Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương : Thoát
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bốn con quái vật to lớn như cả bốn đoàn tàu mình rắn, đuôi cá uốn lượn vòng quanh. Cái miệng há to đỏ lòm những máu táp tới nơi Văn Lục đang đứng. Xem ra cấp chín triệu hồi sư cực kỳ thích loại quái vật này, hoặc là cấp chín thì triệu hồi ra con này là mạnh nhất chăng?
Bất quá giờ này Văn Lục cũng không có thời gian suy nghĩ truyện đó. Xung quanh cách cả vài trăm mét là vòng tròn rộng lớn của đám tu luyện giả Klake và hơn hai mươi pháp sư đã ầm ầm tấn công. Đủ mọi quái vật muôn hình vạn trạng giương nanh múa vuốt mà lao tới. Đám pháp sư cũng lẩm nhẩm đọc thần chú rồi. Nhất là có thêm nhiều tu luyện giả mới tham gia vào cuộc truy sát Văn Lục này. Chuyến này Văn Lục có lẽ cùng đường mạt lộ.
Ở trong mầm thế giới của Văn Lục, trên chiếc giường trong căn nhà trúc. Vi Nhi đang ngủ an lành. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiền hòa hồng hồng dễ làm người ta muốn cưng chiều, quý mến. Bất quá lúc này nếu ai để ý kỹ sẽ nhận ra hai giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng:
- Chàng thật chẳng bao giờ chịu yên ổn a! Thật là…
Nói đoạn không ngờ cô bé lại mỉm cười. Nụ cười mãn nguyện, ẩn chứa đầy đau xót, luyến tiếc:
- Thiếp giúp chàng lần cuối… sau này chàng phải tự bảo trọng rồi…
Lời nói vừa thốt ra, toàn thân Vi Nhi phát ra quang mang sáng chói cả căn nhà trúc. Cùng lúc ấy, "Mầm Thế Giới" của Văn Lục bên ngoài rìa rạn nứt… ầm ầm sụp đổ… một mét, hai mét…đang có xu hướng lan dần vào trung tâm.
Trong chớp mắt, cả hơn mười mét "Mầm Thế Giới" ngoài rìa đã sụp đổ, lực lượng điên cuồng gào thét tuôn ra xâm nhập vào con rồng Đại Việt màu vàng đang như ẩn như hiện sau lưng Văn Lục.
Tất cả các công kích của hơn ba ngàn tu luyện giả chỉ còn cách Văn Lục hơn mười mét. Khoảng cách còn lại có lẽ chớp mắt bị phá vỡ. Xem ra tộc Klake thực sự rất coi trọng Văn Lục. Một kẻ dù cấp thấp nhưng làm cả đại quân tan rã thì không thể nào khinh thường được. Nhất là long ảnh phía sau hắn bây giờ làm cho những người đứng xung quanh hoảng sợ rồi. Khi nhìn vào long ảnh, tất cả đều cảm thấy uy áp nặng trĩu, công lực đánh ra cũng bị giảm tới hai ba thành. Nhưng hơn ba ngàn Klake, cộng thêm hơn hai mươi pháp sư thì dù có bị giảm nửa thành công lực đi chăng nữa, đổ dồn lên người Văn Lục thì hắn cũng thành bụi phấn mà thôi.
Tên pháp sư đứng bên phải trong số ba pháp sư có thực lực cấp tám cười gằn dữ tợn.
- Đi chết đi… ranh con, mới nứt mắt đã làm ra vẻ anh hùng…haha…
Nói thế không ngờ mũi băng tiễn do hắn điều khiển lại to lên một vòng, tốc độ bắn tới Văn Lục lại càng nhanh hơn. Điên cuồng cũng làm giảm uy áp a… lợi hại.
Tiếng cười vang lên cả vùng rộng lớn. Những công kích chỉ còn cách Văn Lục hai mét… không được một phần mười cái chớp mắt nữa thôi, Văn Lục chắn chắn chết, ai cũng thần tình hưng phấn. Giải quyết xong tên này thì tộc Booc như cá nằm trên thớt rồi, muốn làm gì thì làm.
Trên mặt trăng, lão Hà Nhân đang ngồi bỗng nhiên đôi mắt mở trừng trừng. Vừa rồi lệnh bài của lão bỗng nhiên mất khí tức. Lệnh bài mà không liên lạc được thì chỉ có hai tình huống. Một là Văn Lục bị chết dẫn tới khí tức bên trong lệnh bài tiêu biến, làm cho lệnh bài trở thành viên ngọc vụn. Trường hợp thứ hai chính là ngọc bài bị không gian phong tỏa, không thể phát ra khí tức được.
Xảy ra tình huống nào thì Văn Lục cũng gặp nguy cấp, linh thức của Hà lão tràn xuống bao trọn cả hành tinh Klake. Rất nhanh lão phát hiển ra cuộc chiến sinh tử của Văn Lục. Nhất là lúc này Văn Lục đang cùng đường mạt lộ. Lão Hà vội vàng truyền tống xuống…
Nhưng không kịp rồi, công kích chỉ còn cách Văn Lục có một mét, lão cũng không kịp làm ra phản ứng gì để vớt lại cái mạng của Văn Lục.
Cảm giác bây giờ của Văn Lục chỉ có một chữ “tan”. Cảm giác khắp người đau nhói, sắp bị tan ra thành từng mảnh. Mặc dù đám tu luyện giả e sợ Văn Lục bạo phá nên đứng xa vòng ngoài. Nói thì chậm nhưng chỉ qua một hai giây, các công kích đã muốn áp sát Văn Lục rồi. Nếu đối diện Văn Lục giờ là tu chân hay tu thuật thì Văn Lục đã đi trầu ông bà ông vải. Nhưng đám pháp sư và triệu hồi sư này thì mất tới hai ba giây, thậm chí có tên còn niệm chú tới bốn năm giây. Cho nên mới có tình huống để Văn Lục bạo phá "Mầm Thế Giới" để lấy lực lượng tối đa cuối cùng.
Đáng ngại hơn nhiều chính là bốn con quái vật do bốn lão già Klake triệu hồi ra. Nhưng bốn lão già này lại có ý muốn “nhường” công lao cho người khác nên trông thì dữ tợn, nhưng thực ra bốn con quái vật vẫn lượn lờ xung quanh, chưa có vẻ gì là muốn công kích Văn Lục cả. Bất quá đối diện với hơn ba ngàn công kích sắp ập tới, Văn Lục cũng vô phương thoát đi.
Đang đau muốn xé da, rách thịt bỗng nhiên trong não hải Văn Lục vang lên một giọng nói. Một giọng nói cực kỳ… quen thuộc, Văn Lục nghe được muốn mừng đến phát khóc.
Linh khí ầm ầm đổ về phía Văn Lục, tốc độ kinh khủng gấp cả ngàn lần tốc độ công kích của hơn ba ngàn tu luyện giả. Linh khí đổ về bao quanh Văn Lục thành cái kén. Văn Lục đứng bên trong cái kén toàn thân phát ra quang mang chói lòa.
“Uỳnh…uỳnh…”
Công kích của hơn ba ngàn tu luyện giả cũng vừa lúc ập tới. Lực công phá mạnh tới nỗi đẩy văng những tu luyện giả đứng gần Văn Lục nhất ra xa. Phải biết trước rằng hầu hết các tu luyện giả đều cách Văn Lục tới hai trăm mét, không ai dám tới gần. Chỉ riêng bốn trưởng lão và ba tên pháp sư cao cấp kia còn tới gần một chút là một trăm mét. Lẽ dĩ nhiên là ai cũng không nghĩ mình làm cái bia cho Văn Lục phát tiết trước lúc chết cả. Công kích trước lúc bị dồn vào chỗ chết chính là công kích kinh khủng nhất của người ta có thể phát ra… ai muốn đón đỡ đây.
Nhưng đứng có xa vậy vẫn bị vụ nổ đẩy văng đi cả hơn trăm mét mới dừng lại được. Cả đám co dồn lại một chỗ đứng xem tro bụi tung tóe nơi Văn Lục đứng. Tất cả đều đinh ninh Văn Lục chắc chắn “tiêu tùng” rồi. Nhưng trong lòng mọi người cũng không khỏi kinh hãi là công kích không ngờ của ba ngàn người lại mạnh kinh khủng vậy.
Cả một góc thành phố bị san bằng, phạm vi ba trăm mét xung quanh ngay cả một cục đá lành lặn cũng trở thành “đồ hiếm” chứ đừng nói là nhà cửa. Xem ra phải giết Văn Lục toàn bộ lãnh đạo và tầng lớp cao thủ tộc Klake không ngần ngại hủy đi cả mấy ngàn dân chúng.
Tro bụi dần dần lắng xuống, một tiếng cười dài vang lên khắp cả thủ đô:
- Các ngươi không giết được ta…haha….ha
Văn Lục ngửa cổ lên trời cười lớn. Trong lòng Văn Lục lúc này cực kỳ kích động… thực sự rất kích động. Giọng nói lúc ây Văn Lục nghe được không ngờ là:
“Nhiệm vụ hai hoàn thành, phần thưởng dành cho toàn bộ thành viên tổ đội hai”
“Haha… Na Na và Vân Nhi cùng các thành viên khác đã tặng cho Văn Lục ta một đại lễ rồi”
Văn Lục kích động gào thét trong lòng. Một năm rưỡi qua đi, không ngờ những thành viên còn lại đã hoàn thành nhiệm vụ hai mà không cần Văn Lục. Quả nhiên là anh tài trong anh tài. Xem ra những đồng đội của Văn Lục cũng toàn là “quái vật” cả, cũng không kém phần long trọng như Văn Lục.
Điều Văn Lục kinh hỉ là phần thưởng của khảo nghiệm hồn ngọc không ngờ lại xuyên cả khoảng cách xa tới vậy “chạy tới” tìm Văn Lục, kịp thời cứu hắn một mạng. Văn Lục còn hoài nghi liệu mình xuyên việt phần thưởng của khảo nghiệm có tới tìm hắn không.
Lúc này, trong phạm vi ba trăm mét, linh khí cuồng bạo gầm thét liên miên. Tất cả những tu luyện giả đứng ngoài mặt mày trắng bệch. Linh thức không thể nào thăm dò được vào bên trong đã xảy ra chuyện gì. Dưới cả hàng ngàn đòn công kích của tu luyện giả cao thủ mà vẫn bình yên vô sự, tên Văn Lục này quả là kinh khủng. Kinh khủng hơn là lúc này đứng ngoài vòng linh khí, cả bốn trưởng lão liên thủ, bốn con quái vật vừa bị đẩy văng xa tít mù cũng quay lại công kích liên tiếp vào một điểm. Bất quá cái hình cầu linh khí đường kích ba trăm mét ấy không có tổn thất mảy may.
Sau một hồi vất vả, mấy trưởng lão ra lệnh tụ tập lại hết một chỗ đứng nhìn. Đối với những điều nhìn “không thấu” mọi người đều dâng lên trong lòng một sự bất an liền vội vã nghe lệnh trưởng lão tụ tập lại. Nhưng những tu luyện giả ấy lại không biết bốn vị trưởng lão và hơn hai mươi vị pháp sư cũng đang lo lắng muốn chết. Cho nên lệnh cho những cao thủ đứng xung quanh để nếu có “biến cố” gì xảy ra, những “pháo hôi” này sẽ chịu đòn đầu tiên.
Một quầng sáng bảy màu cấp cấp tụ tập hình thành một ngọc ấn phát ra quang hoa bảy màu. Văn Lục vươn tay, ngọc ấn tự động bay lại nhập vào trong lòng bàn tay hình thành đồ án thứ hai và ở bên trên so với đồ án ngọc ấn thứ chín.
Văn Lục lúc này cả người lơ lửng, chân không chạm đất. Linh khí đổ dồn về, ngàn vạn tia thấm dần vào trong cơ thể, cải tạo tới từng tế bào. Cảm giác ngưa ngứa cạo dạo khắp người, Văn Lục cảm thấy linh hồn thăng hoa, thân thể cường tráng tràn đầy sức mạnh đang tăng dần. "Mầm Thế Giới" lúc trước sụp đổ hơn nửa giờ đã dần dần khôi phục, và có xu hướng nở rộng thêm nữa.
Từng luồng linh khí như ôm ấp vỗ về toàn thân.
“Thật thoải mái”
Văn Lục nở một nụ cười, linh hồn tiến vào "Mầm Thế Giới" ngồi xuống mép giường Vi Nhi, vuốt ngang sợi tóc mai của cô bé mỉm cười.
- Vi Nhi… chúng ta được cứu rồi, chúng ta không chết a.
Trên khuôn mặt ửng hồng của Vi Nhi, khóe môi khẽ nhích. Cô bé bất giác cuộn tròn mình muốn rúc vào lòng Văn Lục. Văn Lục cười cười ôm lấy. Thật khả ái…
……
Sau ba giờ đồng hồ, vòng linh khí cuồng bạo hóa thành những luồng chảy như dòng suối, chầm chậm nhập vào trong thân thể Văn Lục. Văn Lục cảm nhận được hồn thuật đã đạt tới tầng tám, trong khi thể thuật chỉ có tầng bảy đại viên mãn. Lần này không tăng cấp được tối đa cả hai thuật pháp có lẽ là do việc đỡ đòn của hơn ba ngàn tu luyện giả đã làm tổn thất khá nhiều linh khí đây mà. Văn Lục vươn vai cảm khái:
“Sau lúc mém “chết”, cảm giác thật không tệ…”