Một giọt máu chảy theo đầu ngón tay, rơi xuống nền đá xanh.
Phó Trầm Nghiên nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt Tư, ánh mắt lạnh lẽo tột độ, giống như lưỡi dao sắc lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu người khác.
Triệu Nguyệt Tư chột dạ, sợ hãi lưu lại hai bước: "Cậu mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Ngoài mạnh trong yếu.
Phó Trầm Nghiên trầm giọng: “Không có lần thứ hai.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Triệu Nguyệt Tư suy sụp mà ngồi xuống.
Vết thương trên mu bàn tay Phó Trầm Nghiên đã ngừng chảy máu nhưng sau khi sát trùng đơn giản thì vẫn thấy được miệng vết thương rất rõ.
Đáy mắt anh một mảnh âm u, một lát sau, ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt, đi vào phòng ăn.
Cả nhà họ Phó ngồi vây quanh bàn, đồ ăn đã đem lên hết, người giúp việc đang múc canh.
Thấy Phó Trầm Nghiên tiến vào, tiếng bàn luận của mọi người đột nhiên im bặt.
Người hầu kéo ghế ra cho Phó Trầm Nghiên kéo ra ghế dựa, anh ngồi xuống bên cạnh cha anh - Phó Bách Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Bà ấy không ra."
Phó Khải Khanh ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt có chút do dự, Phó Bách Nguyên không có thái độ gì: “Chúng ta ăn đi.”
Mọi người cầm đũa lên, bắt đầu dùng cơm.
Phó Trầm Nghiên bị thương ở bên tay phải, lúc duỗi tay gắp đồ ăn, vết thương trên mu bàn tay lộ ra trước mắt mọi người.
Không ai hỏi đến.
Cơm ăn được một nửa, Phó Khải Khanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Phó Dư Mặc một cái, "Đúng rồi, cháu đi gặp An Bình giải thích mấy tin đồn lung tung kia đi.
Ông đã sai người đặt nhà hàng rồi, giờ tối mai, nhớ đến sớm."
“Sao ông lại tự làm chủ?” Phó Dư Mặc nhíu mày, “Cháu không đi! Không có gì để giải thích cả!”
Phó khải khanh trừng mắt: “Thằng nhãi này! Cháu lại định khiến ông tức đến nhập viện đúng không?!”
Ngô Lương Cảnh quát lớn: “Dư Mặc, không được dùng thái độ đấy nói chuyện với ông!”
Phó Dư Mặc căn bản không để cha mình vào mắt, bực bội mà nói: “Ông ngoại, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu không thích cái cô Lâm An Bình đó! Ông đừng giật dây lung tung có được không?”
Lão gia tử ngày thường đều chiều hắn, chỉ có duy nhất chuyện liên hôn này là một hai bắt hắn phải cưới cái người tên Lâm An Bình kia, tức chết hắn.
Hắn chỉ muốn cưới Lệnh Điềm!
Phó Khải Khanh: “An Bình có điểm nào không tốt? Phẩm mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, ông thấy cháu còn không xứng với người ta.”
“Đúng, đúng, đúng, là cháu không xứng!” Phó Dư Mặc trong lòng không vui, buột miệng thốt ra, “Nếu ông thích Lâm An Bình như vậy thì ông tự cưới cô ta là được rồi!”
Phó Khải Khanh tức giận đến hai mắt tối sầm, đập tay xuống bàn: "Thằng nhãi này, mày nói gì đấy!"
“Dư Mặc!” Ngô Lương Cảnh cùng Phó Cẩm Thư đồng thời trừng mắt nhìn con trai, Phó Dư Mặc nhún vai, không nói.
Phó Cẩm Thư hỏi: “Có phải con còn thương nhớ cô gái họ Lệnh kia không?”
Phó Dư Mặc không phủ nhận: “Muốn con kết hôn cũng được, miễn là kết hôn với Lệnh Điềm."
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Người ta thà phá sản cũng không muốn ở cảnh con, con còn hèn mọn như thế làm gì?"
Ngữ điệu của Phó Cẩm Thư có chút hận sắt không thành thép: “Con có biết có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng con không? Mặt mũi Phó gia đều bị con làm cho mất hết rồi!”
“Ai dám cười nhạo con?” Phó Dư Mặc hừ lạnh một tiếng, tràn đầy tự tin, “Cô ấy sẽ nghĩ thông thôi, đợi mấy ngày nữa con sẽ dẫn cô ấy về gặp mọi người ——”
Hắn bỗng nhiên dừng lại, cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, nguy hiểm đang nhìn hắn, giống như bị rắn độc theo dõi, khiến hắn lạnh hết cả sống lưng.
Phó Dư Mặc vừa chuyển mắt thì bắt gặp ánh mắt của Phó Trầm Nghiên.
Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, ẩn sâu bên trong là một tia hàn ý lạnh băng.
Chỉ nửa giây sau, Phó Trầm Nghiên liền không chút dấu vết mà thu hồi tầm mắt.
Cảm giác áp bức nặng trĩu trên người Phó Dư Mặc chợt biến mất, phảng phất vừa sự lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
-
Màn đêm nặng nề, không trăng không sao.
Maybach lái ra khỏi nhà chính Phó gia, đi vào trong bóng đêm đen đặc.
Ở ghế sau xe, Phó Trầm Nghiên rũ mắt nhìn thoáng qua vết thương trên mu bàn tay, lấy điện thoại ra, gọi cho Lệnh Điềm.
“Chồng ơi, anh sắp về à?” Điện thoại kết nối được, giọng điệu thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên, hàm chứa chờ mong.
Phó Trầm Nghiên dừng một chút, dịu dàng đáp: “Tôi có chút việc phải quay về công ty xử lý, muộn mới về được, em ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”
“Muộn là bao giờ?” Lệnh Điềm làm nũng, “Em đến công ty với anh được không?”
Tim Phó Trầm Nghiên mềm nhũn ra, hơi trầm mặc, cự tuyệt: “Không tiện lắm, em ngủ sớm đi.”
“Được rồi.” Cảm xúc của Lệnh Điềm trùng xuống, “Vậy anh tập trung xử lý công việc, tranh thủ làm xong sớm rồi về sớm một chút.”
Phó Trầm Nghiên: “Tôi sẽ cố gắng.”
Trong tiếng nói của Lệnh Điềm mang theo từng đợt từng đợt nỗi niềm nhung nhớ: "Chồng ơi, em nhớ anh."
Phó Trầm Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn của thành phố nhộn nhịp này sáng rực, ánh đèn phản chiếu gương mặt lạnh lùng của anh cũng phản chiếu ôn nhu trong mắt anh.
Anh trầm giọng nói: "Tôi cũng nhớ em."
Giây tiếp theo, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng "Chụt" thanh thúy lại ngọt ngào.
Khóe môi Phó Trầm Nghiên hơi hơi cong một chút, ngại còn có tài xế đang lái xe phía trước, anh ấn chế độ riêng tư của hàng ghế sau, tấm chắn giữa xe từ từ nâng lên, ngăn cách ghế sau xe thành một không gian riêng.
Mới có vài giây, Lệnh Điềm đã chờ không kịp: “Chồng ơi, anh không nghe thấy sao?”
“Nghe thấy.” Phó Trầm Nghiên đối với di động “Chụt” một tiếng.
Lệnh Điềm nhẹ nhàng mà cười rộ lên, hiển nhiên tâm tình đã được cái hôn qua không khí này dỗ dành.
.