏ.
Chú Lý đứng nhìn Diêu Nhất đi đến phía sau xe, nâng cái vali nhìn vô cùng nặng kia nhẹ nhàng bỏ vào cốp xe, mà cậu chủ nhà mình đứng bên cạnh chỉ thờ ơ nhìn.
“Cậu đưa cái kia cho tớ” Diêu Nhất lưu loát thả ống tay áo xuống, lấy chiếu trên tay Phó Xuyên bỏ vào.
Chú Lý có chỗ không hiểu, ban đầu ông còn tưởng đây là người cậu chủ thích, nhưng hiện tại thoạt nhìn cậu chủ lại quá mức lạnh nhạt.
Ngồi vào phía sau xe, bụng Diêu Nhất lại bắt đầu kêu “ục ục”, âm thanh phát ra ở trong không gian xe yên tĩnh này cực kỳ rõ ràng. Diêu Nhất đã quen với việc chịu bụng đói, hướng mắt ra ngoài cửa sổ ý muốn mình không để ý đến nó nữa.
Phó Xuyên đem gói thức ăn nhẹ đóng gói kỹ càng đẩy về phía Diêu Nhất: “Ăn còn thừa lại.”
Diêu Nhất cúi đầu nhìn gói thức ăn đóng gói tinh xảo, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Xuyên chỉ có thể nhìn đến góc cạnh sườn mặt rõ ràng của cậu.
“Cảm ơn” Phó Xuyên trong lòng Diêu Nhất bây giờ như có một vầng sáng trên đỉnh đầu, ánh vàng đầy người, giống như Bồ Tát đầu thai vậy.
Nghe nói bạn học Phó Xuyên giữa mày có một nốt ruồi đỏ, Bồ Tát cũng có, không chừng là thật. Diêu Nhất vừa ăn thức ăn vừa cân nhắc, lại ngẩng đầu ý muốn nhìn rõ mặt Phó Xuyên, một lát sau đành từ bỏ.
Cô vẫn là không thấy rõ mặt người khác, cho dù là ở khoảng cách gần.
Nếu có thể sờ thử thì tốt rồi, Diêu Nhất nghĩ thầm. Bắt đầu từ - tuổi khi cô bắt đầu nhận sai ba mình, ba mẹ cô sẽ cho cô sờ mặt hai người, xem thử có ấn tượng khác nhau không. Làm như vậy đích thực là có tốt hơn một chút, có thể để cho Diêu Nhất tự miêu tả họ trong lòng mình.
Chú Lý cẩn thận lái xe, thường thường chú ý đến hai người phía sau luôn cảm thấy không khí kỳ lạ, hoặc là nói cậu chủ có gì đó rất kỳ lạ.
Phải biết rằng bởi vì cậu chủ sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, không thích qua lại với người khác, nữ sinh thì càng không cần nói đến. Chưa bao giờ thấy cậu chủ có bất kỳ tiếp xúc gì với nữ sinh, không tính cô nữ sinh lần trước tìm tới cửa kia, cậu chủ sau đó còn làm không khí trong nhà không thở nổi cả ngày đấy.
Cô gái ngày hôm nay thoạt nhìn không tinh xảo giống như cô gái lần trước, nhưng lại là một cô gái thật giản dị! Hơn nữa cậu chủ còn giúp cô ấy cầm đồ, chỉ là khi lên xe cũng không nói lời nào. Nhưng bầu không khí này chính là không giống nhau.
Chú Lý nhìn đến mức nhập tâm, trong lúc lơ đãng từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt của cậu chủ bị dọa nhảy dựng, lập tức thu hồi ánh mắt chuyên tâm lái xe.
Hôm nay Diêu Nhất đã bôn ba hết mấy tiếng đồng hồ, ngồi trong xe ăn hết thức ăn, dựa vào cửa sổ xe chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Núi Lộc Cốc không ở trong nội thành, lúc chú Lý lái xe ra khỏi nội thành mặt đường liền có chút gồ ghề, xe đi không yên ổn lắm.
“Cậu chủ…vị này” Chú Lý nghĩ một lát cũng không biết xưng hô với Diêu Nhất như thế nào:
“Đi đâu?”
Phó Xuyên ngẩng đầu: “Cứ lái xe thẳng đến biệt thự, nhà cô ấy ở gần đấy”
“Vâng” Chú Lý trong lòng nghĩ hoá ra là hàng xóm à, sao trước kia ông không biết nhỉ.
____
Diêu Nhất đang nằm mơ.
Trong mơ có một căn phòng, trong phòng có vô số bài thi cùng với sách luyện tập, tất cả đều là đề toán học! Diêu Nhất nhịn không được nhào tới, ôm trên mặt cọ cọ. Cô thật sự bị nghẹn chết rồi, ba mẹ không cho cô nhảy lớp cũng không cho cô tiếp xúc quá nhiều với lý luận toán học, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được rồi!
“Diêu Nhất…. Diêu Nhất!” Ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh ba mẹ lớn tiếng gọi cô, chắc chắn là tới bắt cô! Diêu Nhất gắt gao ôm chặt lấy bài thi, gấp đến mức xoay quanh.
“Tỉnh….tỉnh” Bộ dạng bình tĩnh của Phó Xuyên đã sớm không còn, đẩy Diêu Nhất đang ôm chặt lấy mình, lông mày nhíu lại, đây rốt cuộc là… đang mơ thấy cái gì?
Bọn họ đã bắt đầu đi lên đường núi, vừa nãy đường núi quanh co, khúc khuỷu, một lần quay xe mạnh vừa nãy liền đem Diêu Nhất ném sang đây. Không chờ Phó Xuyên đẩy cô ra, Diêu Nhất bỗng nhiên vươn tay ôm chặt lấy cánh tay cậu, trầm mặc thật lâu sau Phó Xuyên có ý muốn đánh thức cô dậy.
“Không cho…chọn A” Diêu Nhất cau mày, ôm chặt lấy cánh tay Phó Xuyên trong ngực mình.
“Cậu!” Phó Xuyên không biết là tại sao vành tai trắng nõn đã đỏ lên, dùng sức rút cánh tay rồi đẩy Diêu Nhất ra.
Sau khi đẩy ra trong nháy mắt Phó Xuyên lập tức hối hận, sợ Diêu Nhất trực tiếp đập vào kính. Chỉ là hối hận cũng đã muộn, chiếc xe đột nhiên đi qua một khúc cua gấp Diêu Nhất bị ném trở về lại lao thẳng người vào ngực Phó Xuyên.
Lần này Diêu Nhất tỉnh, sắc mặt không tốt lắm.
Vừa rồi trong giấc mơ, cô cứ tỉnh dậy giữa chừng vừa chạy vừa tìm lưu giấy kiểm tra. Cảm thấy hụt hẫng, sắc mặt tất nhiên không tốt.
Phó Xuyên không biết vì sao sắc mặt Diêu Nhất không tốt, gương mặt cô thậm chí còn nhăn hơn cả cậu.
“Làm phiền ngồi vững vào, ở đây nhiều khúc cua” Phó Xuyên chỉ vài dây an toàn đang bị Diêu Nhất đè nói: “Thắt lại”
Diêu Nhất liếc nhìn Phó Xuyên một cái, từ từ kéo dây an toàn lên, không rõ ý tứ.
“Có vấn đề?” Phó Xuyên bị cái liếc mắt này của cô làm cho không mấy vui vẻ.
“Khúc cua nhiều, thắt kĩ dây an toàn” Diêu Nhất chỉ vào Phó Xuyên, trả câu nói về lại cho cậu.
“……..” Phó Xuyên cắn chặt hàm, thắt dây an toàn lại.
Các biệt thự ở núi Lộc Cốc không nối liền thành một dãy mà là hai, ba cái tách biệt nhau. Căn biệt thự Phó Xuyên ở chỉ có nhà Diêu Nhất là ở gần đó, ngoài ra không còn căn nào khác.
Cả hai bước xuống xe trong im lặng, Phó Xuyên phớt lờ Diêu Nhất đi thẳng về căn biệt thự của mình. Diêu Nhất chỉ có thể cảm ơn chú Lý, kéo vali và chiếc chiếu đi về phía đối diện.
Mẹ Diêu đắp mặt nạ đi ra mở cửa, nhìn thấy Diêu Nhất ôm theo chiếc chiếu sắc mặt nhoáng cái tối sầm.
“Diêu Nhất!” Mẹ Diêu mặt nạ cũng không đắp nữa, gỡ nó ra
“Con đang làm cái gì đấy? Tấm chiếu đó từ đâu ra?”
Lúc Diêu Nhất nhập học lúc đó mẹ Diêu và ba Diêu đều đang ở chi nhánh khác làm việc, không để ý đến chuyện báo danh của con gái mình cũng không hề biết bộ dạng này của Diêu Nhất khi vào học Nhất Trung.
“Con mua ạ” Diêu Nhất cúi đầu nhìn chiếc chiếu trong ngực mình
“Đây gọi là chiếu mùa hè, không phải chiếu rơm”
Mẹ Diêu làm gì quan tâm đến chuyện nó gọi là gì, con gái của mình biến thành bộ dáng nghèo khổ như vậy, người làm mẹ như và sao có thể ngồi yên.
“Con cầm theo nó làm gì?”
“Mua để mùa hè ở phòng ngủ dùng ạ, con mua nó tệ, mang về đây giặt để sang năm dùng tiếp” Diêu Nhất kéo vali vào trong nhà, ôm chiếc chiếu định đi giặt.
“Diêu Nhất, con thả xuống cho mẹ” Gân xanh trên trán mẹ Diêu giật giật, cảm thấy thật bất lực với đứa con gái này.
“Oh” Diêu Nhất trước nay vẫn luôn nghe lời cha mẹ nói.
Ba Diêu nghe thấy âm thanh đi đến đại sảnh, cũng kinh ngạc không kém. Diêu Nhất trước kia khi học tiểu học hay lên cấp quần áo đều là mẹ mua cất vào tủ. Mọi thứ đều được chuẩn bị rất tinh xảo mặc dù Diêu Nhất luôn có cách làm cho nó trở nên mộc mạc lên, nhưng mẹ Diêu vẫn luôn thu dọn quần áo cũ thường xuyên.
Bây giờ chỉ mới sống ở ngoài một học kỳ, Diêu Nhất lại biến thành dáng vẻ như ma thế này. Ngay cả bộ đồ đồng phục cũng không thể cưỡng lại dáng vẻ mộc mạc, chân chất từ trong ra ngoài của cô.
“Rơm…. Chiếc chiếu ngủ này xong một mùa hè rồi thì bỏ đi, sang năm lại mua cái khác là được rồi, con lại từ thật xa mang về đây, có ngốc không cơ chứ?” Mẹ Diêu dí nhẹ trán con gái mình một cái, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Nhưng cái này mua tốn tiền, lại chưa hỏng vứt đi thì lãng phí lắm ạ” Diêu Nhất vẫn luôn mua đi bán lại mấy đồ linh tinh rất vất vả, trước nay luôn sống rất tiết kiệm.
Mẹ Diêu nhìn cái vali kia cũng không vui vẻ: “Trước đây con dùng nó đựng mấy thứ linh tinh thì thôi đi, đi học cũng không biết đổi cái mới, có cần nhất thiết phải mang theo cái vali hỏng thế không”
“Không hỏng ạ” Diêu Nhất theo bản năng giải thích: “Nó chỉ là có nhiều vết xước hơn chút, lớp sơn bên ngoài cũng tróc nhưng bên trong thật sự rất chắc chắn”
Ba Diêu sắc mặt tối sâm lấy chiếc chiếu lại nói: “Con đi sửa sang lại bản thân mình chút đi, tắm rửa xong rồi xuống ăn cơm, mấy cái này để mai rồi xử lý”
Nhìn bóng dáng Diêu Nhất rời đi, ánh mắt mẹ Diêu có chút đỏ:
“Nhất Nhất vốn dĩ không để ý đến chuyện vật chất, chúng ta từ nhỏ còn muốn nó tự lập. Hiện tại thì tốt rồi, đứa nhỏ ngốc này…..”
Buổi tối rất phong phú, hôm nay hai người họ biết là Diêu Nhất về nhà, đến khu du lịch bên kia mua vài món ăn đặc sắc về. Diêu Nhất không kén ăn, mấy món trên bàn ăn rất hứng thú, ba mẹ hỏi cái gì thì trả lời cái ấy.
“Ở cùng với các bạn học có ổn không, quen được với mấy người bạn?” Mẹ Diêu một bên gắp thức ăn vào chén Diêu Nhất, một bên cẩn thận hỏi.
“Ừm” Diêu Nhất nuốn xuống một ngum cơm nói: “Quen được vài người bạn ạ, họ nói muốn tìm con chơi”
“Thật sao?” Ba Diêu ngạc nhiên.
Thành tích của Diêu Nhất tốt, lúc trước bạn bè sẽ gọi điện đến hỏi đáp án của đề nhưng đều là không nghiêm túc nên không thể tính là bạn được. Đôi khi mẹ Diêu sẽ làm cho Diêu Nhất vài món ăn vặt để đi giao lưu với bạn bè, nhưng thường luôn không có động tĩnh gì.
“Lớp bên cạnh còn có một bạn học rất tốt ạ” Diêu Nhất nhớ đến Phó Xuyên lớp cách vách mình, tuy là tâm tình cậu ta luôn bất định.
“Bạn học rất tốt?” Mẹ Diêu có chút tò mò.
“Dạ, hôm nay là cậu ấy đưa con về nhà” Diêu Nhất thật vất vả cuối cùng cũng ăn đồ ăn trong chén nhẹ đi một chút.
Mẹ Diêu trách cứ nói: “Đứa nhỏ này sao lại như vậy, sao con không mời bạn vào nhà, mẹ còn chưa thấy người đâu”
“Cậu ấy ở ngay bên cạnh, đi vào trước rồi ạ” Diêu Nhất cúi đầu ăn cơm của mình, mơ hồ nói
“Ngày mai có thể gặp cậu ấy”
“Là tiểu Phó sao?” Ba Diêu nhớ ra “Thiếu chút nữa là quên con với nó là bạn học”
Nói đến Phó Xuyên ba mẹ Diêu rốt cuộc cũng dời sự chú ý từ trên người con gái mình đi.
“Tiểu Phó không phải trước đây ở trên thủ đô đọc sách ư, sao lại chạy đến thành phố Yên này thế?” Mẹ Diêu nghi hoặc hỏi.
Ba Diêu có nhiều đối tác kinh doanh, cũng có ở thủ đô, ít nhiều cũng nghe về chuyện này.
“Hoàn cảnh ở thành phố Yên tốt, sức khoẻ tiểu Phó lại không tốt, chắc là đến để tịnh dưỡng” Ba Diêu gật đầu: “Việc học chắc chắn không thể bỏ bê rồi.”
“Cũng phải” Thành phố Yên đúng là không tồi, nếu không bọn họ cũng sẽ không từ bỏ thành phố lớn mà định cư ở đây.
“Thành tích của tiểu Phó thế nào?” Ba Diêu thuận miệng hỏi một câu.
Diêu Nhất ngẩng đầu đương nhiên nói: “Thành tích của cậu ấy thật sự rất tốt, chỉ là không lợi hại bằng con”
“Phải, phải, Diêu Nhất nhà chúng ta giỏi nhất” Mẹ Diêu cười cong mắt, không phủ nhận.
____
Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn tối, căn biệt thự là một mảnh tối tăm, Diêu Nhất mặc bộ đồ ngủ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ. Hôm qua cô quên mang vali vào phòng, cả đống sách của cô vẫn còn ở trong đó.
Nếu kéo vali sẽ phát ra tiếng, Diêu Nhất chỉ có thể đứng tại chỗ rón ra rón rén mở vali ra, cầm một đống sách chạy về phía phòng ngủ.
Ba Diêu vừa từ trong phòng vệ sinh ra “……”
“Con tỉnh rồi, có hơi khó ngủ lại ạ” Cảnh tượng quen thuộc này làm Diêu Nhất cứng đờ người.
“Con muốn học tập ba cũng không cản con, nhưng bình thường học tập cũng phải biết nghỉ ngơi.” Ba Diêu thở dài “Bây giờ mới mấy giờ?”
Diêu Nhất cầm sách trong tay, cúi đầu trầm mặc không nói gì.
“Còn đứng đấy làm gì, mau trở về phòng đi” Ba Diêu nhỏ giọng nói: “Muốn mẹ con lại đây nổi giận sao?”
Diêu Nhất lập tức quay lại phòng ngủ, vui vui vẻ vẻ xem sách của chính mình. Mãi cho đến khi bình minh xuất hiện, ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, cô đang định mở cửa sổ ra nhưng nhìn về phía đối diện tay không thể không dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu đếm ngược nào.