Bưng khay nước, tôi bước dần đến thang máy để mang nước lên tầng, nhưng chưa tới gần thì bị gọi lại rồi.
_Thang máy đang sữa rồi N ơi, chịu khó thang bộ đi -nhỏ Hương phục vụ nói với tôi.
_Ủa thang máy sữa chữa gì thế Hương? -tôi thắc mắc.
_Mình chẳng biết nữa, nãy quản lý mới nói á.
_Ừ.
Tôi đành bưng bê cái khay nước kia leo cầu thang mà lên thôi. Bưng thì nhẹ rồi, cũng đâu lo gì mấy, cứ lê bước mà đem lên thôi. Đặt hai ly nước lên bàn, tôi đứng lui ra sau định quay đi, thì lại tiếp tục nhận được chỉ thị từ nhỏ My nữa.
_Anh xuống lấy lên đây dĩa bánh plan nhé!
Nhỏ My ra lệnh, mặt không chút cảm xúc, và chẳng thèm nhìn tôi luôn. Còn nhỏ Yến thì nhìn tôi lắc đầu cười khổ.
Lại lầm lũi bước xuống dưới lầu mang bánh lên, nhưng mà sức người chứ có phải sức trâu đâu mà không biết mệt cơ chứ. Lại leo cầu thang nữa nên mau mất sức, chân cứ run lên từng hồi.
Mồ hôi thì nhể nhại trên khuôn mặt của tôi luôn rồi, đôi lúc từng giọt mồ hôi chảy qua mắt, khiến khoé mắt tôi cay lên, mờ nhạt trong giây lát.
_Bánh của quản lý đây -tôi đặt từng dĩa bánh xuống bàn rồi nói.
_Được rồi, giờ anh dọn dẹp lại bàn ghế trên đây đi, giờ vắng khách rồi -nhỏ My nói.
_Được.
Lại tiếp tục công việc, mồ hôi cứ thế tuôn ra như suối, thấm ướt đẫm cả bộ đồng phục. Tuy vậy tôi vẫn phải hăng say làm việc thôi, phục vụ mà, phải nghe lời quản lý thôi.
Mãi đến h, hai nhỏ kia mới rời bàn ra về, nhỏ My không quên quay lại nói với tôi.
_Anh dọn chổ này xuống nhé!
Rồi hai nhỏ tiến ra... thang máy, bấm nút xuống dưới. Đệch mợ @@
Này thì thang máy sữa chữa, hai nhỏ đi bình thường chứ có sao đâu. Tôi bê đống ly dĩa kia xuống rồi mới biết mọi chuyện là sao.
Nhỏ Yến vẫn còn ở quán, còn My thì hình như đi đâu đó rồi thì phải, vì tôi chẳng thấy nhỏ ở đâu cả.
_Xin lỗi N nhé, thang máy thật ra không có bị sữa chữa đâu, mà quản lý kêu mình phải nói vậy á, mình xin lỗi nhé -nhỏ Hương lén lén lại gần tôi nói nhỏ.
_Hì không sao đâu -tôi cười với nhỏ, lưng tựa vào tường nghĩ ngơi, chứ mệt quá rồi. Chẳng ngờ nhỏ quản lý kia lại chơi ác với tôi như vậy, chẳng biết sao nhỏ lại làm như thế nữa, tôi nhơq rằng tôi đâu có đụng chạm gì tới nhỏ này đâu ta. Thiệt chẳng hiểu nổi mà.
Rồi Yến cũng bước về phía tôi với bộ mặt hối lỗi, chắc vì chuyện lúc nãy chăng?
_Xin lỗi N nhé! Chắc N mệt lắm hả?
_Ơ sao Yến lại xin lỗi mình? -tôi hỏi.
_Mình xin lỗi, vì chuyện lúc nãy á, là con My nó sắp đặt. Nó muốn thử năng lực của N thôi! -Yến giải thích.
_Vậy à? Thử năng lực hay thử sức chịu đựng vậy-tôi hỏi ngược lại.
_N bỏ qua nhé, tính con My là vậy đó, nhưng nó tốt lắm.
_Ừ quản lý là người tốt mà -tôi mỉm cười, nụ cười khinh khỉnh nhếch mép, tốt lắm, tốt đến mức hành hạ tôi như thế mới chịu hay sao?
_N bỏ qua nhé, đừng có chấp nhất với nó nha -Yến nói.
_Mình đâu giám như vậy hì, mình biết thân phận mình mà -tôi nói.
_Nhưng... -nhỏ Yến định nói gì đó, nhưng vừa hay My xuất hiện khiến lời nói của Yến chựng lại không thốt ra thành lời, có vẻ như nhỏ muốn nói gì đó với tôi, nhưng không muốn cho My biết thì phải.
_Mọi người dọn dẹp quán đi. Nay mình đóng cửa quán sớm -My ra lệnh.
_Vâng! -đám phục vụ bọn tôi nghe lời, đồng thanh đáp rồi nhanh nhẹn lao vào dọn dẹp thôi, vì ai mà chẳng muốn nghỉ sớm cơ chứ.
_Chuẩn bị đi thôi mày -nhỏ My quay qua nói với Yến.
Rồi cả hai đi ra phía ngoài, chắc là lấy xe rồi đi chơi chứ gì. Vì hầu như trên Sài thành này mọi người chỉ đi chơi vào lúc khuya mà thôi =]] không kẹt xe ấy mà.
Tan làm sớm, tôi chưa muốn về nhà, đành đi lang thang tản bộ trên đường, đón lấy những cơn gió đêm làm dịu mát đi cơ thể.
Mỉm cười nghỉ lại cho số phận, ngày xưa chỉ tay ngón, chỉ ra lệnh cho nhân viên làm, giờ thì phải đi làm nhân viên cho người ta sai bảo, đến bây giờ mới biết cái cảm giác của nhân viên, của chuyện bị người ta sai bảo, ra lệnh như thế nào?
Bất chợt tôi thấy một chiếc xe tống ba lạng lách chạy trên đường, rồi tấp hẵn vào lề. Nhìn tôi lom lom.
Cảm thấy bất an, khi mà tôi chẳng mang theo đồ phòng thân, nhưng nếu chỉ có thằng thì lụm cũng ok thôi, chẳng ngán lắm.
Đúng như dự đoán, thằng bỏ xe bước xuống chặn đường tôi.
_Thằng kia lại đây mày! - thằng chỉa ống tuýp về hướng tôi nói.
Tôi bước lại gần, chẳng hề ngán ngẩm chút nào, đường vắng mà, có hốt cũng chẳng sao =]]
_Mày là N phải không? - thằng khác hỏi, rồi nó đưa mắt nhìn quanh quẩn trên đường.
_Đúng! Có gì không? -tôi hỏi lại.
_Đập chết mẹ mày chứ có gì -nó hét lên rồi nhảy tới định bass vào mặt tôi.
Phản xạ kịp thời, tôi lùi người về phía sau né đòn của nó, rồi trả lại đấm vào mũi nó. thằng kia liền rút hàng thủ sẵn choảng tôi, nhưng may mà toàn tuýp nên không sao.
Lách người qua lại né tuýp, từng tiếng gió vù vù tạt qua tai tôi. Né thấp người xuống, tôi gạt chân thằng rồi nhảy tới tặng đạp vào ngực. Liền sau đó là tuýp vào lưng từ phía sau, khiến tôi loạng choạng ngã người về trước.
Trụ người lại, tôi xoay lưng đá tạt vào bụng thằng, gạt tay nó chụp lấy cây tuýp, bẻ ngoặt tay nó ra phía sau. Nó đau tay nên buông cây tuýp ra.
Tôi chụp lấy cây tuýp mà vụt lại từng thằng, chẳng mấy chốc lụm ngọt cả thằng,lại chẳng bị thương tích gì nhiều. Ném cây tuýp lại vào người thằng gần nhất, tôi quay lưng bước về nhà luôn, chẳng buồn điều tra tung tích ai cho người up tôi cả.
Thành phố đúng là khó sống quá, chẳng biết phải sống sao cho vừa lòng, cho được mắt mọi người nữa.
Hôm sau đi học, có vẻ như cũng chẳng có gì đặc sắc nữa, khi mà tôi đã quá quen thuộc với cái cảnh liếc mắt trao "yêu thương" từ đám con trai lớp tôi dành cho tôi rồi, có bao giờ mà chúng nó thôi dành ưu ái cho tôi đâu.
Trở về với bàn cuối quen thuộc, tôi vừa đặt balo xuống, chưa kịp ngồi thỉ đã có cái túi xách hàng hiệu đặt bên cạnh -là của nhỏ My với nhỏ Yến
_Cho ngồi ké nhé -My nói
_Ơ... -tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì cả hai nhỏ đã ngồi xuống ghế cả rồi.
_Ơ a gì! Ngồi xuốnh đi -My lạnh lùng ra lệnh.
Tôi xách balo lên, định rời đi bàn khác, khi mà mọi ánh mắt của đám "đã từng" hăm doạ tôi đang hướng cả về phía tôi hết rồi
_Định đi đâu đấy? -My hỏi.
_Dời bàn -tôi nói, định quăng balo xuống bàn dưới.
_Ngồi xuống, anh mà đi tôi trừ lương -nhỏ trừng mắt ra lệnh.
_Ơ -tôi cứng họng nhìn nhỏ.
Gì chứ trừ lương nghe là thấy sợ rồi đấy, chẳng khác nào làm cực không công. Thôi thì đành ngồi lại chứ sao giờ.
Hậm hực ngồi xuống bàn, chấp nhận sẽ bị úp dài dài từ đám con trai kia để không bị trừ lương, vì lúc này đa số tôi xài tiền từ làm thêm chứ không xài thẻ nữa rồi, tiết kiệm haha. Nhỏ Yến thấy tôi ngồi lại thì có vẻ vui lắm, cứ cười mãi thôi.
Và tất nhiên nhờ hai nhỏ mà tôi tiếp tục bị nện trận nữa ngay sau tiết học đấy, và tôi lại lần nữa không chống trả lại. Có vẻ như sức chịu đựng của tôi tăng cao lên rồi thì phải, và ít nhất tôi cũng biết tên ai là sếp sòng ra lệnh úp tôi. Thằng đó tên Khải, thiếu gia về lĩnh vực mua bán xe, tay xăm đại bàng trên mu bàn tay, còn vai thì nghe nói nó xăm con rồng cuộn quanh người.
Đúng là đời lắm chuyện bất ngờ, khi mà sau này thằng Khải lại là bạn tốt của tôi đấy =]] nhưng giờ thì lại đối đầu kịch liệt, à phải nói rằng nó ăn hiếp tôi kịch liệt thì đúng hơn, khi mà hai nhỏ kia cứ sáp lại gần tôi mà ngồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi chỉ cắm đầu vào học, vào làm mà thôi. Cũng nhiều khi bị up lắm, tuỳ trường hợp mà xử lý, nhưng đa số trong lớp thì tôi nhẫn nhịn, chẳng chống trả lại làm gì, còn bên ngoài thì cứ đánh tới cho ta, ai đụng tôi, tôi đụng lại mà thôi.
Dù lớp tôi nhiều gái ấy, chổ làm cũng vậy, nhưng tôi vẫn chưa có cảm giác say nắng với ai cả. Có vẻ như những lần thất bại trong tình yêu kia khiến trái tim tôi khép lại phần nào đó, chưa thể mở lòng ra được để tìm tình yêu mới. Nhưng như thế cũng tốt, không yêu thì không phải đau, thế thôi =]]