Anh cho rằng, anh chọn Phùng Y Y cùng mình ra sàn nhảy, chuyện này đã hoàn toàn bị anh che giấu, lưu cho mẹ mình chỉ là một đoàn sương mù dày đặc.
Thế nhưng ai biết, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vẫn có tiếng gió lộ ra.
Tiếng gió này là ai truyền bá ra ngoài cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, anh muốn nghĩ một cái biện pháp, đem mấy lời xấu xa của mọi người dừng ở trên người Cố Khuynh Thành chuyển dời đến người khác.
Lý do anh tìm Phùng Y Y nhảy mở màn, bất quá chỉ là tránh liên lụy vô tội, có thể là mới vừa nãy, người phụ nữ kia cầm đầu chửi bới Cố Khuynh Thành...
Đừng nói lần này tiếng xấu có quan hệ với anh, kể cả không có quan hệ gì với anh, anh cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ở sau lưng bịa đặt sinh sự như vậy, hủy hoại danh dự của Cố Khuynh Thành!
Cả đời của một người phụ nữ, trân quý nhất có lẽ chỉ là danh dự, sự tình Cố Khuynh Thành cùng anh ở đài ngắm cảnh là thật, thế nhưng là anh nhất thời không khống chế được phạm sai lầm, không có quan hệ gì tới cô.
Có thể là có một số việc, chân tướng là như thế nào, mọi người cũng không để ý tới, chỉ biết bắt nạt đối tượng yếu thế nhất.
Thế nhưng, bắt nạt Cố Khuynh Thành, rõ ràng chính là bắt nạt Đường Thời anh.
Đàn ông đều có tôn nghiêm, nhất là Đường Thời anh, người khác càng không được phép đụng tới tôn nghiêm của anh.
Như thế rất tốt, có người dám gióng trống khua chiêng chung quanh khoe khoang dùnglời ác tiếng ác bắt nạt Cố Khuynh Thành, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Nếu người tung tin vịt đã không có nguyên tắc như vậy, như vậy Đường Thời anh cùng không có nguyên tắc!
Đường Thời nghĩ tới đây, ánh mắt hơi lòe lòe, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.
Lúc Đường Thời một lần nữa đi trở về đại sảnh diễn ratiệc rượu, ánh mắt đảo đảo trong đám người, cuối cùng liền rơi vào người phụ nữ ở trong phòng rửa tay, bịa đặt về Cố Khuynh Thành.
Phụ nữ có thể làm cho Đường Thời nhớ tới cũng không nhiều, anh suy nghĩ cẩn thận, vẫn không có nghĩ ra được cô ta kia đến tột cùng là ai, cuối cùng liền không nhanh không chậm đi đến bên người Lục Nhiên.
Lục Nhiên thấy Đường Thời qua đây, đưa cho Đường Thời một ly rượu, Đường Thời tiếp nhận, chậm rãi lắc hai cái, thoạt nhìn có vẻ không yên lòng, giơ ngón tay lên, chỉ chỉ người phụ nữ bịa đặt Cố Khuynh Thành kia, hỏi: “Cô ta kia thoạt nhìn khá quen, tên là gì?”
Lục Nhiên đối với người nổi tiếng ở Bắc Kinh quen biết khá nhiều, anh theo ngón tay Đường Thời chỉ liếc mắt một cái, liền trôi chảy mở miệng, nói: “ Cô ta là thiên kim chủ tịch công tyKhai Nguyên, Tôn Lệ Nhã.”
Công ty Khai Nguyên?
Trong não Đường Thời, theo lời Lục Nhiên nói, nhanh chóng xẹt qua về tin tức công ty Khai Nguyên.
Không tính là xí nghiệp bao nhiêu năm, nhưng công trạng coi như không tệ, mấy năm nay hợp tác với Phùng gia tương đối mật thiết.
Lục Nhiên chậm rãi uống một hớp rượu, hỏi: “Anh sao lại vô duyên vô cớ tìm hiểu cô ta?”