Chương :
Dừng lại một lúc, anh tiếp tục cầm đùa ăn cơm.
Thư Nhã không vui khịt mũi, “Hừ, đừng về nữa, không mang con dâu về, thì sau này đừng về nữa.”
Sau đó, bà quay đầu lại nói với Vu Tịch, “Sau này cháu thường xuyên tới đây chơi nhé, mang lại không khí có con gái cho ngôi nhà này, cháu nhìn đi, toàn là mấy người đàn ông xấu xa, nhìn thấy liền khó chịu.”
Vu Tịch không muốn khiêu chiến lòng mình nữa.
Tuy nhiên, ở trước mặt Thư Nhã, cô vẫn cười nói: “Vâng, cháu nhất định sẽ thường xuyên tới, chỉ cần bác đừng chê cháu phiền là được.”
Cố Lâm Hàn đang bỏ đồ ăn vào miệng, nghe thấy lời cô nói anh ngẩng đầu lên.
Vu Tịch lại trừng mắt nhìn anh.
Anh cũng ậm ừ rồi quay đầu lại.
Ánh mắt của Hứa Khả dán chặt vào hai người, ăn cơm từng miếng một, thậm chí quên gắp cả đồ ăn.
Mọi người ăn cơm cũng rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện, cứ như vậy liền ăn xong.
Thực ra trong lòng Vu Tịch cũng có chút ghen tị khi nhìn thấy gia đình hạnh phúc hoà thuận như vậy.
Nhìn lại nhà của mình…
Ăn cơm xong, Vu Tịch càng cảm thấy khó chịu hơn.
Bắt đầu từ sáng lúc mặc đồ lót, bây giờ cô cảm thấy bị bóp nghẹt hơn.
Vu Tịch nói mình muốn đi vệ sinh.
Thư Nhã nghe xong lời này vội vàng nói: “Lâm Hàn, con đưa Vu Tịch đi, Vu Tịch mới tới đây, không biết ở đâu.”
Cố Lâm Hàn không kiên nhẫn liếc nhìn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Vu Tịch thành thật đi theo đi ra ngoài, Cố Lâm Hàn thản nhiên chỉ vào một chỗ, “Không cần tôi đưa cô vào chứ. Tự mình đi vào tìm đi.”
“Được rồi, quấy rầy anh, tôi còn không biết mình đi tiểu chắc.”
Nghe cô nói vậy, anh càng hừ mạnh hơn.
Vu Tịch nhanh chóng chạy vào.
Bên này, Cố Lâm Hàn lười đi vào, hút thuốc ở bên ngoài.
Lúc này…
“Lâm Hàn.”
Hứa Khả từ phía sau đi tới.
Cố Lâm Hàn quay lại.bg-ssp-{height:px}
“Sao cô lại đi ra?”
Hứa Khả thấy chỉ có một mình anh, cô ta bước tới: “Sao Vu Tịch lại tới đây?”
Cố Lâm Hàn nhìn vào trong, nói: “Chạm mặt nên cùng tới.”
Hứa Khả cười mỉa: “Em nhớ trước kia, quan hệ giữa hai người không tốt… bây giờ nhìn qua, quan hệ có vẻ tốt.”
Cố Lâm Hàn cười: “Thôi đi, tốt mà còn như thế.”
“Thật sao… trông không giống.”
“Con nhóc này sẽ diễn kịch, trước mặt người khác thì ngoan ngoãn, không có người thì sẽ như cũ.” Cố Lâm Hàn vừa nói vừa búng tro tàn.
Hứa Khả nghe giọng điệu của anh: “Thật sao… anh vẫn rất hiểu cô ta, ha ha.”
Cố Lâm Hàn nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi vào trước.”
“Chờ đã, Lâm Hàn… em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh quay lại, “Chuyện gì?”
“Hôm trước… Lâm Lịch đã cầu hôn em, em không biết, mình nên đồng ý hay không.”
Cố Lâm Hàn dừng lại, nhìn cô ta: “Như vậy cũng tốt. Hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi.”
Hứa Khả nhướng mày nhìn anh: “Lâm Hàn… không lẽ anh muốn em gả cho người khác sao?”
Cố Lâm Hàn cười nhìn cô ta, “Đây là có ý gì?”
“Không có gì đâu… chỉ là đôi khi em cảm thấy hồi đó em quá ngây thơ. Bây giờ, em đột nhiên cảm thấy… em không biết Lâm Lịch có thực sự yêu em không, hay anh ấy chỉ muốn tranh với anh…”
Cô ta vừa nói vừa nhìn trộm anh.
Cảm giác mong chờ của một người phụ nữ, hiện lên trong mắt cô ta, dường như cũng nhắc nhở anh rằng anh đã từng theo đuổi cô ta.
Lúc này.
“A, đau quá…”
Đột nhiên bên trong phát ra tiếng kêu của Vu Tịch.
Cố Lâm Hàn sửng sốt trong giây lát, vội bỏ điếu thuốc vừa hút trên tay xuống, nhanh chóng chạy vào.
“Này, Lâm Hàn…”