Hồi Đầu

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày nằm viện, Trầm Trạch Nam vẫn túc trực bên tôi từng phút từng giây.

Kỳ thật chuyện dạ dày co rút này nếu qua giai đoạn đau rồi thì cũng không sao, chỉ cần chú ý vấn đề ăn uống một chút, nhưng Trầm Trạch Nam vẫn nhất quyết muốn tôi nằm viện, còn tự ý đặt thêm bên cạnh một cái giường.

Tôi biết hắn thật ra lần này bị tôi dọa sợ nên lo lắng tận cùng, vì thế tôi chấp nhận cách làm của hắn.

Nằm trên giường bệnh, tôi nhàm chán xem một ít sách Trầm Trạch Nam mang tới, chờ hắn quay lại.

Từ sau lần này, hắn không để tôi ăn cháo mua bên ngoài nữa, nhất định phải tự tay mình nấu mới yên tâm.

“Ôi? Ôi, anh đại không ở đây ạ?”

Tôi đang đi vào cõi thần tiên thì đột nhiên bị một giọng nói cắt đứt, ngẩng đầu nhìn lên ra là Nghiêm Vinh.

“Hắn về nhà rồi, cậu tìm hắn có việc?” Tôi để quyển sách xuống, chỉ băng ghế bên cạnh, “Cậu ngồi chờ chút đi.”

“Không, không có việc gì,” Nghiêm Vinh cười hi hi bước lại, ngồi vào băng ghế bên giường, “Chị dâu khỏe ạ.”

Tôi chau mày, “Cậu nói thật tôi biết, Trầm Trạch Nam bắt cậu gọi như thế đúng không?”

“Sao có thể ạ,” Nghiêm Vinh lấy quả quýt trên bàn bóc ra ăn không một chút khách sáo, “Anh đại nói em dám gọi vậy ảnh sẽ cắt lưỡi em.”

“Thế sao cậu còn gọi?”

“Thì anh đại đâu có ở đây?” Nghiêm Vinh đá lông nheo với tôi, “Dung mạo chị dâu đẹp tuyệt trần rồi, anh đại lại trông cao lớn thô kệch, gọi chị dâu cảm giác khá thuận miệng ạ.”

“Vậy á? Thật sao?” Tôi nhìn ra cửa cười cười, “Cậu chê anh đại nhà cậu ngoại hình không đẹp bằng tôi?”

“Anh đại này tướng mạo không thể so với chị dâu được,” Nghiêm Vinh khoát tay, mặt đầy ghét bỏ, “Cho nên nói hoa nhài cắm bãi cứt trâu, anh đại quá có lãi rồi.”

“Nghiêm Vinh, lá gan mày lớn nhỉ.” Trầm Trạch Nam đứng ngoài cửa, gương mặt âm trầm.

Tôi cười nhìn Nghiêm Vinh đang thất kinh, vẫy vẫy tay với Trầm Trạch Nam.

Trầm Trạch Nam thấy tôi kêu lại, đem ánh mắt từ trên người Nghiêm Vinh chuyển sang tôi, “A Kỳ, anh đừng nghe thằng đần ấy nói bậy bạ.”

Tôi đỡ lấy hộp giữ nhiệt trên tay hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Làm sao? Hắn nói anh đẹp hơn em, em không phục?”

“Không phải, A Kỳ ưa nhìn nhất.”

Tôi bỏ qua câu nói hạ bút thành văn buồn nôn của hắn, “Vậy em cảm thấy hắn bảo hoa nhài cắm bãi cứt trâu là nói sai rồi?”

Trầm Trạch Nam vừa nghe lời này, vội bước tới gần, “Không đúng không đúng, câu này phải là vô cùng đúng.”

Tôi nhìn hắn ý tứ sâu xa, “Đúng chỗ nào?”

Hắn tiến tới sát bên tai tôi mang theo ý cười: “A Kỳ là hoa tươi, cắm vào người em.”

Tôi bắt đầu hơi hối hận đã đùa giỡn Trầm Trạch Nam, làm sao không nghĩ tới cái tên này ở trước mặt mình một chút xấu hổ cũng không biết?

Tôi không nhìn hắn đang đầy ý cười trong ánh mắt, mở ra hộp giữ nhiệt xem, là cháo thịt nạc.

“A Kỳ, còn nóng đó, em thổi cho anh.” Trầm Trạch Nam không để ý Nghiêm Vinh đang trợn mắt há mồm đứng phía sau, liền lấy hộp giữ nhiệt trong tay tôi, dùng muỗng múc lên một ít sau đó đưa miệng thổi thổi, rồi nâng đến bên miệng tôi.

Tôi đoạt chiếc muỗng trong tay hắn, “Em không biết xấu hổ chứ anh thì biết đấy.”

Trầm Trạch Nam nghe tôi nói vậy, lúc này mới nhớ tới Nghiêm Vinh đang đứng đó, hắn liếc nhìn ra sau: “Mày còn ở đây làm chi? Có gì làm thì làm đi.”

Nghiêm Vinh cười khổ nhìn tôi một chút, tiếp theo nhìn qua Trầm Trạch Nam, “Anh đại, em đến tìm anh có chút chuyện.”

“Mày nói.”

Nghiêm Vinh liếc liếc tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra, “Diệp Du nháo cả ngày đòi gặp chị dâu… Tần Kỳ, không thì sẽ không ăn uống, bọn em cũng không biết phải làm sao.”

Trầm Trạch Nam cười lạnh một tiếng, “Nó tưởng dùng tính mạng uy hiếp tao được chắc? Không ăn uống thì thôi, muốn chết cứ để cho chết.”

Tôi kinh ngạc liếc nhìn Trầm Trạch Nam, “Cái gì? Em còn giam giữ cậu ta?”

“Nó dám trói nhốt anh, em phải cho nó biết tay,” Trầm Trạch Nam do dự nhìn tôi, “A Kỳ, chuyện này anh có thể không can dự được chứ?”

Tôi thở dài, “Em định để cậu ấy chết thật? Giờ giữa anh và cậu ta không còn quan hệ nữa, làm gì phải vì loại người này mà tự chuốc lấy nguy hiểm cho mình?”

“A Kỳ… Nhìn hắn đối xử với anh như vậy em không thể không trừng phạt nó một chút…”

“Em dẫn anh đi gặp cậu ta.”

“A Kỳ! Anh…”

“Chẳng phải em đã nói cái gì em cũng nghe lời anh?”

“…Dạ, nhưng cũng phải chờ sau khi anh xuất viện.”

Tôi gật đầu, không phản đối nữa.

~~~

Ngày xuất viện Trầm Trạch Nam vẫn luôn có gì không ổn lắm, thỉnh thoảng hắn lại lén lút nhìn tôi, lúc thì nhìn thật lâu, có lúc nhìn đến xuất thần, bắt gặp ánh mắt của tôi cũng không hay biết.

“Trầm Trạch Nam, rốt cục em bị sao vậy?” Tôi mặc quần áo, khó hiểu hỏi hắn.

“A Kỳ,” Trầm Trạch Nam như lấy hết can đảm, “Anh còn thích nó không?”

“Gì?” Tôi nhìn hắn không giải thích được, “Em nói ai cơ?”

“Diệp Du.”

“Nếu anh đã lựa chọn ở bên em, vậy em cảm thấy thế nào?” Đối với vấn đề này của Trầm Trạch Nam, tôi cảm thấy có chút tức giận, “Hay là, em không tin anh?”

“Không phải!” Trầm Trạch Nam kéo tay tôi, “A Kỳ, tại em suy nghĩ lung tung, anh đừng giận em.”

Tôi gạt tay hắn ra, “Nếu em không có cảm giác an toàn, thấy anh không đủ thật lòng với em, vậy chúng ta tách ra thôi.”

Lúc này Trầm Trạch Nam hoảng lên thật sự, hắn vội ôm cứng lấy tôi, “A Kỳ! Em sai rồi, em chỉ là quá sợ hãi anh sẽ rời bỏ em… Làm sao em có thể tách khỏi anh? Anh đánh em mắng em thế nào cũng được, chứ đừng nói lời như vậy.”

Tôi đẩy Trầm Trạch Nam ra, không quan tâm đến ánh mắt khẩn cầu của hắn, trong lòng không thoải mái khi hắn nghi ngờ như vậy.

Chẳng lẽ thái độ rõ ràng của tôi thế này vẫn chưa thể làm hắn yên lòng?

“Dẫn anh đi gặp cậu ta.” Tôi nén giận, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

~~~

Trầm Trạch Nam nhốt Diệp Du trong phòng một gian nhà trọ, ngược lại điều kiện không kém, chỉ là tình trạng của Diệp Du thực sự không ổn lắm.

Quần áo trên người hắn rách bươm cả, nhưng trên mặt đúng là một vết thương đều không có, nằm trên giường có vẻ đang thoi thóp.

Tôi nhíu mày đi qua đứng bên giường.

Diệp Du vốn đang rất yếu nhìn thấy bóng dáng tôi lập tức lăn xuống từ trên giường, hắn mừng rỡ kéo tay tôi, “Em biết anh sẽ đến! Anh vẫn yêu em đúng không?”

Tôi nhìn Trầm Trạch Nam đứng bên cạnh một chút, chỉ thấy gương mặt hắn lạnh đến mức sắp đóng băng, có điều lúc ánh mắt hắn chuyển qua người tôi thì nhất thời thu liễm, lắp bắp nhìn tôi.

Tôi không nhìn vào mắt hắn, xoay người sang Diệp Du, “Hôm nay tôi đáp ứng yêu cầu đến thăm cậu, không phải vì quan tâm cậu, càng không phải sợ cậu chết, mà là tôi không muốn nhiễm máu tanh vì một người không quan hệ,” Tôi lạnh lùng hất tay Diệp Du ra, “Hôm nay tôi bảo Trầm Trạch Nam thả cậu, sau đó cậu chết hay sống đều không liên quan đến tôi nữa, cũng đừng mong trở lại uy hiếp tôi.”

“Không… Tần Kỳ…” Diệp Du tuyệt vọng nhìn tôi, nước mắt liên tục trào ra.

Tôi tiếp tục nói không lưu tình, “Tôi xin cậu đừng dùng cách làm khiến người ta chán ghét như vậy để chứng tỏ tình yêu dành cho tôi, tôi không cần cũng không muốn.”

“Tần Kỳ, không phải như thế… Anh đừng giận em được không? Sau này cái gì em cũng nghe lời anh, anh đừng như vậy làm em sợ, anh về bên em được không?” Diệp Du thống khổ khẩn cầu.

“Bất luận thế nào, tôi hy vọng cậu ngưng thứ ảo tưởng buồn cười của mình lại đi,” Tôi cúi xuống nhìn cậu, “Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không yêu cậu, đối với cậu một chút cảm tình cũng không có.”

Tiếp đó tôi kéo Trầm Trạch Nam liền đi, không để ý đến Diệp Du đang khóc nấc phía sau.

Lúc ra khỏi gian phòng trọ, tôi buông tay Trầm Trạch Nam ra quay đầu nhìn hắn, “Bây giờ em yên tâm chưa? Nếu em còn cảm thấy anh thích Diệp Du, vậy em đi đi, anh không muốn ở bên người không tin tưởng anh.”

“A Kỳ, là lỗi của em… Anh tha thứ cho em…”

Tôi thản nhiên xoay người, “Thấy kết cục của Diệp Du không? Trời sinh anh chính là như vậy, nếu em tốt với anh, anh sẽ không lãng phí chân tâm của em, nhưng nếu em còn dám nghi ngờ anh, anh đối với em sẽ tuyệt tình còn hơn so với Diệp Du.”

“A Kỳ!” Trầm Trạch Nam ôm tôi từ phía sau, “Em xin thề, sau này em tuyệt đối không như vậy… Anh trăm ngàn lần đừng nói thế nữa…”

“Đây là cơ hội cuối cùng.”

“Gì khác thì em có thể từ bỏ chứ tuyệt đối sẽ không buông tay anh.” Trầm Trạch Nam thật lòng nói bên tai tôi.

Tôi hừ một tiếng, “Chỉ có anh từ bỏ em thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio