Sau khi ăn tối, Lục Cẩm San đi lên lầu thay quần áo, mỗi ngày cô ta phải thay ba bộ quần áo, buổi sáng một bộ, buổi trưa một bộ, buổi tối một bộ.
Lục Cẩn Ngôn đi dạo ở vườn hoa với bà Lục, trong phòng khách chỉ còn lại Hoa Hiểu Bồng và Tần Như Thâm.
Hoa Hiểu Bồng nhớ lại vụ việc ở vườn hoa bèn cảm thấy hơi lúng túng: “Anh rể, tôi rất xin lỗi về chuyện trong vườn hoa, mong anh đừng để bụng.
Tôi…… Tôi nhận nhầm người, anh rất giống với một người bạn của tôi nên tôi đã nghĩ anh là anh ấy.
”
“Thì ra là vậy, không sao.
” Tần Như Thâm dịu dàng mỉm cười, khóe miệng giương lên một nụ cười thu hút.
Hoa Hiểu Bồng nhìn vào anh ta với vẻ mặt hơi hốt hoảng.
Khi A Thông cười lên cũng đẹp và thu hút đến như vậy, giống như ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống mặt hồ với những gợn sóng nhẹ nhàng.
“Thật giống.
” Cô lẩm bẩm nói.
“Thật sự rất giống sao?” Tần Như Thâm mỉm cười hỏi.
“Quả thật giống hệt như nhau.
” Cô nhỏ tiếng nói.
“Vậy thì tôi nên gặp mặt anh ta một lần.
” Tần Như Thâm nhướng mày và cảm thấy hơi tò mò.
Cô lắc đầu, vài nét đau buồn và xót xa hiện lên trên mặt cô: “Anh không gặp được đâu, anh ấy đã qua đời rồi.
”
“Xin lỗi, tôi rất tiếc.
” Tần Như Thâm nói với vẻ mặt có lỗi.
“Không sao.
” Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài và dày che đi những giọt nước mắt trong mắt cô.
Lúc này Lục Cẩm San bước xuống, cô ta đã thay một chiếc váy sơ mi màu tím nhạt vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
“Đẹp không?” Cô ta nhẹ nhàng xoay một vòng và ngồi lên đùi anh ta.
“Đẹp lắm.
” Anh ta cưng chiều cười lên và đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi của cô ta.
Hoa Hiểu Bồng như bị đâm một cái mà vô thức đứng dậy, cô xoa tay và nói: “Tôi lên lầu trước.
”
Mặc dù biết anh ấy không phải A Thông nhưng khi nhìn thấy gương mặt giống hệt anh ấy hôn người phụ nữ khác, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi nhói đau.
Sau khi cô biến mất trên hành lang thì Lục Cẩm San khinh thường cười lên và nói: “Người nhà họ Hoa đúng là gặp may, một viên đạn đã đổi được cơ hội bay lên cây quý trở thành phượng hoàng.
”
“Cô ấy có trở thành phượng hoàng hay không thì đó là chuyện của em trai em, không có liên quan đến em nên đừng tùy tiện xen vào nữa.
” Tần Như Thâm nhíu mày nói.
Không biết vì sao khi nghe thấy cô ta châm chọc Hoa Hiểu Bồng như vậy thì trong lòng anh ta lại cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Lục Cẩm San bĩu môi: “Em chỉ không thích trong nhà có con sâu mọt mà thôi.
”
Trong mắt cô ta thì Hoa Hiểu Bồng chính là một đứa thấp hèn, cả người đều toát ra một mùi tanh tưởi rách rưới, cô chỉ có thể làm người giúp việc, sao có thể trở thành em dâu được chứ?
“Sâu mọt thì sao, nhà họ Lục các người cũng đâu phải không nuôi nổi.
” Tần Như Thâm đứng lên, trong lòng anh ấy cảm thấy hơi khó chịu nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Lục Cẩm San nhanh chóng đi theo sau: “Đừng để ý đến nó, nó chỉ là một người ngoài mà thôi……”
Trong vườn hoa.
Bà Lục chậm rãi đi từng bước trên con đường rải sỏi: “Cẩn Ngôn, mấy ngày nay con về nhà nhiều một chút, mau chóng khiến Hoa Hiểu Bồng mang thai, càng sinh con sớm thì càng có thể đuổi cô ta sớm hơn.
”
“Mẹ, con tự biết chừng mực, mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa.
” Lục Cẩn Ngôn nhíu mày lại, anh căn bản không muốn để cho Hoa Hiểu Bồng mang thai, người phụ nữ ngu ngốc và dơ bẩn kia không có tư cách sinh con cho anh.
“Mẹ cũng không muốn quản con, nhưng mà đứa tham lam kia đã ở trong cái nhà này quá lâu rồi, cuối cùng cũng sẽ trở thành một mối tai họa.
” Đáy mắt bà Lục lóe lên một tia ánh sáng lạnh lùng vô cùng nham hiểm, trong nhà đã có một khối u ác tính rồi, không thể có thêm một mối tai họa nữa.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc mắt nhìn mẹ mình một cái.
Hoa Hiểu Bồng đúng là có đầy tật xấu, tham tiền, nói dối, lẳng lơ…… Từ trên xuống dưới không thể tìm thấy bất cứ ưu điểm nào, ngoại trừ có thể giúp anh phát tiết thì không còn tác dụng gì khác nữa.
“Mẹ gả con gái của mình trước đi rồi mới tính tiếp.
” Anh cười như không cười mà nói, câu nói này như đang đánh lạc hướng suy nghĩ của mẹ mình.
Bà Lục nở ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Mẹ không hề lo lắng về chuyện hôn nhân của Cẩm San một chút nào, nhà họ Tần vừa là thế giao vừa là sui gia, việc gả Cẩm San qua đó là thêu hoa trên gấm, thân càng thêm thân.
”
Không giống như một đứa ăn xin như Hoa Hiểu Bồng, gả vào đây còn vô dụng hơn.
“Mẹ không lo lắng là được.
” Lục Cẩn Ngôn nhún vai và nói với giọng điệu thờ ơ.
Trên thực tế thì anh không hề cảm thấy lạc quan đối với chuyện hôn nhân của chị như mẹ mình.
Tần Như Thâm chưa chắc đã đối xử thật lòng với chị mình.
Khi anh trở về phòng thì Hoa Hiểu Bồng đã trải sẵn đệm nằm dưới đất và đắp kín chăn giả vờ ngủ say.
Cô sợ Lục Cẩn Ngôn, khi ở chung một căn phòng với anh, cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt và không thể thở một cách bình thường, trái tim cảm thấy căng thẳng và bồn chồn mà đập rất nhanh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn cô sẽ mắc bệnh tim mất.
Nến chỉ có cách giả chết là cách tốt nhất.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc nhìn cô, lần nào anh vào phòng cũng thấy người phụ nữ này đang ngủ, cô đã chiếm hết tập tính của con heo rồi à, chẳng lẽ kiếp trước thật sự là một con heo sao?
Hoa Hiểu Bồng không hề buồn ngủ một chút nào.
Sự xuất hiện của Tần Như Thâm đã khơi gợi tất cả mọi ký ức về A Thông của cô, sự đau khổ và tiếc nuối giống như một đám mây đen dày đặc đè chặt lên trái tim của cô.
Khi anh vừa bước vào thì tất cả mọi suy nghĩ đều bị gián đoạn, gương mặt và đầu óc của cô đều đang đề phòng tên ác quỷ Tu La kia.
Cô dựng lỗ tai lên và nghe ngóng tất cả mọi tiếng động ở bên ngoài tấm chăn.
Trên bàn, điện thoại của cô vang lên, là Taobao gửi thông báo đến.
Lục Cẩn Ngôn vô thức liếc nhìn một cái và giật mình.
Trên đó là thông tin của một cuộc giao dịch, món hàng được bán là một chiếc áo sơ mi phiên bản đặt may giới hạn của Hermes.
Anh rất quen thuộc với chiếc áo này.
Đây là chiếc áo mà anh dặn dò người giúp việc xử lý vào hai ngày trước, sao lại chạy đến chỗ Taobao rồi vậy?
Anh kinh ngạc cầm điện thoại lên và mở cửa hàng của cô ra, trong đó chứa đầy món hàng, đó đều là những món “đồ bỏ” của anh: Quần áo, giày dép, thắt lưng, cà vạt……
Người phụ nữ ngu ngốc này đang thu lại đồ bỏ đi à?
Vậy mà lại dám lấy những thứ anh bỏ đi bán ở trên mạng.
Mối làm ăn này cũng khá phát đạt đấy.
Rốt cuộc cô con mẹ nó yêu tiền đến mức nào vậy hả!
Hoa Hiểu Bồng cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng cô không ngờ Lục Cẩn Ngôn sẽ nhìn thấy, khi tấm chăn bị vén lên một cách thô lỗ thì đôi mắt to của cô mở bừng còn lớn hơn cả chuông đồng, cô vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
“Thì ra em còn chưa ngủ, đang giả chết à!” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng, đôi môi mỏng nở ra một nụ cười vô cùng u ám và châm chọc.
“Tôi ngủ rồi, vừa tỉnh dậy thôi.
” Cô ấp úng nói.
Lục Cẩm Ngôn cầm lấy điện thoại trên bàn ném xuống trước mặt cô: “Làm ăn khá tốt đấy.
”
Cô vô thức rùng mình một cái.
Cô đã đưa bộ đồ dự tiệc của bữa tiệc lần trước rao bán ở trên Taobao, rất nhanh đã có người mua.
Cô nhạy bén nghĩ ra một cách, cô muốn mang những thứ mà anh không mặc và bỏ đi rao bán ở trên mạng, biến đồ bỏ đi thành bảo vật và kiếm một khoản tiền nho nhỏ cho bản thân.
Không ngờ lại bị anh phát hiện nhanh đến như vậy.
“Những bộ quần áo và phụ kiện này đều còn khá mới, bỏ đi thì quá phí, vì vậy tôi đã mang đi bán, có thể tái sử dụng và thu được giá trị của chúng.
”
Lục Cẩn Ngôn không hề tức giận mà chỉ cười một cách bỡn cợt: “Có thể, em cứ việc bán, nhưng mà tôi muốn chia phần.
”
Cô nghẹn họng một cái và tức giận đến mức muốn phun ra ba lít máu, cô bỗng nhiên nhảy dựng từ trên đệm lên như tự nhiên bị cắt mất một miếng thịt: “Anh nhiều tiền như vậy mà còn thiếu số tiền nhỏ nhoi này à?”
Lục Cẩn Ngôn giễu cợt cười lên một cái, cô không chỉ là heo thần tái sinh mà còn bị con quỷ keo kiệt nhập vào người!
“Đây là quần áo của tôi, chẳng lẽ tôi không nên thu phí à?”
Cô gục đầu xuống và cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng mà đây là đồ của người ta, cô không muốn đồng ý cũng không được.
“Anh muốn chia như thế nào?”
“Tôi bảy, em ba.
” Đôi mắt đào hoa của anh khẽ híp lại và lộ ra một tia sáng gian xảo.
Nà ní?
Một ngọn lửa giận dâng thẳng lên đỉnh đầu cô, anh không chỉ róc thịt mà còn cắt gan, cắt thận, hút máu, hút tủy của cô đấy!.