Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương : Nghệ thuật đánh lén
Nguồn: tangthuvien
Văn Lục ước lượng cả vùng khảo nghiệm như một cái vòng tròn, ở giữa là những dãy núi triền miên bao quanh tạo nên một cái hạp cốc khổng lồ.
Cả một vườn bạt ngàn những đào và liễu chẳng qua cũng chỉ là vòng tròn dưới chân núi sương mù mà thôi. Càng đi sâu vào trong, Văn Lục càng phát hiện ra những cây đào cây liễu ở đây càng trở nên to lớn dị thường. Hơn nữa Văn Lục cũng giật mình tính toán ra càng đi sâu vào trong thời gian tỉnh giữa mỗi lần mê mẩn lại ngắn đi. Mặc dù hắn đã buộc tay mình với xúc tua của Vik nhưng cứ hai ba phút hắn lại mơ hồ một hồi sau đó mới tỉnh, chứ không như bên ngoài vùng trang viên, hắn hoàn toàn dựa vào Vik mà không bị ảnh hưởng gì.
Thấy Văn Lục thỉnh thoảng lại ngơ ngẩn, Liễu Nhu chớp chớp đôi mắt tròn long lanh hỏi:
- Chàng làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe ư?
Liễu Nhu là chị, dường như tâm lý hơn Đào Hồng hiếu động nhiều. Cho nên Văn Lục khác lạ một chút nàng liền nhận ra. Văn Lục nghe Liễu Nhu hỏi vậy tức thì mắt sáng lên. Hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, đó chính là hai nàng đều là do cây đào và cây liễu hấp thu linh khí lâu năm mà nên hồn phách. Có lẽ không bỉ ảnh hưởng bởi trận pháp kỳ quái này cũng nên.
Nghĩ là làm, Văn Lục giơ tay kéo Liễu Nhu vào lòng lập tức cảm thấy đầu óc thanh tỉnh. Thậm chí linh thức của Văn Lục còn được khôi phục như trước làm Văn Lục kinh hỉ không thôi.
Liễu Nhu đột nhiên bị Văn Lục lôi vào lòng tức thì khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng không ngờ lại cảm giác ấm áp, ngọt ngào. Hai nàng mặc dù được truyền thừa cả ngôn ngữ lẫn tính cách của con người, nhưng dù sao sống quá lâu chỉ có hai người con gái ở đây, đương nhiên mọi hành động đều theo cảm giác của mình. “Yêu tinh” linh giác rất là linh mẫn, người nào thật lòng quan tâm họ, bọn họ đều cảm giác được. Chính vì thế mới có cảnh cô nàng dựa vào ngực Văn Lục dù có thẹn thùng cũng chẳng có “giả vờ” vùng vẫy như mấy cô nàng tiểu thư thời hiện đại. Đào Hồng đứng bên nhìn Văn Lục và Liễu Nhu trong mắt đầy hâm mộ.
Duy chỉ có tên Vik do không hiểu ngôn ngữ và hành động của nhân loại nên dù Văn Lục làm gì hắn cũng mặc kệ, ở bên nhìn chăm chú Văn Lục. Vik bây giờ trong lòng vẫn còn đang bị kỹ năng đầy lực lượng và áp lực của Văn Lục làm kinh động. Ngày trước mục tiêu của hắn chính là tộc trưởng… giờ hắn quyết định “di rời” mục tiêu cố gắng đó sang người Văn Lục. Còn mấy lão già kia sao? Vik mặc dù cũng đoán được mấy lão Klake đó cực kỳ mạnh… nhưng là tu luyện tới mấy ngàn năm ấy mà vẫn để cho Văn Lục chạy trốn thì Vik cũng khinh thường không thôi.
Văn Lục ôm Liễu Nhu trong lòng, linh thức tỏa ra phát hiện ra hành tung của ba lão già đang cấp tốc đuổi theo làm Văn Lục chậc chậc làm kỳ lạ. Không hiểu mấy lão Klake đỏ chót ấy làm cách nào mà vẫn truy tung theo hắn được.
Thực ra thì Văn Lục không biết rằng ba lão già đó ngay từ lúc bước qua dải sương mù bao phủ vòng ngoài đã hoàn toàn không đặt mục tiêu trên người Văn Lục nữa rồi. Trong mắt bọn họ thì thần khí bên trong trung tâm hạp cốc rộng lớn này còn giá trị gấp bội so với việc truy sát Văn Lục. Nhưng mà không ngờ trùng hợp lại là Văn Lục cũng đi theo hướng trung tâm mà tới cho nên cả đoàn Klake mới trạm trán Văn Lục ở trong trang viên. Lúc này Văn Lục chạy theo hướng trung tâm thì ba lão già kia cầu còn chẳng được nữa là… giải quyết cái “u” ác tính, lại vừa tiến nhanh vào trung tâm đúng là lợi cả hai đường.
xem tại
Ở vòng ngoài, đào và liễu ngắn áng chừng ba bốn mét nhưng mà cũng chẳng ai dám bay vì ai mà biết được trên trời còn có cạm bẫy gì nữa. Còn một điều quan trọng là nhỡ đang bay lại bị hôn mê mà không kịp có người thức tỉnh thì rớt xuống thành đống thịt vụn thì đúng là chết không nhắm mắt a. Khi vào qua trang viên Trại Tây Thái Gia thì cây cối ở đây giờ đã cao tới hơn mười, mười lăm mét. Ngay cả độ to cũng tới ba bốn người ôm rồi. Linh thức Văn Lục còn phát hiện ra là càng đi vào sâu bên trong cây càng lớn. Văn Lục ngạc nhiên khi thấy linh thức của mình rộng tới một trăm hai mươi ngàn mét mà vẫn chưa chạm tới được trung tâm của hạp cốc… quả là rộng lớn.
Giờ không còn phải lo về vấn đề hôn mê, Văn Lục hứng khởi tụ khí bao bọc cả nhóm vào rồi tà tà bay về phía trung tâm.
Đang bay bỗng nhiên Văn Lục nhíu mày, sau đó hắn cười to đắc ý rẽ ngang sang bên trái chừng ba bốn trăm mét rồi đậu lên một chạc cây to lớn ngồi rung đùi.
Ba người Vik và chị em nhà “mộc” lấy làm kỳ. Đào Hồng cúi người nhìn nhìn Văn Lục ngạc nhiên hỏi:
- Sao chàng không đi tiếp? Không đi là bọn xấu đánh à nha…
Văn Lục đưa ngón trỏ lên miệng “xuỵt” một tiếng ý bảo cô nàng khẽ tiếng, rồi cười cười nói:
- Bọn hắn dám làm các nàng kinh hãi… ta lý nào lại không đòi lại công đạo cho các nàng. Ít nhất phải lột quần áo cho bọn chúng chạy rông khắp vườn đào a.
- Hihi! Nhưng mà bọn chúng nào có xiêm y a, chàng thật dẻo mỏ…
Hai cô bé nghe hắn “ba hoa” thì phốc xích cười, bất quá trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Đào Hồng nhìn Liễu Nhu đang ngồi trong lòng Văn Lục bèn rón rén lại gần, ngồi bên cạnh:
- Nếu chàng không chắc chắn… chàng nên vào gặp lão tổ ý. Lão tổ là người cực kỳ hùng mạnh nha. Chắc chắn sẽ đánh đuổi được những sinh vật xấu đó.
Văn Lục ngạc nhiên hỏi:
- Lão tổ? Lão tổ là ai vậy?
- Lão tổ là lão tổ a… Hi hi! Thiếp sẽ không nói cho chàng biết đâu…
Văn Lục nghe Đào Hồng Nương nói vậy thì tắc họng. Vừa mới khuyên người ta đi gặp, sau lại thần thần bí bí. “Đúng là phong cách của mấy tiểu cô nương”
Lúc này đoàn Klake cũng đi qua con đường mà Văn Lục vừa bay qua. Cả đám đang láo liên nhìn quanh, ánh mắt đầy tham lam nhìn những quả đào chín mọng treo trên những cành cao chót vót.
Văn Lục ban đầu bước vào rừng đào lớn này cũng bị những quả đào đó hấp dẫn. Bất quá Liễu Nhu nói rằng những quả đó chẳng qua chỉ to hơn những quả đào bình thường một chút, còn có một chút xíu linh khí, đối với Văn Lục mà nói hoàn toàn chẳng có tác dụng gì ngoài việc ăn cho đỡ thèm. Nghe Liễu Nhu nói vậy, Văn Lục hoàn toàn bỏ luôn ý định hái xuống nếm thử. Tuy nhiên Đào Hồng Nương lại bảo những quả đó đối với người bình thường có ích rất nhiều. Theo như “trí nhớ” được truyền thừa của nàng thì người bình thường nếu ăn được trái đào đó thì sức khỏe dồi dào, sống lâu hơn người bình thường mấy năm lận.
Văn Lục nghe tới đó thì trong lòng lại rục rịch muốn hái. Hắn nghĩ kiếm vài “chục” trái mang về kính biếu ông bà bố mẹ cũng tốt. Nhưng là Liễu Nhu ngồi ở trong lòng hắn lại nói ở sâu trong trung tâm kia, có những quả đào to mà giá trị vĩnh viễn là trên cấp rất nhiều so với những quả ngoài này.
Văn Lục nghe xong mém té xỉu, không ngờ lại bị hai chị em nhà này quay như chong chóng. Cứ giơ tay muốn hái lại bị chị một câu, em một câu … rốt cuộc chẳng hái được trái nào ngoài này thì đoàn Klake đã tới.
Văn Lục đành buông bỏ việc “hái đào” tập trung vào việc chính. Trong miệng hắn lẩm bẩm:
- Ba…
- Hai…
- Một…
Chữ một vừa cất lên, ở bên ngoài đoàn Klake, thời hạn bốn phút tỉnh của ba lão già vừa hết. Đúng lúc đó Văn Lục hóa thành đạo tàn ảnh bay vút ra một đao đoạt mạng một tên Klake đang đụng đụng cái đầu vào trưởng lão bên cạnh để làm tỉnh lão.
Giải quyết xong một tên, Văn Lục đắc ý dào dạt bỏ chạy để lại sau lưng tiếng gầm phẫn nộ của ba lão già Klake. Văn Lục biết một đòn toàn lực của hắn không chắc có thế giết chết một trưởng lão. Cho nên hắn phục kích ra tay một đòn chí mạng với tên thực lực yếu đi bên cạnh trưởng lão ngoài cùng bên trái.
Về tới cây mà Vik và hai cô bé đang ngồi, Văn Lục giơ tay tiêu sái hất tà áo choàng, ngồi xuống đợi tiếp bốn phút. Giờ thì cả ba người đi cùng Văn Lục mới giật mình sáng tỏ phong cách “lưu manh” của tên này. Hóa ra hắn đang tính thực hiện “rút củi đáy nồi” đây mà. Ba tên thực lực thấp Klake giờ chỉ còn lại một, dùng đầu gối mà nghĩ cũng đoán được nếu tên cuối này bị Văn Lục “thịt” thì hậu quả sẽ thê thảm thế nào.
Ba lão già cũng phát hiện ra mưu đồ của Văn Lục, cả bả vội vã quây thành hình tam giác bọc tên Klake thực lực mới cấp ba vào giữa. Mặc dù bị Văn Lục chêu tức tới sôi máu nhưng may là lý trí bảo với mấy lão là không được đuổi theo. Nếu không nhỡ không bảo vệ tốt tên còn lại thì…
Văn Lục nhìn ba lão già đỏ chót đang phân vân, bàn bạc không biết nên quay lại hay đi tiếp. Giờ thì quay ra hay đi vào đều nguy hiểm như nhau cả. Thật tức muốn chết mà, không ngờ lại bị một tên tiểu bối hết lần này tới lần khác đùa giỡn… có thực lực mà lại không dùng được lần nào. Nếu giờ này mà ở dưới hành tinh nước thì Văn Lục có chạy lên trời hay chui xuống “đáy biển” ba lão cũng moi ra cho bằng được mà lóc xương lột da hắn. Nhưng mà đây lại là cấm địa a… cái tên giảo hoạt ấy lại hình như không bị ảnh hưởng mới thật là đau đầu.
Sau cùng ba lão cắn răng tiếp tục trườn về phía trước. Dù gì cũng đã đi được hơn một nửa rồi, giờ bảo quay lại, ai cũng thật không cam lòng chút nào.
Bốn phút trôi qua… ba lão già lúc này cực kỳ cẩn thận quây quanh tên Klake yếu ớt kia vào giữa. Thời hạn thanh tỉnh cuối vừa điểm, ba lão già đồng loạt bị mê ảo, Văn Lục cười to:
- Ngu ngốc… haha… hắn làm sao làm thức tỉnh một lần ba người cùng lúc được…
Vừa quát to, Văn Lục vừa vung đao chém rớt hai cái đầu của lão già đứng ở phía gần hắn nhất. Lão già bị mê hoặc đương nhiên là không có khả năng bố trí phòng thủ, dễ dàng bị Văn Lục tiễn về trầu ông bà ông vải. Hai lão già còn lại há hốc cặp miệng, không ai ngờ rằng Văn Lục lại to gan dám đi giết một trong số ba lão già. Ai cũng nghĩ hắn sẽ tập kích tên Klake yếu ớt còn lại kia chứ.
Giết xong, Văn Lục lại phủi mông chạy một mạch mất hút trong bạt ngàn cây cối, trong khi hai tiếng thét inh ỏi không cam lòng của hai lão già kia vọng lại.
Văn Lục về tới cây lại hai tay hai nàng tụ khí bao bọc cả Vik vào lại chuyển sang cây mới ngồi đợi đợt săn bắn tiếp theo.
- Chàng thật là lưu manh…
Đào Hồng cười cười, nguýt Văn Lục một cái. Văn Lục thần tình đắc ý nói:
- Cha ông ta từ ngàn xưa truyền lại cho con cháu một kỹ năng! Đó là yếu thì núp mà đánh lén… haha… Nàng không thấy ta đánh lén cũng là cả một nghệ thuật đấy à?
- Hứ! Để xem lần này chàng đánh lén thế nào?
Trong bốn người thì chỉ có Vik là linh thức không quan sát được tình hình của đội Klake cho nên hắn cứ ù ù cạc cạc ngồi ngẩn ngơ. Trong khi Đào Hồng và Liễu Nhu đều “nhìn” rõ nhất cử nhất động của đoàn Klake cho nên Văn Lục ôm hai nàng cũng được “thơm” lây.
Giờ phút này hai lão già đỏ chót đã rút ra bài học “xương máu” từ hai lần đánh lén của Văn Lục. Cho nên trước phút cuối bị mê hoặc, hai lão không biết lôi đâu ra bộ dụng cụ phòng hộ nào đó khoác lên người. Văn Lục linh thức cũng cảm giác kể cả bộ khoác cho tên thực lực yếu kém kia cũng có năng lượng dao động khá lớn ước chừng phòng thủ tới cấp tám cấp chín lực lượng tu luyện giả. Nhưng mà Văn Lục dám chắc cái đồ này chắc là tiêu hao phẩm cho nên mấy lão mới tiếc rẻ để dành cho tới bây giờ. Hơn nữa hai lão còn cẩn thận triệu hồi ra hai ba con thủy quái đứng trình ình bảo vệ xung quanh.
Văn Lục quan sát thấy vậy vẫn khinh thường nói:
- Chỉ có vậy? Hai nàng coi… ta sẽ cho các nàng xem thế nào mới gọi là nghệ thuật đánh lén.