Có lớp học đầu tiên vào sáng thứ Năm.
Kết thúc giờ học cô trở về ký túc xá, Sơ Hạnh lại kéo rèm cửa, tiếp tục vẽ bức tranh mà cô chưa vẽ xong ngày hôm qua.
Ninh Đồng Đồng hỏi: “Hạnh Hạnh cậu đang làm gì vậy?”
“Vẽ tranh nè,” Sơ Hạnh vén một góc rèm lên, nghiêng người lộ ra một cái đầu nhỏ, giải thích với Ninh Đồng Đồng: “Thói quen vẽ tranh của mình là tự nhốt mình lại.”
Ninh Đồng Đồng cười xoa đầu cô, “Mình hiểu mình hiểu, vẽ tranh cần không gian yên tĩnh và riêng tư mà.”
Sơ Hạnh mỉm cười gật đầu, lập tức rụt đầu lại.
Sơ Hạnh hoàn thành bức tranh vào chiều tối.
Cô nhìn chăm chú đôi tình nhân đang ôm nhau dưới ô trong bức tranh, mắt cười cong lên, vô cùng hài lòng.
Lát sau, Sơ Hạnh đăng nhập vào Weibo chỉ mới đăng ký cách đây không lâu.
Đăng bức tranh này lên Weibo với một vài từ: “Đêm mưa tựa như ngày nắng.”
Lúc ăn cơm tối cùng bạn cùng phòng, Dụ Thiển hỏi các cô: “Cơm nước xong có muốn đi dạo mấy con phố ở cửa Nam không?”
Ninh Đồng Đồng đồng ý: “Được, được! Mình muốn mua ít đồ ăn vặt.”
Hứa Âm cũng nói: “Cũng có thể đi cửa hàng trang sức xem một chút.”
Sơ Hạnh chu môi, nhỏ giọng nói: “Mình đi không được, tối nay phải xem phim với câu lạc bộ rồi.”
Nói về câu lạc bộ, Ninh Đồng Đồng bèn nhắc tới: “Hạnh Hạnh cậu có nhận thấy rằng cậu và Cận Ngôn Châu dường như rất có duyên không?”
Sơ Hạnh thắc mắc: “Hả?”
Dụ Thiển tiếp lời, giọng điệu nghe đôi chút lười biếng: “Cậu giúp em trai đi nhận thẻ sinh viên thì gặp cậu ấy, nhận nhầm cậu ấy là đàn anh, sau đó lại nhặt được USB của cậu ấy.”
Hứa Âm cũng dịu dàng cười nói: “Cậu tới tháng đau bụng ngất xĩu, đúng lúc gặp được cậu ấy, cậu ấy đưa cậu đến phòng y tế.”
Ninh Đồng Đồng tiếp tục nói: “Sau đó các cậu cùng học chung lớp thể dục, còn tham gia câu lạc bộ phim ảnh nữa.”
Sơ Hạnh nghe các cô nói như vậy, đôi mắt trong veo như nước chớp chớp, tựa hồ rốt cuộc hiểu ra cái gì, đột nhiên phát hiện sau đó nghiêm túc nói: “Khó trách có người nói — Khi mới quen một người thì sau đó nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt.”
“Vốn dĩ chính là như vậy đó!”
Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau nhìn cô, nhưng không một ai trong số họ ngờ rằng Sơ Hạnh sẽ đưa ra kết luận như vậy.
Ăn cơm tối xong, thời gian đã gần :.
Sơ Hạnh không quay lại ký túc xá lấy cặp mà đi thẳng đến phòng học nơi các thành viên câu lạc bộ xem phim bằng điện thoại di động.
Cô đến cuối cùng.
Ngay khi Sơ Hạnh bước vào lớp, Đổng Tư Gia đang ngồi ở hàng đầu tiên gần cửa đưa cho cô một hộp bỏng ngô.
Minh Hồng ngồi ngay bên cạnh Đổng Tư Gia, trước mặt cô ấy còn đặt mấy ly trà sữa.
Minh Hồng nói với Sơ Hạnh: “Em gái chọn ly mà em thích đi.”
Sơ Hạnh liền cầm một ly trà trái cây quả mâm xôi yêu thích của cô, sau đó cười nhẹ nhàng cảm ơn: “Cảm ơn anh chị.”
Minh Hồng cũng cười nói: “Tìm một vị trí ngồi đi, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu xem!”
“Dạ.” Sơ Hạnh ngoan ngoãn gật đầu.
Cô từ từ đi về phía trước, nhìn xung quanh lớp học.
Ở giữa hàng cuối cùng là Khâu Chanh và bạn trai của cô ấy, nam sinh đang ôm Khâu Chanh, cúi đầu rủ mắt nhìn cô ấy.
Ôi? Còn có thể dẫn theo người thân nữa à?
Sơ Hạnh cũng không biết rõ lắm, sở dĩ Thu Trình có thể không kiêng nể gì mà đến câu lạc bộ của họ như vậy, là bởi vì Thu Trình và chủ tịch câu lạc bộ Đổng Tư Gia là bạn học kiêm bạn thân từ hồi cấp Ba.
Hai người đã quen biết nhau nhiều năm.
Cô chớp mắt, tiếp tục chọn chỗ ngồi.
Tầm nhìn từ hàng ghế hai bên không được tốt nên cô định chọn hàng ghế ở giữa.
Sơ Hạnh nhìn trúng hàng thứ năm.
Mặc dù đã có Cận Ngôn Châu ngồi ở hàng ghế đó, nhưng vẫn còn một số ghế trống cô có thể ngồi được.
Sau khi chọn một chỗ ngồi, bước chân không còn chậm chạp nữa.
Sơ Hạnh đi thẳng đến chỗ ngồi mà cô đã nhìn trúng.
Tiêu Dung đang ngồi ở hàng ghế sau lưng Cận Ngôn Châu, nhìn thấy Sơ Hạnh đặt trà sữa và bỏng ngô lên dãy bàn nơi Cận Ngôn Châu đang ngồi.
Tuy nhiên, Cận Ngôn Châu vẫn cúi đầu bấm điện thoại, như thể cậu không nhận ra Sơ Hạnh đang ngồi bên cạnh mình.
Nhưng vừa rồi cậu không phải như vậy.
Mấy phút trước, khi cô muốn ngồi cùng hàng với cậu, cậu trực tiếp nhướng mi, lạnh lùng nhìn cô, mặt không chút biểu cảm.
Điều đó khiến cô hoàn toàn mất dũng khí đến gần cậu, đành phải đi đến hàng ghế sau của cậu.
Sơ Hạnh chủ động bắt chuyện với Cận Ngôn Châu, khó hiểu hỏi cậu: “Cận Ngôn Châu, tại sao cậu không uống trà sữa?”
Cận Ngôn Châu lúc này mới cất điện thoại đi, trầm giọng nói: “Không thích.”
Sơ Hạnh hiểu ý cậu.
Là không thích, cho nên không cầm.
Cậu đang nói chuyện, liếc nhìn ly trà trái cây trong tay cô, ánh mắt dừng lại một chút.
Sau đó Cận Ngôn Châu quay đầu đi như không có chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu, Đổng Tư Gia đứng dậy đi lên bục giảng nhấn máy chiếu, rồi thuận tay tắt đèn trở về chỗ ngồi.
Lúc này Sơ Hạnh mới biết tối nay mọi người xem bộ phim tên là “Trời sinh một đôi”.
Đó là bộ phim cô thích nhất.
Trong phim kể về một cặp chị em song sinh đã xa cách nhau kể từ khi cha mẹ ly hôn, từ đó một người sống với cha còn người kia lớn lên cùng mẹ.
Sau đó, hai cô gái gặp nhau tại một trại hè, rồi biết người kia là chị em sinh đôi của mình, họ hoán đổi danh tính và sống cùng nhau, đồng thời tìm cách ”giăng bẫy” để bố mẹ có thể hằn gắn lại tình yêu của hai người.
Khi đoạn phim phát cho đến khi hai cô gái biết người kia là chị gái song sinh của mình, Sơ Hạnh ngây người nhìn hình ảnh trên màn hình, mắt dần dần trở nên đau nhức chua xót không chịu nổi, chất lỏng ấm áp không ngừng đảo quanh trong hốc mắt. Vài giây sau, cô vẫn không kìm được, mặc cho nước mắt theo khóe mi chảy xuống.
Sơ Hạnh giơ tay lên, lau nước mắt bằng mu bàn tay.
Chợt cúi đầu nhấp một ngụm trà trái cây.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trước khi kịp nhận ra thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Mà bộ phim đã đi đến hồi kết.
Người mẹ rốt cuộc cũng rời khỏi nhà chồng cũ cùng đứa con gái đã chung sống nhiều năm trở về ngôi nhà vốn là của hai mẹ con. Ngay sau đó, chồng cũ và một cô con gái khác bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Con gái đi theo bố đến nhà mẹ nói với mẹ và chị gái của mình: “Bọn em không muốn mất người một lần nữa.”
Sơ Hạnh đột nhiên vô cùng xúc động, nước mắt mãnh liệt chảy xuống.
Cô muốn tìm khăn giấy lau nước mắt, nhưng lục lọi túi quần áo, vẫn không tìm thấy một tờ khăn giấy nào.
Cô có thói quen để khăn giấy trong túi xách của mình.
Nhưng lần này cô không mang theo túi xách.
Sơ Hạnh không còn cách nào khác đành phải dùng hai tay lau nước mắt, cả hai tay đều ướt đẫm.
Bỗng nhiên, một gói khăn giấy bị ném nhẹ trước mặt cô
Sơ Hạnh xoay mặt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Cận Ngôn Châu.
Tầm mắt chạm nhau ngay khoảnh khắc đó, nam sinh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngước mắt nhìn về phía màn hình chiếu.
Trong không gian thiếu sáng, đôi mắt của cô cực kỳ trong veo.
Cận Ngôn Châu mím môi, không lên tiếng.
Dường như không nghe thấy lời cảm ơn của cô.
Cô mở gói, rút ra một tờ khăn giấy, lau đi giọt nước mắt dính trên mí, và vệt nước mắt trên mặt.
Mấy phút sau, bộ phim kết thúc.
Đổng Tư Gia đứng dậy bật đèn.
Đèn trên đỉnh đầu bật sáng, Cận Ngôn Châu nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Sơ Hạnh.
Hồng hồng, như mắt thỏ vậy.
Đổng Tư Gia và Minh Hồng yêu cầu mọi người ngồi thành hai hàng trước và sau để tiện trao đổi và thảo luận về nội dung bộ phim.
Mà bởi vì Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu ngồi vị trí trung tâm, vô tình mọi người đều tập trung lại chỗ bọn họ.
Khâu Chanh đến bên cạnh Sơ Hạnh cười nói: “Sơ Hạnh cậu ngồi vào trong một chố nữa đi, nếu không thì mình sẽ không ngồi được.”
Sơ Hạnh lập tức đứng dậy di chuyển, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cận Ngôn Châu.
Khi cô ngồi xuống, Cận Ngôn Châu bỗng ngửi thấy mùi hương hoa hạnh thoang thoảng.
Rất nhạt, nhưng cậu đã bắt được.
Nó giống hệt như mùi thơm phảng phất xung quanh cậu lúc cậu cõng cô đến phòng y tế.
Việc trao đổi ý kiến bắt đầu từ chủ tịch, rồi nói ngược chiều kim đồng hồ.
Đến lượt Sơ Hạnh, cô suy nghĩ trong hai giây rồi nghiêm túc bày tỏ cảm xúc của mình: “Đối với những đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, sống trong gia đình chỉ có bố hoặc mẹ mà nói, điều hạnh phúc nhất có lẽ là — bố mẹ vẫn yêu nhau hơn nữa cuối cùng chọn tái hôn, cả gia đình có thể cùng nhau chung sống.”
Người kế tiếp phải phát biểu chính là Cận Ngôn Châu.
Đổng Tư Gia hỏi: “Đàn em, đến lượt em.”
Cận Ngôn Châu tiếc chữ như vàng nói hai chữ: “Như trên.”
Minh Hồng kinh ngạc hỏi: “Còn gì nữa không?”
Cận Ngôn Châu: “Hết ạ.”
Một lát sau, Minh Hồng tuyên bố hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ đã kết thúc thành công.
Cũng đồng nghĩa là mọi người có thể ra về.
Sơ Hạnh vốn dĩ muốn trả khăn giấy cho Cận Ngôn Châu, nhưng mà cậu đã rời khỏi rồi.
Sơ Hạnh đành phải cầm nó trên tay, mang đi.
Sau khi rời khỏi lớp, cô gọi cho mẹ.
Rất nhanh, Sơ Nhạn nhận điện thoại.
“Hạnh Hạnh?” Giọng Sơ Nhạn hết sức dịu dàng, bà hỏi: “Sao muộn thế này mà con gọi điện cho mẹ?”
Những người khác trước mặt Sơ Hạnh, đã đi xuống cầu thang.
Cô đi bộ dọc theo hành lang đến cầu thang, trả lời mẹ khi cô rẽ xuống cầu thang: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Sơ Hạnh rất thẳng thắn bày tỏ tình cảm: “Con nhớ mẹ và bố.”
Sơ Nhạn lo lắng hỏi: “Có phải con gặp chuyện gì không?”
Sơ Hạnh cười hì hì, nói: “Dạ không, chỉ là xem một bộ phim trong câu lạc bộ, bỗng nhiên rất nhớ hai người.”
Lúc này Sơ Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng trả lời: “Bố mẹ cũng nhớ con lắm.”
“Tuần tới không phải là ngày Lễ Quốc khánh sao? Đến lúc đó bố mẹ ra sân bay đón con và Tiểu An, được không?”
Sơ Hạnh vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”
Thời gian gần mười giờ, trên đường vắng vẻ không đông người.
Sơ Hạnh chậm rãi đi dọc theo con đường, nhìn bóng dáng của mình kéo dài và rút ngắn dưới ánh đèn đường, khi đi đến giữa hai đèn đường, sẽ xuất hiện hai cái bóng.
Sơ Nhạn nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Hạnh, hỏi: “Hạnh Hạnh còn trên đường?”
Sơ Hạnh “Dạ”, lanh lợi trả lời: “Đang về ký túc xá ạ.”
Đúng lúc này, có một bóng dáng cao gầy đi ngang qua bên cạnh cô.
Là Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh ngạc nhiên, cô nghĩ cậu đã rời đi từ sớm.
Chàng trai bước một bước dài, sau khi vượt qua cô, cậu nhanh chóng di chuyển ra xa cô vài mét.
Nhưng sau đó, khoảng cách không tiếp tục gia tăng nữa.
Sơ Hạnh đến việc phải trả lại khăn giấy cho cậu, cô lập tức nhấc chân chạy về phía cậu.
Kỷ Lâm Viễn đã ngủ rồi, mơ mơ màng màng nghe Sơ Nhạn đang nói chuyện điện thoại, liền hỏi một câu: “Ai cơ?”
Sơ Nhạn nói: “Hạnh Hạnh.”
“Con gái nói nhớ anh, anh có muốn nói chuyện với con bé không?” Bà hỏi.
Kỷ Lâm Viễn ngồi dậy ngay, cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối từ trong tay Sơ Nhạn, nhẹ giọng gọi: “Hạnh Hạnh?”
Khi âm thanh của bố truyền đến, đúng lúc Sơ Hạnh túm lấy quần áo của Cận Ngôn Châu.
Vì vậy, ngay lúc Cận Ngôn Châu quay đầu nhìn cô, Sơ Hạnh vừa vặn gọi: “Bố.”
Cả người Cận Ngôn Châu chấn động một cái: “?”
Một giấy kế tiếp, Sơ Hạnh đưa gói khăn giấy cho cậu, đồng thời hỏi Kỷ Lâm Viễn: “Bố chưa ngủ ạ?”
Cận Ngôn Châu rũ mắt nhìn bàn tay đeo đồng hồ màu hồng nhạt mà cô đưa tới, nhanh chóng rút về.
Cậu hơi lúng túng, trên mặt không lộ chút dấu vết nào, bình tĩnh nhận lấy khăn giấy từ tay cô, xoay người tiếp tục bước đi.
Kỷ Lâm Viễn hắng giọng nói dối con gái: “Vẫn chưa ngủ.”
Sau đó hỏi cô: “Đang làm gì vậy con?”
Sơ Hạnh nói: “Mới xem phim xong, đang trở về ký túc xá ạ.”
Phía trước là lối rẽ.
Cận Ngôn Châu đi trước Sơ Hạnh và luôn cách cô vài mét, cậu rẽ trái trở về ký túc xá, mà trong khi đó Sơ Hạnh rẽ phải.
Cận Ngôn Châu rẽ đi vài bước, cảm thấy cô cũng rẽ, liền không tự chủ được dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Cô vẫn còn gọi điện thoại, vừa vặn quay mặt nhìn qua.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cận Ngôn Châu lúc này muốn quay đầu rời đi.
Tuy nhiên, cậu ngơ ngác nhìn cô, đứng yên tại chỗ.
Cách đó vài mét, cô gái để lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ, khuôn mặt cong cong mỉm cười, vẫy tay với cậu.
Chiếc đồng hồ màu hồng buộc trên cổ tay trái của cô cũng lắc lư qua lại với động tác vẫy tay trái của cô.
Cô đang nói hẹn gặp lại với cậu.
Cận Ngôn Châu không hiểu sao, đột nhiên nhớ tới khi cậu từ phòng vệ sinh ở cuối hành lang tòa nhà giảng dạy đi ra, nghe thấy cô đang xuống lầu nói: “Mẹ, con nhớ mẹ, con nhớ bố mẹ.”
Cô bày tỏ trực tiếp, chẳng lan man quanh co một chút nào.
Bàn tay thả bên hông nắm chặt lại, sau đó buông ra, nhưng vẫn không nhấc lên.
Cận Ngôn Châu không cho cô bất kỳ phản ứng nào.
Mà căn bản Sơ Hạnh không hề để ý.
Cô vẫy tay tạm biệt với cậu rồi xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó, Cận Ngôn Châu cũng cất bước rời đi.
Cậu cất khăn giấy vào túi quần.
Những đốt ngón tay mảnh khảnh giấu trong túi khẽ cong lên, giữ chặt gói khăn giấy.
HẾT CHƯƠNG .