Trong lòng Lục Cẩn Ngôn ngoài dự đoán khuấy động lên một loại cảm xúc, giống như là tức giận, nhưng lại không giống.
"Miệng lưỡi bén nhọn! Để tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu."
Nói rồi anh vung cửa đi ra ngoài.
Cô như bong bóng xì hơi xụi lơ ở trên mặt đất.
Người nên gả đi không phải là cô.
Anh ta vốn phải là anh rể cô!
Nếu như đổi lại là Hoa Mộng Lê, hẳn là sẽ tốt hơn cô rất nhiều.
Dù sao từ nhỏ chị ấy đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn vợ nhà giàu, học trường quý tộc, tiếp nhận các loại huấn luyện, mặc đồ hàng hiệu.
Mà cô chỉ là con nhóc nuôi thả tự do.
Hoa Mộng Lê rốt cuộc đã đi đâu?
Cô hi vọng chị ấy trở về, giúp cô thoát khỏi bể khổ này.
Nhưng cũng sợ chị ấy trở về, tiền cứu Tiểu Phong sẽ không có.
Mâu thuẫn như vậy, khiến cô đến cả một chút hy vọng cũng không nhìn thấy.
Lúc này, điện thoại vang lên, là bố gọi tới.
Ông rất lo lắng cho con gái, sợ cô chịu thiệt thòi.
"Bố, bố đừng lo lắng, con sống tốt lắm.
Bố chồng ở nước ngoài chưa trở về, mẹ chồng thì rất hòa ái, Cẩn Ngôn cũng rất dịu dàng, bọn họ đều đối với con rất tốt.
Vốn dĩ con định đi thăm bà cụ, nhưng mà bà cụ đang làm phương pháp điều trị mới, không thể vào thăm được, cho nên phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể thăm."
Hoa Hiểu Bồng cố gắng nói với giọng thoải mái, nhưng nghe tiếng bố, nước mắt cô vẫn không nhịn được chảy xuống.
"Như vậy là tốt rồi, bố với mẹ cũng yên tâm." Bố Hoa nói.
Cô nghẹn ngào: "Nhà bác cả vẫn muốn lấy sính lễ sao ạ?"
"Bọn họ sửa lại rồi, yêu cầu chia một nửa, bố và mẹ con đã thương lượng, sẽ cho bọn họ một nửa, sau đó trả nợ, còn lại hơn triệu, hẳn là đủ chữa bệnh cho Tiểu Phong." Bố Hoa thở dài.
Lòng Hoa Hiểu Bồng căng chặt.
Hơn triệu, nếu như đưa Tiểu Phong ra nước ngoài điều trị, chắc là còn thiếu rất nhiều.
Nói là anh em tình thâm, nhưng một khi dính đến tiền tài và lợi ích, đến phân chó cũng không thừa.
Nhà bác cả luôn được nhà họ Lục trợ giúp, gia cảnh giàu có.
Lúc trước Tiểu Phong gặp chuyện không may, bố đi vay tiền, bọn họ nhất quyết không chịu đi mượn, làm cho bố suýt chút nữa đi mượn lãi suất cao.
Bây giờ sính lễ, trái lại muốn như đúng lý hợp tình.
Thấy cô im lặng, giọng bố Hoa một lần nữa truyền đến: "Con cho bố số tài khoản đi, bố gửi con ít tiền, mua đồ quần áo, ở nhà giàu phải chú ý mặt mũi một chút."
"Không cần đâu bố, con ở đây có tiền xài vặt nhiều lắm, dùng mãi không hết, sau này mỗi tháng con sẽ gửi về cho bố mẹ.
Bố và mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt, bảo trọng cơ thể, Tiểu Phong còn phải dựa vào hai người chăm sóc đấy." Cô lau nước mắt trên mặt: "Trước đó, không phải chị họ cho con rất nhiều quần áo sao, con cũng chưa mặc, còn ở trong tủ, bố gửi đến cho con đi."
Quần áo của Hoa Mộng Lê chồng chất thành núi, cô ta mặc chán hay không muốn đều sẽ cầm tới bố thí cho Hoa Hiểu Bồng.
Hoa Hiểu Bồng cho tới bây giờ chưa từng mặc, bởi vì Hoa Mộng Lê so với cô thấp hơn nửa cái đầu, nên quần áo của cô ta rất ít cái cô mặc vừa.
Nhưng bây giờ có thể cần dùng đến.
Sau khi nói chuyện với bố xong, cô lấy thẻ trong túi ra.
Đây là ngày hôm qua dì Mai đưa cho cô , dựa theo phân phó của bà cụ, mỗi tháng cho cô ngàn tiền tiêu vặt.
Cô vốn một phân tiền cũng không cần, chỉ muốn dựa vào chính mình, nhưng người ở trong khốn cảnh, không thể không cúi đầu.
Bây giờ cô cần tiền, cô phải nhanh gom góp tiền cho Tiểu Phong ra nước ngoài chữa trị.
Chuyển phát nhanh ngày thứ ba đã đến.
Đi ra ngoài làm việc, đặc biệt là ở công ty lớn, cần phải chưng diện.
Mua quần áo mới thì quá tốn tiền.
Quần áo Hoa Mộng Lê đều là nhãn hiệu nổi tiếng, cho dù lỗi thời, cũng tốt hơn hàng cô mua trên taobao nhiều.
Hơn nữa đồ của chị ấy mặc nhiều nhất cũng chỉ một tháng rồi ném đi, cho nên đồ cũng còn mới.
Cô lấy một vài cái thích hợp ra để mặc, rồi tìm đồ may sửa theo ý mình.
Thứ hai, cô chính thức đến bộ phận thiết kế JVLear báo danh.
Cô trang điểm, mặc bộ đồ chanel của Hoa Mộng Lê.
Cô tin mình ở đây có thể thay da đổi thịt, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa đã gặp người quen.
Tiêu Diệc Mẫn không ngờ cô sẽ đến JVLear làm việc, cô cũng không nghĩ tới Tiêu Diệc Mẫn cũng ở đây.
Oan gia ngõ hẹp!
"Thật là khéo, cô Tiêu." Cô lịch sự chào hỏi, bầu trời sáng sủa trên đỉnh đầu thổi qua một chút mây đen.
Tiêu Diệc Mẫn là nhà thiết kế chính thức, mà cô chỉ là trợ lý của nhà thiết kế, có thể nói cô ta là cấp trên của cô.
"Có phải anh Cẩn Ngôn thường xuyên không về nhà, cô tịch mịch nên chạy đến tới công ty?" Cô ta trào phúng nói.
"Ở đây không ai biết thân phận của tôi, cô chắc cũng không muốn người khác biết đúng không?" Hoa Hiểu Bồng nhún vai.
Lời nói này nói đúng lòng Tiêu Diệc Mẫn.
Cô ta vẫn luôn phách lối khoe khoang quan hệ của mình với Lục Cẩn Ngôn.
Trong bộ phận thiết kế, không ít người cho rằng cô ta sẽ là phu nhân tổng tài tương lai, đối với cô ta một mực cung kính, nếu để cho người khác biết Lục Cẩn Ngôn đã kết hôn rồi, không phải sẽ trở thành chuyện cười sao.
Cô ta đang nghĩ làm sao có thể khiến cho Hoa Hiểu Bồng câm miệng, che giấu thân phận của mình, không nghĩ tới cô chủ động làm như vậy
“Cô có giác ngộ như vậy rất tốt.
JVLear là nơi nói chuyện bằng thực lực, ghét nhất là người dựa vào quan hệ thân thích."
"Cô Tiêu, hi vọng sau này chúng ta có thể ở chung hòa thuận." Hoa Hiểu Bồng khẽ mỉm cười.
Tiêu Diệc Mẫn đánh giá cô một phen.
Mặc dù cô ta cực lực phủ nhận, cảm thấy mình so với Hoa Hiểu Bồng xinh đẹp hơn, so với Hoa Hiểu Bồng thời thượng hơn.
Nhưng vẻ đẹp của Hoa Hiểu Bồng không cách nào che giấu, đó là một loại xinh đẹp tú lệ thoát tục mà không yêu diễm, thanh thuần mà không kiêu căng, không cần dựa vào son phấn trang điểm gì.
Chỉ có lỗi duy nhất là bộ trang phục này.
"Cô Hoa, đồ cô mặc này là kiểu dáng năm trước của Chanel.
Một nhà thiết kế mặc đồ lỗi thời, sao có thể sáng tạo ra một tác phẩm hoàn hảo chứ?"
"Cô Tiêu, ở trong mắt cô là lỗi thời, nhưng ở trong mắt tôi là phục cổ.
Thời trang là một vòng luân hồi, một nhà thiết kế không nên đi theo dòng chảy, mà nên dẫn dắt xu hướng.
Cô nhìn kỹ đồ của tôi xem, cũng không hẳn kiểu dáng năm ngoái của chanel, kiểu dáng đó phía bên trên không có khảm ngọc lam này."
Nhiệm vụ của cô là phải diệt sạch hoa đào xung quanh Lục Cẩn Ngôn, nên cô không cần phải khách khí với tình địch.
"Oa, tô thêm những ngọc lam này cũng thật xinh đẹp."Một giọng truyền đến từ phía sau.
Cô quay đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn đi tới, cô ấy chính là trưởng bộ phận thiết kế, Cherly.
Cô ấy là gốc người Pháp, một trong nhà thiết kế trang sức nổi tiếng toàn cầu.
"Hello, Cherly!" Hoa Hiểu Bồng mỉm cười chào hỏi với cô ấy, ngày đó người phỏng vấn cô cuối cùng chính là Cherly.
"Elaine, cô rất có thiên phú, cố gắng nhé." Cherly nở nụ cười dịu dàng rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Tiêu Diệc Mẫn bĩu môi, một nhà quê nghèo túng, đoán chừng đến cả kim cương cũng chưa từng thấy, có thể thiết kế ra tác phẩm gì tốt chứ?
Ngày đầu tiên, cô ta liền bắt đầu lôi kéo người bộ phận thiết kế cô lập Hoa Hiểu Bồng.
Bên trong văn phòng, không bao giờ thiếu chính là nịnh hót và theo đuôi.
Cả một ngày, không có ai để ý Hoa Hiểu Bồng, cô chủ động chào hỏi với mọi người, bọn họ cũng không để ý tới, giống như cô là tên ôn thần.
Trương Yến là thực tập sinh mới tới, vì mong muốn được trở thành chính thức, nên vô cùng nịnh bợ và lấy lòng Tiêu Diệc Mẫn.
Vì để cho Tiêu Diệc Mẫn vui vẻ, cô ta quyết định trừng trị Hoa Hiểu Bồng thay Tiêu Diệc Mẫn!.