Chương :
Hứa Khả cười nói: “Cô thay đổi nhiều.”
Vu Tịch mỉm cười, “Con gái tuổi thay đổi nhiều mà, dù sao tôi vẫn còn nhỏ, còn đang phát triển, cho nên thay đổi là chuyện bình thường.”
“…”
Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch.
Rất hay, quả nhiên là cách nói chuyện của Vu Tịch.
Sắc mặt Hứa Khả hơi thay đổi.
Vốn đơn độc nghe cô nói như vậy thì không sao, nhưng liên tưởng tới những gì cô nói trước đó, sắc mặt Hứa Khả không thay đổi, trực tiếp khiến người ta cảm thấy ghen tỵ, nói như vậy là Hứa Khả già hơn cho nên mới thay đổi ít?
Đúng là Hứa Khả lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng, con gái ghét nhất là người khác nói mình già.
Nhận thấy Cố Lâm Hàn đang nhìn mình, Vu Tịch trực tiếp âm thầm làm mặt quỷ với anh.
Làm sao, cô cố ý đấy, dù sao cô cũng không thích Hứa Khả, cũng sẽ không có quan hệ gì với cô ta.
Cố Lâm Lịch sững sờ, nhướng mày nhìn cô gái này, lại nhìn Hứa Khả có vẻ mặt như ăn phải cứt ở bên, đột nhiên anh ta mỉm cười, sau đó chú ý tới xe của Cố Lâm Hàn.
“Này, sao cậu không lái chiếc Bugatti vừa mua.”
Cố Lâm Hàn vừa nghĩ tới đây liền tức giận, trừng mắt nhìn Vu Tịch ở bên cạnh, “Còn không phải vì cô ấy.”
“Hả?” Cố Lâm Lịch không hiểu nhìn Vu Tịch.
Vu Tịch chột dạ nghiêng đầu sang hướng khác, nói với Cố Lâm Hàn: “Do tôi cái gì, còn không phải do anh khăng khăng kéo tôi đi theo, đã thế còn lái nhanh như vậy, tôi đã nói rồi, tôi sắp nôn.”
“Ai mà biết cô nói thật hay giả.” Cố Lâm Hàn khịt mũi nói.
Vu Tịch nhún vai, “Ai bảo anh không tin tôi.”
Cố Lâm Hàn khoanh tay nhìn cô, “Ai bảo cô từng là một kẻ dối trá không biết xấu hổ, lời nói dối nào cũng có thể nói ra được, tác phong không tốt, trách không được người khác không tin cô.”
“Ha, đó là do anh xứng đáng, trùng hợp là lần này tôi nôn thật.”
Cố Lâm Hàn cau mày nhìn cô, “Cô cố ý nói như thế đừng tưởng tôi không biết.”bg-ssp-{height:px}
Vu Tịch phản bác, “Tôi cố ý cái gì, tôi sắp nôn, tôi không nôn ra, chẳng lẽ tôi lại nuốt xuống?”
“…”
Khụ…
Phốc…
Sắc mặt của hai người đang nghe đều thay đổi.
Cố Lâm Lịch vô thức sờ mũi, sau đó nhìn hai người đang tranh cãi, “Được rồi, xe bị nôn như thế nào thì rửa xong cũng vẫn như vậy, bây giờ chúng ta ngồi xe này là được, về rồi nói sau, lên xe trước đi, muộn thế này rồi.”
Hứa Khả nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng thấy là lạ, hai người họ mới ở bên nhau? Sao muộn như thế này mà hai người vẫn ở bên nhau?
Cô ta nhìn Cố Lâm Hàn, “Được rồi, anh cũng đừng quá tức giận.”
Cố Lâm Hàn trông lạnh lẽo, Vu Tịch cũng trông kiêu ngạo, không ai để ý đến ai, rồi lại trừng mắt nhìn đối phương.
Cố Lâm Lịch nghe vậy ở phía sau nói, “Ha, bình thường Lâm Hàn chín chắn lý trí, vừa gặp được Vu Tịch liền giống như trẻ con, được rồi, Khả nhi, chúng ta lên xe trước.”
Sắc mặt Hứa Khả thay đổi, gặp được Vu Tịch liền giống như trẻ con cái quái gì, giống như gặp được cô ta thì khác không bằng.
Cố Lâm Hàn nghe vậy ở phía sau nói: “Hai người lên xe trước đi.”
Anh nhìn Hứa Khả và Cố Lâm Lịch khoác tay nhau.
Được một lúc, không hiểu sao Hứa Khả lại lặng lẽ thu tay về.
Khi lên xe, Hứa Khả định mở cửa ghế phụ, nhưng Vu Tịch đã đi tới, mở cửa trước, ngồi vào ghế lái phụ.
Hứa Khả sững sờ, Cố Lâm Lịch ở phía sau nói: “Sao vậy, lên xe đi.”
Hứa Khả nghe vậy, mới mới tỉnh táo lại, Cố Lâm Lịch mở cửa xe, cô ta đi theo Cố Lâm Lịch vào ghế sau.
Cố Lâm Hàn lên xe cuối cùng.
Bốn người, Vu Tịch và Cố Lâm Hàn ở phía trước, Cố Lâm Lịch và Hứa Khả ở phía sau, cứ như vậy đi về phía nhà họ Cố.