Chương
Thực sự Vu Tịch không còn nơi nào để đi.
Sau khi dạo quanh bên ngoài, cuối cùng cô bí mật liên lạc với Cố Tân Tân.
Có Tân Tân vội vàng chạy tới.
Vu Tịch đang ngồi trong một quán cà phê internet, sau khi Có Tân Tân đến mới mang bữa tối tới cho cô.
Vu Tịch ăn ngấu nghiên như bị chết đói, “Ôi, tớ đói muốn chết, nếu cậu không đến thì tớ cũng không có tiền trả cho tiệm internet.”
Cố Tân Tân nói, “Được rồi, xem cậu ăn kìa như ma chết đói nhập vào ấy.”
Vu Tịch cúi đầu liếc nhìn bụng mình, đúng vậy, đây là ma chết đói nhập vào, lúc trước cô chưa từng dễ dàng bị đói như này.
Cố Tân Tân nói, “Thật hết cách với cậu. Lúc ở nước ngoài, vẫn ổn. Làm thế nào mà về nước lại thành như thế hà Vu Tịch vừa ăn sủi cảo vừa nói: “Cái này gọi là tội lỗi do chính mình gây ra không thể thoát được.”
“Ò, rốt cuộc ở nước ngoài cậu đã gây nên tội gì thế? Có phải cậu đã vứt bỏ chàng trai nào không?” Cố Tân Tân nói với vẻ mặt hóng chuyện.
“Đi đi, cậu cho rằng tớ giống loại người như vậy.”
Lúc này, ở một bên mấy nam sinh vừa mới chơi trò Open black đã chú ý tới Vu Tịch đang lên mạng ở đây.
Open black là một thuật ngữ mới nổi phổ biến trong các trò chơi chiến đấu, giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặt khi chơi trò chơi.
Vừa nghe thấy cô gọi điện, lại nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng là người đẹp đang gặp rắc rối, như: vậy…
“Này, người đẹp, buổi tối không có nơi nào ở thì tới chỗ của tôi, giường của tôi lớn, hai người các cô cùng ở cũng sẽ không chật chội.”
Anh ta khinh người bước tới, dựa vào lưng ghế của Vu Tịch nói.
Vu Tịch đang ăn ngon lành, ngẳng đầu nhìn thấy một cái đầu heo đang cười với mình, suýt chút nữa thì nôn ra, nhíu mày nhìn người đàn ông đang ảnh hưởng đến việc ăn uống của mình, “Cút xa một chút.”
Người đàn ông sửng sốt, cười nói: “Ha, người đẹp, rất có cá tính, tôi thích. Xa chưa, như này đã đủ xa chưa?”
Anh ta càng nghiêng người về phía trước.
Vu Tịch thực sự tức giận.
Cố Lâm Hàn ÿ vào mình giàu có, mạnh hơn cô bắt nạt cô thì thôi, tên khốn kiếp này không biết chui từ đâu ra dám bắt nạt cô.
Cho rằng cô là con mèo ốm chắc?
“Bỏ cái mặt xỏ giày này của anh ra, mặt mày trông giống cái xỏ giày, tôi ngửi được cả mùi thối rồi đấy.”bg-ssp-{height:px}
“Cái gì?” Khuôn mặt thon dài của người đàn ông đột nhiên dài ra.
“Này, cho anh mặt mũi mà anh còn không biết xấu hổ, còn dám ở đây nói chuyện với tôi, không nhìn xem đây là địa bàn của ai.”
Anh ta bị những người phía sau cười nhạo, càng thêm tức giận, xắn tay áo lên, như sắp đánh người.
Vu Tịch vỗ bàn đứng dậy.
Cố Tân Tân vội vàng n không thể gây chuyện.”
Vu Tịch, đừng, bây giờ chúng ta Vu Tịch xoa eo, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Bây giờ không phải là tớ gây chuyện, mà là chuyện chọc tớ!”
Đột nhiên, nắm đám của cô đập thẳng vào khuôn mặt dài của người đàn ông.
“Ò, này, đánh nhau rồi…”
Nửa giờ sau.
Có Lâm Hàn đang ở nhà, đột nhiên nhận được một cuộc gọi của Vô Ưu.
“Cậu chủ, có tin tức từ đồn cảnh sát.”
“Ò, có tin tức của Vu Tịch chưa? Cô ấy đang ở đâu?” Có Lâm Hàn từ trên giường đứng dậy.
Vô Ưu ở đầu bên kia ho khan một tiếng, “Cô Vu Tịch đang ở đồn cảnh sát.”
Đồn cảnh sát.
Có Tân Tân ngồi cạnh Vu Tịch.
“Nói đi, ai ra tay trước.” Viên cảnh sát liếc mắt nhìn hai người.
Cố Tân Tân nhìn Vu Tịch, sau đó xin xỏ chú cảnh sát tha cho.
“Bọn cháu thực sự là lần đầu tiên, chú tha cho bọn cháu đi.”
“Ha, lần đầu tiên? Tôi xem hồ sơ tiền án không phải lần đầu tiên. Nhìn đi, tại cục của chúng tôi, hai cô đã vào hai lần rồi, đây là lần thứ ba!”