Hôn Nhân Xứng Đôi

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Động thái của Heinz dẫn tới rung chấn dư luận cấp độ II, mọi trang mạng xã hội biểu hiện rõ rệt thái độ và ý kiến thù địch của công chúng. Khi mà cảm xúc của quần chúng lên đến đỉnh điểm, Heinz thẳng thắn dội một thùng dầu xuống mồi lửa, dùng thái độ kiên quyết đối mặt với toàn bộ ác ý nhằm vào Sầm Dao.

Fujimogawa tranh thủ trốn việc, rất là ngứa đòn đọc bình luận cho Sầm Dao nghe: "Thất vọng, hóa ra thiếu tướng cũng chỉ là một tên Alpha bình thường nông cạn còn ham mê sắc đẹp. Quả nhiên không nên có mơ tưởng gì với A thẳng ---- Há há há cười chết, thế mà cũng có ngày Heinz Norman bị coi là Alpha bình thường."

Sầm Dao kệ gã, nhìn chằm chằm thuật toán trên màn hình.

"Bao giờ thì Heinz Norman mới sửa được cái tính bảo thủ của hắn nhỉ, làm gì cũng khăng khăng cố chấp. Hắn là một cây đao mà cường quyền chính trị mài ra, thật đáng buồn mà cũng thật đáng thương." Fujimogawa đọc xong tức tới nỗi phải cười: "Mẹ nó quả bóng đi-ốt* này từ đâu chui ra đây, con lợn này có biết cường quyền chính trị nghĩa là gì không, chán."

*Bóng diode (phiên âm tiếng Việt đi-ốt), hay còn gọi là bóng hai cực, loại bóng đèn bán dẫn, dòng điện đi qua nó theo một chiều mà không theo chiều ngược lại. Fujimogawa đang chửi cái đứa bình luận là chỉ biết nghĩ một chiều aka nông cạn, ngu.

Sầm Dao mở bản thiết kế, vẫn không đáp lời Fujimogawa.

"Lol coi kìa, Heinz Norman bị trộm nick đúng không? Bối cảnh Sầm Dao to thế, đến cả Heinz cũng ra mặt cho nó." Fujimogawa phì cười: "Anh Dao ơi, có người khen anh lam nhan họa thủy này, ài, còn có ông spam tràn màn hình tại sao chứ, cay chưa hố hố hố hố."

Sầm Dao mở EP gửi tài liệu đi: "Số liệu hệ thống khung xương tay phải không đúng, chạy lại đi." Sầm Dao dịu dàng cười với gã: "Còn lèm bèm nữa cắt tiền thưởng tháng này."

Fujimogawa yên lặng làm động tác kéo khóa miệng, nhận số liệu Sầm Dao gửi xong chuồn.

Sầm Dao không có tài khoản công khai nên tất cả tập trung tới tài khoản của Heinz để trút giận. Tới trưa, các loại bình luận chửi bới và cảm xúc của dân mạng lên tới đỉnh điểm, viện khoa học chọn lúc này đăng thông báo. Từ ngữ quy củ, biểu thị Sầm Dao cũng thi cử như mọi người, gia nhập viện với thành tích xuất sắc. Còn vấn đề lý lịch, do dự án Sầm Dao phụ trách có giá trị rất lớn, hội nghị đã bỏ phiếu biểu quyết, tán thành cho Sầm Dao nhập viện; còn dự án gì thì, thông báo viết: Liên quan tới an toàn và bí mật quốc gia, tạm thời chưa thể thông báo.

Cơn sóng phẫn nộ tạm dừng, nửa tiếng sau, Heinz bình luận dưới bức ảnh: A rose with four thorns.

Giờ nghỉ trưa Sầm Dao mới đọc được bình luận này trong tiếng hú hét của đồng nghiệp, y nhìn nó mấy giây, bỗng đỏ bừng mặt lẫn tai.

Tiếng la hét trêu chọc lại vang lên, Fujimogawa rất là bỉ ổi cười hí hí: "Anh Dao à anh đỏ mặt cái gì nhỉ, anh kể thằng em nghe thiếu tướng có ý gì đi? Sao em chả hiểu gì hết?"

Sầm Dao không đáp, trong ánh mắt của mọi người, giơ tay che mặt, tiếng cười lên một tầm cao mới. Smith cười bảo: "Thiếu tướng lãng mạn cũng hàm súc thật, không đọc sách thì không hiểu được đâu."

Jasmine không hiểu thật, âm thầm hỏi Cruise câu này có ý gì.

"Câu này xuất phát từ truyện Hoàng Tử Bé." Cruise cười ranh mãnh: "Dịch thẳng ra ấy, câu đó của thiếu tướng có nghĩa, hoa hồng của tôi."

Đợt cao trào này kéo dài gần 5 tiếng đồng hồ, khi dư luận dần lắng xuống, một tin tức chính trị rộ lên lại càn quét toàn mạng.

Đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7 giao chiến với đội đột kích cảm tử của Đế Quốc ở Bụi Gai thuộc tinh hệ thứ tư, Heinz Norman dẫn theo sáu đội gần như tiêu diệt toàn bộ đoàn quân của Đế Quốc, còn bắt sống thượng tướng Adolf Bill.

Cuộc chiến này là một ngòi nổ, Đế Quốc có ý định khiêu khích quyền quản lý của Liên Bang ở Sao Lĩnh thuộc tinh hệ thứ tư.

Sự kiện Bụi Gai hoàn toàn phá vỡ hòa bình bề mặt mà hai nước duy trì suốt 10 năm.

Mà nhân vật chính của hai chủ đề nóng hổi này, Heinz Norman, sẽ trở lại thủ đô vào 4 giờ chiều, đại diện cho bộ quân sự mở buổi họp báo với phóng viên.

Nửa tiếng trước khi họp báo bắt đầu, hắn gọi điện cho hoa hồng của mình.

Cây trồng trên sân thương đã trổ mầm, trưa nay có cơn mưa phùn, giọt mưa ngưng tụ trên lá cây, xanh biếc một màu. Sầm Dao nhìn nước mưa nhỏ xuống tán lá, nghe Heinz trầm giọng hỏi: "Nếu anh mang một bó hoa về, em muốn hoa gì?"

"... Hoa hồng đi." Sầm Dao nói: "Hoa hồng trắng là được."

Heinz cười, khiến Sầm Dao thấy tai ngưa ngứa. Y hơi mất tự nhiên đằng hắng: "Không có vấn đề gì chứ? Họp báo chiều nay ấy."

"Anh chỉ đại diện cho bộ quân sự, bày tỏ thái độ thôi." Heinz nói: "Còn đâu giao hết cho bộ ngoại giao là được."

"Ý tôi không phải chuyện đó." Sầm Dao vươn tay nghịch cành lá: "Bức ảnh anh chụp."

"Lần này không được hỏi chuyện riêng tư, anh bị kỉ luật, về phải viết báo cáo." Heinz hiếm thấy mà phàn nàn: "Rõ ràng anh chỉ đăng ảnh Omega của mình thôi mà."

Sầm Dao không nói, nước mưa chảy lên tay y lạnh buốt. Sầm Dao vô thức vò chiếc lá, nửa ngày sau mới hỏi: "Lần này có bị thương không?"

"Không, kế hoạch lần này đã được chuẩn bị suốt 2 năm. Chỉ có mỗi cơ giáp của Andrew bị bắn tay phải nên gãy xương thôi, nhưng là vết thương nhỏ." Bên phía Heinz có tiếng người gọi hắn, video im lặng một hồi, sau đó Heinz nói: "Tới giờ rồi, lát nữa anh tới đón em tan làm."

Sầm Dao ừ, định ngắt cuộc gọi, lại thấy Alpha cười hỏi: "Em sẽ thích hoa hồng anh tặng, đúng không?"

Sầm Dao cười theo: "Vậy phải đợi anh tới mới biết được."

Buổi họp báo này được phát sóng toàn mạng, nhân viên trong sở nghiên cứu cũng tập trung trước màn hình.

Trong suốt buổi họp báo, dù là không khí hay phóng viên đều hết sức nghiêm túc. Heinz Norman mặc lễ phục quân đội ngồi ở ghế đại biểu, đưa ra đáp lại về sự kiện Bụi Gai. Lời lẽ ngắn gọn, từ ngữ chặt chẽ, nhấn mạnh trọng điểm, không để lọt một giọt nước, thay đổi tác phong cứng rắn trước đó, có lý có cứ, không kiêu ngạo không rụt rè.

Steve cảm thán: "Heinz Norman là một chính trị gia thực thụ."

Sầm Dao không đồng ý với quan điểm của Steve. Heinz vẫn luôn bảo trì trung lập với sự kiện mỏ sao K12, hắn không mưu cầu quyền thế hay danh lợi, nếu không thì hắn đã dùng tài nguyên và quan hệ mà gia tộc tích lũy qua nhiều thế hệ vào thẳng Quốc Hội, chứ không phải là 15 tuổi vào trường quân đội.

"Nếu việc Heinz duy trì quan điểm chủ chiến trong những năm qua khiến anh có ảo giác đó, thì tôi chỉ có thể nói sự bảo vệ của anh ấy với toàn thể công dân của Liên Bang là vô nghĩa." Sầm Dao lạnh nhạt nói: "Anh ấy không phải chính trị gia, anh ấy chỉ là một người lính đang nỗ lực thực hiện trách nhiệm của mình."

"Này, nghiêm túc thế làm gì." Steve cười nói: "Tôi cũng chỉ cảm thán vậy thôi."

"Nhưng công nhận trận này đánh đẹp thật sự. Đội đột kích cảm tử của Đế Quốc rất giỏi đánh du kích trong vùng sao băng, Adolf Bill còn từng tham gia rất nhiều chiến dịch giữa hai nước, Bụi Gai còn bị Đế Quốc đánh chiếm tới hơn 20 năm." Steve nói: "Có lẽ tôi nên khen Heinz là nhà quân sự tài ba."

Sầm Dao từ chối cho ý kiến.

Thời khắc hoàng hôn mỹ lệ lặng lẽ giáng xuống, Sầm Dao rủ lòng từ bi cho mọi người tan làm đúng giờ, cả đám hò reo chạy ra máy check-out. Fujimogawa nói: "Có người đến đón có khác!"

Sầm Dao gật đầu: "Đúng rồi, phải khác chứ, mày không có à Fujimogawa?"

Fujimogawa mới kết thúc hôn nhân xứng đôi lần ba: "..."

Sầm Dao: "Do mày không muốn à?"

Fujimogawa: "Anh Dao ơi em sai rồi ạ, em lỡ mồm anh tha em với."

Cả đám cười ầm lên.

Làn gió mơn man, trong không khí có hơi nước mát lành. Sầm Dao ở vị trí cũ hút thuốc chờ Heinz, thuần thục thả hồn đi chơi.

Xe bay cập bến, Sầm Dao mỉm cười, má lúm đồng tiền lấp ló.

Alpha mặc lễ phục ôm một bó hồng trắng to lớn, vươn tay với Sầm Dao, dải tua rua vàng kim đung đưa. Omega lại không nắm lấy bàn tay đeo găng trắng của hắn.

Sầm Dao: "Trước hết phải xem tôi có thích hoa của anh không đã."

"Nếu thích thì có phần thưởng không?" Heinz xuống xe, đưa bó hồng trong ngực cho Sầm Dao.

Hoa hồng diễm lệ còn dính nước mưa, hương hoa nhàn nhạt dễ chịu. Sầm Dao nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, coi như là thích. Anh muốn cái gì?"

Heinz hơi cúi xuống dán mặt với Sầm Dao, sau đó quay sang rất lịch thiệp thơm lên lúm đồng tiền.

"Một nụ hôn." Hắn nói.

[Tác giả có lời muốn nói]:

Cái câu tiếng Anh mà Heinz đăng được lấy từ truyện Hoàng Tử Bé, dịch thẳng ra là: Hoa hồng có bốn cái gai.

Do phần lời tác giả không viết tiếng Anh được nên tui không trích dẫn lại nữa. Nhưng dịch sương sương ra thì câu này là, Hoàng Tử Bé nói: "Cậu biết đấy, hoa hồng của tớ, tớ phải chịu trách nhiệm với cô ấy, cô ấy yếu ớt và ngây thơ như vậy, cô ấy chỉ có bốn cái gai mềm để tự vệ, để chống chọi với thế giới này."*

*Edit theo phần trích dẫn của tác giả, không phải bản dịch chính thức

Heinz viết câu này với ý hắn cũng giống Hoàng Tử Bé, đã bị Hoa Hồng thuần hóa.

Bạn nào thấy hứng thú thì có thể tìm đọc cuốn sách này, càng nhỏ thì trải nghiệm lúc đọc sẽ tươi đẹp và thuần khiết hơn. Nếu không có hứng thú thì cũng có thể tìm xem phân tích quan hệ giữa Hoàng Tử Bé và Hoa Hồng, bạn sẽ hiểu được đại khái điều Heinz muốn bày tỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio