Nghe được lời này của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra.
Cô nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, trừng mắt: “Vậy ông ấy nói thế nào?”
Lục Ngộ An hơi cong khóe môi, dịu dàng nói cho cô biết: “Ông ấy nói được.”
Nguyễn Huỳnh đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt nhu hòa, thật lâu không lên tiếng.
Vào lúc Lục Ngộ An cảm thấy Nguyễn Huỳnh có thể sẽ nghịch ngợm, làm ngược lại mình thì Nguyễn Huỳnh khẽ gật đầu: “Chắc chắn ông ấy rất hài lòng về anh.”
Lục Ngộ An hơi ngẩn ngơ, nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Vậy anh phải cố gắng thêm một chút nữa.”
Nguyễn Huỳnh chưa hiểu: “Sao chứ ạ?”
Lục Ngộ An cọ vào môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Anh cần phải để cho ông ấy hài lòng hơn, yên tâm hơn.”
Anh muốn tốt với Nguyễn Huỳnh hơn, muốn yêu cô hơn.
Nguyễn Huỳnh hơi cong mắt, cười nhẹ nhàng nhìn anh: “Vậy em đợi.”
Lục Ngộ An hứa hẹn: “Được.”
Ở trong nhà nghỉ ngơi một lúc, Lục Ngộ An ôm việc làm bữa tối.
Nguyễn Huỳnh giúp đỡ làm trợ thủ.
Tối hôm qua khi nấu sủi cảo, bà Lý đã biết tài nấu nướng của Lục Ngộ An không tồi, rất nhiều việc làm cũng rất thành thạo.
Cộng thêm Nguyễn Huỳnh cũng đã nói, lúc hai người ở nhà, chỉ cần Lục Ngộ An có thời gian rảnh thì anh sẽ phụ trách nấu cơm. Nhưng chưa ăn, bà Lý đương nhiên vẫn chưa xác định được tay nghề của Lục Ngộ An rốt cuộc tốt tới mức nào.
Mãi đến bữa trưa dùng qua, bà bắt đầu nói với Nguyễn Huỳnh: “Cuối cùng mẹ cũng biết, vì sao hơn nửa năm mà con có thể mập ra được một chút rồi.”
“...” Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, nghiêm trang nói: “Mẹ, nhà chúng ta không thể nâng cao đạp thấp được.”
Bà không thể vì khen tay nghề của Lục Ngộ An mà nói mình mập được.
Bà Lý liếc cô một cái, dở khóc dở cười: “Mẹ đâu có ý này.”
Nguyễn Huỳnh hừ hừ: “Ý vừa rồi của mẹ rất rõ ràng.”
Bà Lý nói không lại cô, chỉ có thể im lặng.
Yên tĩnh một lúc, bà chân thành nói: “Tay nghề của Ngộ An thật sự không tệ, nhưng nó là bác sĩ, bình thường công việc hẳn là rất bận rộn —” Bà Lý hơi dừng lại một chút, nhìn Nguyễn Huỳnh: “Không phải mẹ muốn con học nấu ăn, chỉ là hy vọng các con ở với nhau thì phải hiểu nhau nhiều hơn.”
Sự gắn bó của mỗi một cuộc tình đều dựa vào tình yêu, dựa vào hiểu nhau, dựa vào ủng hộ nhau.
Lục Ngộ An thích Nguyễn Huỳnh, yêu Nguyễn Huỳnh, cho nên cam tâm tình nguyện vì cô mà rửa tay nấu canh. Bà Lý cảm thấy, đây là điều mà con gái của mình nên hưởng thụ được. Giống như vậy, bà cũng hy vọng Nguyễn Huỳnh phải ủng hộ và hiểu công việc của Lục Ngộ An.
Bà là người từng trải, biết rất rõ ràng, khi đối phương bận rộn công việc, rất nhiều thứ không thể chú ý đến mình thì bản thân mình sẽ rất dễ đi vào ngõ cụt, rất dễ có cảm giác mất mát, sinh ra mâu thuẫn.
Mỗi lần như vậy thì cần phải hiểu và ủng hộ.
Công việc của bác sĩ không hề nhẹ nhàng hơn cảnh sát.
Bà Lý tin con gái mình, cũng tin Lục Ngộ An. Nhưng lời bà nên dặn dò thì vẫn phải nói.
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, biết ý của bà Lý.
Cô vâng một tiếng, dựa vào vai bà Lý làm nũng: “Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”
Bà Lý vỗ mu bàn tay của cô: “Con biết là được, buổi chiều định đưa Ngộ An đi đâu chơi?”
Nguyễn Huỳnh: “Con muốn đưa anh ấy đến trường học đi dạo.”
Bà Lý gật đầu: “Không về ăn cơm tối thì báo cho mẹ sớm.”
Nguyễn Huỳnh: “Con biết rồi.”
Sáng mai hai người bọn họ lại quay về Bắc Thành, buổi chiều và buổi tối vẫn ở Giang Thanh, vẫn còn không ít thời gian chung sống.
-
Buổi chiều ánh nắng bên ngoài nóng rực, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều không muốn bị phơi say nắng, nhất trí quyết định ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hai người ngủ trưa một giấc, lại vùi mình trong phòng xem một bộ phim rồi mới đi ra ngoài vào lúc năm giờ.
Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An đến trường cấp của cô, trường rất gần nhà, đi bộ khoảng mười mấy phút.
Hai người tay nắm tay đi về phía trường học, ánh chiều tà hoàng hôn kéo dài bóng của bọn họ.
Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh sóng vai nhau, nghe cô nói về những câu chuyện thời đi học của cô: “Đều là đi bộ đến trường à?”
Nguyễn Huỳnh: “Có đôi khi sẽ đi xe đạp.”
Bởi vì mẹ của cô là giáo viên nên cô vẫn luôn là học sinh ngoại trú của trường. Buổi sáng đến trường, buổi tối về nhà.
Nguyễn Huỳnh nói: “Nhưng mà có một lần em đi xe đạp bị ngã, sau đó nữa thì chủ yếu chỉ đi bộ.”
Lục Ngộ An: “Bị thương chỗ nào?”
Nguyễn Huỳnh: “Đầu gối.”
Lục Ngộ An rũ mắt, bình tĩnh nhìn đầu gối của cô chốc lát, thấp giọng nói: “Buổi tối thổi cho em.”
“... Lâu như vậy rồi.” Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Đã hết đau từ lâu rồi.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Vậy thì cũng muốn thổi.”
Anh bóp lòng bàn tay của cô: “Cho dù là cho Nguyễn Huỳnh của năm mười bảy tuổi thì thế nào?”
Hốc mắt Nguyễn Huỳnh nóng lên, cô cười hạnh phúc nói: “Được.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cổng trường.
Bởi vì bà Lý, cho dù Nguyễn Huỳnh đã tốt nghiệp nhiều năm thì bảo vệ ở cổng trường vẫn nhận ra cô.
Vừa nhìn thấy cô là nhiệt tình chào hỏi cô: “Huỳnh Huỳnh tới rồi à.”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng, gọi chú: “Cháu muốn vào trường xem một chút.”
Bảo vệ cười ha ha: “Đương nhiên là không thành vấn đề.”
Chú ấy nhìn về phía người bên cạnh Nguyễn Huỳnh: “Đây là bạn trai à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Đúng, bạn trai cháu.”
Lục Ngộ An gật đầu, chào hỏi bảo vệ.
Bảo vệ cười khen: “Trai tài gái sắc.”
Chú ấy nhìn về phía Lục Ngộ An, nói: “Ánh mắt cậu không tệ.”
Lục Ngộ An trầm giọng: “Cháu cũng thấy vậy.”
Chuyện Nguyễn Huỳnh là bạn gái của anh cho tới nay đều là việc Lục Ngộ An cảm thấy kiêu ngạo, vinh hạnh.
Nói chuyện với bảo vệ một lúc, hai người đi vào trường học.
Trường cấp của Nguyễn Huỳnh được xem là trường tốt nhất, cũng lớn nhất ở đây. Nó là trường học phụ thuộc gồm cấp và cấp , diện tích rất rộng.
Đập vào mắt ngoại trừ cành lá xanh um tươi tốt thì chính là từng dãy phòng học cao chót vót.
Vừa đến gần, bạn có thể cảm nhận được áp lực cực mạnh mà dãy phòng học mang đến.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An đi đến phòng học cô đã từng học trước.
Phòng học nằm ở tầng hai, bên ngoài phòng học còn có một cây loan sinh trưởng xanh tươi, cành lá đều mọc đến cửa sổ.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không xui xẻo lắm, lúc nghỉ, phòng học của trường đều sẽ được khóa lại.
Nhìn thấy Nguyễn Huỳnh tới, giáo viên nhận ra cô trực tiếp đưa chìa khóa cho cô để cô vào xem. Một lát nữa đến văn phòng trả chìa khóa là được.
Cảm ơn một tiếng, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi vào phòng học.
Lúc Nguyễn Huỳnh vừa mới chuyển đến trường, tính cách khá là quái gở, cũng không thích giao lưu với bạn bè. Phần lớn thời gian cô đều một mình ngồi tại chỗ đọc sách, ngẩn người.
Việc cô thường làm nhất chính là nhìn cây loan ngoài cửa sổ, suy nghĩ tung bay.
“Em ngồi hàng cuối à?” Lục Ngộ An hỏi cô.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Lúc đó giáo viên bảo em tùy tiện chọn một chỗ ngồi, em chọn hàng cuối cùng.”
Biết được tình huống của cô, mặc dù giáo viên cảm thấy không thỏa đáng lắm nhưng cũng không nhiều lời.
Lục Ngộ An nắm tay cô thật chặt, yết hầu hơi lăn: “Ngồi phía sau có thể thấy rõ bảng không?”
“Có thể.” Nguyễn Huỳnh liếc anh: “Anh quên rồi à? Thị lực của em rất tốt.”
Lục Ngộ An không quên.
Anh chỉ không nghĩ tới, Nguyễn Huỳnh sẽ luôn ngồi ở hàng cuối cùng hơn một năm.
Nguyễn Huỳnh giải thích: “Ban đầu ngồi ở phía sau là vì muốn không bị quấy rầy, muốn yên tĩnh, không giao lưu với ai.”
Sau đó nữa, cô thích vị trí này, cảm thấy làm gì cũng tiện. Bởi vậy khi giáo viên hỏi cô có muốn lên phía trước ngồi hay không, Nguyễn Huỳnh đã kiên định từ chối.
Bởi vì việc này, Nguyễn Huỳnh thậm chí còn bị không ít bạn học của lớp khác hiểu lầm là một học sinh không tốt.
Lục Ngộ An cười: “Sao lại không tốt?”
Nguyễn Huỳnh a một tiếng, kinh ngạc nhìn anh: “Chẳng lẽ trường của anh không có cách nói tương tự sao?”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh: “Chính là học sinh ngồi hàng cuối trong lớp, phần lớn là học sinh, không lên lớp nghe giảng đàng hoàng mà lại đi làm kiếm sống.”
“...”
Lục Ngộ An ngược lại đã nghe cách nói này, chỉ có điều trông Nguyễn Huỳnh rất ngoan ngoãn, cho dù ngồi ở hàng sau thì cũng không nên bị ngộ nhận là bạn học không tốt.
Nghĩ đến đây, anh nói: “Người nói những lời này, ánh mắt không tốt lắm.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Cái đó thì chính xác.”
Cô cười giỡn nói: “Ánh mắt bọn họ mà tốt thì có khả năng bác sĩ Lục không có bạn gái đâu.”
Lục Ngộ An nghẹn lời, có ý tứ sâu xa khác mà nhìn cô: “Cũng không chắc.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày.
Lục Ngộ An khom lưng, ngón tay khẽ nhéo vành tai của cô, nói một câu bên tai cô: “Chỉ cần em vẫn chưa kết hôn thì anh vẫn còn cơ hội.”
Nguyễn Huỳnh: “Kết hôn rồi thì không muốn nữa à?”
“...” Lục Ngộ An nghiêm túc suy nghĩ một phen: “Phải xem sau khi cưới em có vui vẻ không.”
Nếu như không vui thì anh vẫn sẽ ra tay.
Nguyễn Huỳnh bị anh chọc cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Lục, anh đây là định làm bé sao?”
Lục Ngộ An suy nghĩ hồi lâu, nhìn cô: “Có cho anh cơ hội này không?”
Nguyễn Huỳnh: “Không biết.”
Cô ăn ngay nói thật: “Giả thiết này không có thực, tạm thời không có đáp án.”
Lục Ngộ An hiểu ra cười cười, nhìn cô nói: “Anh có linh cảm.”
“Cái gì?” Nguyễn Huỳnh hỏi.
Lục Ngộ An: “Bất kể giả thiết có thành lập hay không, chỉ cần quen biết với em thì có lẽ anh sẽ không khống chế được mà thích em.”
Mặc dù nói như vậy hình như hơi không phù hợp.
Nhưng Lục Ngộ An cảm thấy, chỉ cần quen biết Nguyễn Huỳnh, sớm chiều chung đụng với cô thì sẽ rất khó có người từ chối được cô. Cô là người làm cho người ta yêu thích, sẽ vô hình trung ảnh hưởng đến bạn, khiến bạn nhớ thương đến cô.
Cho dù cô không hề làm gì cả.
Chuyện khác thì Lục Ngộ An không dám nói, điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là, ở giai đoạn tuổi tác khác nhau, anh sẽ chú ý tới Nguyễn Huỳnh, sau đó yêu cô.
Anh rất may mắn, khi gặp được Nguyễn Huỳnh, cô lẻ loi một mình, cho anh đủ nhiều cơ hội tới gần cô, tiếp xúc với cô.
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh có chút cảm động không thành lời.
Cô giang hai tay, chủ động chui vào cái ôm của Lục Ngộ An: “Em cũng vậy.”
Sự động lòng đối với Lục Ngộ An có lẽ còn diễn ra sớm hơn cô nghĩ. Chỉ là cô không nhận ra thôi.
Rất nhiều chuyện, từ sâu xa đã được định trước. Nguyễn Huỳnh rất may mắn, một lần nữa gặp được chủ nhân của giọng nói mà cô đã nhớ thương nhiều năm, đồng thời yêu anh, cùng anh yêu nhau.
Hai người ở trong phòng học một hồi, trước khi đi, Nguyễn Huỳnh nảy sinh ý nghĩ bất chợt hỏi Lục Ngộ An: “Anh nói xem nếu chúng ta gặp nhau thời cấp thì có phải còn có thể yêu sớm không?”
Lục Ngộ An im lặng, vẻ mặt thành khẩn nói: “Khả năng không lớn.”
Nguyễn Huỳnh: “Vì sao?”
Lục Ngộ An nhéo lòng bàn tay cô, hỏi cô: “Anh lớn hơn em mấy tuổi?”
“...”
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, tính toán một chút: “Cũng phải.”
Nói xong, trong giọng nói của cô hơi có chút ghét bỏ Lục Ngộ An: “Em học cấp thì anh học cấp , em học cấp thì anh cũng lên đại học rồi, quả thật không có cách nào yêu sớm trong cùng một trường được.”
Lục Ngộ An hơi nghẹn lời, đang muốn mở miệng thì Nguyễn Huỳnh còn nói: “Cho dù là trường học phụ thuộc có cả cấp cấp thì cũng không có khả năng lắm. Anh cũng không thể biến thái đến mức có suy nghĩ đến một học sinh cấp được.”
Bờ môi Lục Ngộ An mấp máy, lời đến khóe miệng bị Nguyễn Huỳnh chặn lại.
Anh không nói gì một lúc, duy trì sự im lặng.
Vào giờ phút này, anh vẫn không nói lời nào thì tốt hơn.
-
Ra khỏi phòng học, Nguyễn Huỳnh lại đưa Lục Ngộ An đến bãi tập mình thích nhất lúc còn đi học.
Lúc cô rảnh rỗi thì sẽ cùng bạn học đến bãi tập tản bộ, hóng gió.
Buổi chiều ra về còn ở bên cạnh sân bóng rổ xem bạn học chơi bóng rổ.
Lục Ngộ An ừm một tiếng, nhìn cô: “Xem bạn học nam chơi bóng rổ à?”
“...” Nguyễn Huỳnh liếc anh: “Cũng có bạn học nữ nữa.”
Nhưng đa số thời gian thì đúng là bạn học nam tương đối nhiều.
Lục Ngộ An gật đầu: “Thích xem thi đấu à?”
Nguyễn Huỳnh bật cười, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Bác sĩ Lục, bây giờ anh đang ghen với bạn học cấp vốn chưa từng gặp mặt của em sao?”
Lục Ngộ An: “Có một chút.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa bệnh viện có trận thi đấu bóng rổ, hay là anh đăng ký nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “... Được.”
Cô bày tỏ sự ủng hộ: “Em lập đội cổ động viên đi cổ vũ cho anh nhé?”
Lục Ngộ An: “Không cần đội cổ động viên.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Em đến là được.”
Anh không cần nhiều người cổ vũ như vậy chỉ cần Nguyễn Huỳnh thôi.
Không bất ngờ, Nguyễn Huỳnh lại bị lời yêu thương bất chợt của anh đâm trúng tim rồi.
Rõ ràng Lục Ngộ An chỉ thuận miệng nói ra một câu, không hề có suy nghĩ sâu xa, nhưng lại có thể khiến cho nhịp tim của Nguyễn Huỳnh tăng lên một cách khó hiểu.
Cô thích Lục Ngộ An như vậy.
Đi dạo ở trường một vòng, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nhà ăn cơm tối trước.
Cô vốn muốn đưa Lục Ngộ An đi nếm thử món ngon đặc sắc của Giang Thành nhưng lại bị Lục Ngộ An từ chối. Món ngon đặc sắc thì sau này còn rất nhiều cơ hội tới nếm thử, bọn họ hiếm khi về nhà được một chuyến, tranh thủ cùng bà Lý ăn một bữa cơm.
Nguyễn Huỳnh phản ứng chậm chạp, đối với chuyện như thế này, cô cân nhắc thật sự không chu đáo bằng Lục Ngộ An.
Tuy rằng bà Lý sẽ không để ý đến việc hai người ăn cơm ở bên ngoài, nhưng bọn họ về nhà với bà, bà nhất định sẽ vui hơn.
Ở nhà ăn cơm tối xong, Nguyễn Huỳnh kéo bà Lý đi ra ngoài tản bộ.
Bà Lý không muốn làm bóng đèn nhưng Nguyễn Huỳnh kiên trì, cô không thể không cùng hai người đi ra ngoài.
“Sao cứ kéo mẹ ra ngoài thế?” Bà Lý liếc nhìn người đang kéo cánh tay mình ở bên cạnh: “Để Ngộ An đi phía sau có phải là không tốt lắm không?”
Nguyễn Huỳnh: “Đâu có?”
Cô dựa vào vai bà Lý làm nũng: “Mẹ, ngày mai là con về đi làm rồi, chẳng lẽ mẹ không muốn ở với con thêm một lúc hả?”
Bà Lý liếc cô một cái, không tiếp lời.
Nguyễn Huỳnh cười: “Con muốn ở với mẹ thêm một lúc.”
Bà Lý không có cách nào với cô, đành phải đồng ý: “Vậy đi một lúc rồi mẹ về soạn bài, con và Ngộ An đi dạo ở bên ngoài đi.”
Nguyễn Huỳnh: “Lát nữa nói sau.”
Bà Lý: “...”
Đi dạo xong, ba người cùng nhau về nhà.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An giữ kế hoạch đi dạo đêm Giang Thành cho lần sau, phim truyền hình bà Lý theo dõi sẽ phát vào lúc bảy giờ bốn mươi phút tối, hai người cùng bà về nhà xem phim.
Xem phim xong, Nguyễn Huỳnh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lục Ngộ An phụ trách dọn dẹp đồ đạc, buổi sáng ngày mai bọn họ sẽ về.
-
Buổi sáng hôm nay, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lái xe về Bắc Thành.
Qua gương chiếu hậu, nhìn bóng dáng bà Lý đứng ở cửa vẫy tay với hai người, mãi chưa rời đi, hốc mắt Nguyễn Huỳnh hơi nóng lên. Cảm xúc của cô bỗng nhiên trở nên sa sút.
Lục Ngộ an đưa tay, khẽ bóp tay cô, thấp giọng nói: “Tháng sau chúng ta cũng về thăm bà ấy.”
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, cô nhẹ giọng nói: “Được.”
Lục Ngộ An là một người nói được làm được.
Anh nói tháng sau sẽ cùng Nguyễn Huỳnh về thăm bà Lý thì sẽ thật sự dành ra thời gian, cùng Nguyễn Huỳnh về.
Mùa hè lặng lẽ qua đi, chỉ chớp mắt là đã vào thu.
Vào mùa thu, lượng công việc của Nguyễn Huỳnh tăng nhiều. Bây giờ cô là một người dẫn chương trình có chút danh tiếng, thường xuyên nhận được lời mời của không ít hoạt động cỡ lớn.
Có thể từ chối thì Nguyễn Huỳnh sẽ từ chối, nhưng của đài phát thanh thì bình thường cô cũng không từ chối được.
Lâm Du Anh cũng muốn để cho cô rèn luyện một chút, đến lúc đó tự mình diễn chính. Bởi vậy mà chị ấy cũng sẽ cố hết mức sắp xếp cơ hội cho Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An cũng không khác lắm.
Trong khoảng thời gian gần đây lượng công việc của anh tăng nhiều, đa số thời gian khi Nguyễn Huỳnh ngủ rồi thì anh còn chưa về nhà, khi tỉnh dậy thì Lục Ngộ An đã đến bệnh viện.
Thời gian chớp mắt một cái lại đến mùa đông lạnh thấu xương.
Cuối tuần này Nguyễn Huỳnh có thời gian rảnh, lại rất lâu rồi chưa đi dạo phố, cô và ba người Tư Niệm, Khương Thanh Thời và Vân Sơ hẹn nhau dạo phố đi spa, thả lỏng một chút.
“Tết Dương lịch chúng ta có đi tắm suối nước nóng không?” Đang ở tiệm spa thì Tư Niệm bỗng nhiên đề nghị.
Nguyễn Huỳnh: “Tớ có thể không đi được.”
Khương Thanh Thời nhìn cô: “Sao vậy?”
Nguyễn Huỳnh thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Chị Du muốn để tớ năm nay tham dự làm người dẫn chương trình tiệc tối đón năm mới.”
Trước đó cô đã từ chối Lâm Du Anh.
Nhưng Nguyễn Huỳnh biết rõ, mấy người Lâm Du Anh và Trưởng đài đều sẽ không từ bỏ. Bản thân cô cũng đang ở giai đoạn tư tưởng muốn thử nhưng lại có chút sợ hãi.
Ánh mắt Tư Niệm sáng lên: “Vậy tụi tớ có thể lập nhóm đi xem tiệc tối đón năm mới à?”
Cô ấy nhìn về phía người còn lại: “Hai người cảm thấy thế nào?”
Khương Thanh Thời: “Nguyễn Huỳnh làm dẫn chương trình thì bọn tớ sẽ đi.”
Vân Sơ: “Tôi cũng không thành vấn đề.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Vậy tớ suy nghĩ thêm một chút nha?”
Cô biết, sở dĩ mấy người Khương Thanh Thời và Vân Sơ sẵn lòng đi xem tiệc tối đón năm mới là vì ủng hộ cô.
Tư Niệm: “Được, cậu suy nghĩ xong thì nói cho tụi tớ biết.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Vậy tắm suối nước nóng dời sang ngày một nha?” Cô nói: “Cho dù tớ tham gia tiệc tối đón năm mới thì ngày một cũng là ngày nghỉ.”
Ba người còn lại không hề có ý kiến gì.
Chỉ cần muốn đi, chỉ cần có thời gian rảnh, bọn họ sẽ sẵn lòng cùng nhau đi.
Buổi tối về đến nhà, Lục Ngộ An hiếm khi tan ca lúc tám giờ trở về nhà.
Tắm rửa xong, Nguyễn Huỳnh đi đến ghế sô pha trong phòng khách, nhắc đến chuyện này với Lục Ngộ An đang đọc sách, Lục Ngộ An sửng sốt, nhìn cô: “Phải dẫn chương trình tiệc tối đón năm mới à?”
Nguyễn Huỳnh do dự: “Có khả năng, em cảm thấy cuối cùng em sẽ bị chị Du thuyết phục thôi.”
Cô nhận ra được vẻ mặt Lục Ngộ An không đúng lắm, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Anh có sắp xếp khác à?”
Lục Ngộ An rũ mắt, nhéo lòng bàn tay cô nói: “Không có, không có việc gì.”
Anh nhìn về phía Nguyễn Huỳnh, cười khẽ một tiếng: “Muốn đi thì chúng ta đi.” Anh ôm Nguyễn Huỳnh vào trong ngực, trầm giọng nói: “Anh sẽ là thính giả của em, cũng sẽ là khán giả của em,”
Mãi mãi là như thế.
Nguyễn Huỳnh đưa tay ôm lấy cổ anh: “Em chỉ có chút căng thẳng thôi, chưa từng dẫn hoạt động lớn như vậy.”
Lục Ngộ An cười khẽ, cúi đầu chạm vào khóe môi cô: “Không cần căng thẳng, tụi anh đều sẽ ở bên cạnh em.”
Nguyễn Huỳnh đối mặt với anh chốc lát, im lặng một lúc: “Vậy em suy nghĩ thêm.”
“Được.” Lục Ngộ An cũng không thúc giục cô, anh mở miệng hôn lên cánh môi mềm mại của cô, giọng nói hơi khàn: “Nhớ anh không?”
Trong khoảng thời gian này hai người bận rộn, thậm chí đều không sinh hoạt ban đêm.
Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, cô chủ động ngửa đầu đáp lại anh: “... Ừm.”
Lục Ngộ An cười, ngậm lấy môi cô thâm nhập.
Trong lúc ý loạn tình mê, Nguyễn Huỳnh nhớ tới nhắc nhở anh: “Không… không về phòng sao?”
Trái cổ Lục Ngộ An nhấp nhô, giọng nói khản đặc vang lên bên tai cô: “Chúng ta thử ghế sô pha mới mua một chút.”
“...”
-
Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh nhận lấy công việc dẫn chương trình tiệc tối đón năm mới.
Bởi vì việc này, Nguyễn Huỳnh trở nên còn bận rộn hơn Lục Ngộ An.
Bận rộn qua mùa đông.
Vào ngày ba mươi mốt tháng mười hai, lịch trình xuất phát đi nghỉ phép của nhóm nhỏ bị hoãn lại, một đám người đi tới trường quay tiệc tối đón năm mới vào sáu giờ tối.
Thời gian vẫn còn sớm.
Lục Ngộ An bởi vì có tấm giấy thông hành là bạn trai của Nguyễn Huỳnh nên đã thuận lợi đi vào hậu trường.
Khi anh tìm được Nguyễn Huỳnh thì cô đang ngồi trước gương trang điểm, trong tay còn cầm kịch bản.
“Bác sĩ Lục.” Đàm Tuyết Nhi vẫn là trợ lý của Nguyễn Huỳnh: “Anh đến rồi à.”
Lục Ngộ An gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía người ngồi trước gương.
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn về phía anh, trong đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên vui mừng: “Sao anh tới đây?”
Lục Ngộ An: “Anh đến xem một chút.”
Anh đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh, rũ mắt cười: “Đẹp lắm.”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Em còn chưa trang điểm xong đâu.”
“Anh biết.” Lục Ngộ An cũng không để ý đến thợ trang điểm ở bên cạnh, dán vào bên tai cô nói một câu: “Em có trang điểm hay không thì đều đẹp.”
Đối với Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh như thế nào cũng xinh đẹp.
Nguyễn Huỳnh không bất ngờ, một lần nữa bị anh lấy lòng.
Mặt mày cô khẽ cong, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng biến mất đi không ít.
“Bọn họ tới hết rồi sao?”
“Tới rồi.” Lục Ngộ An nói: “Đang ngồi ở khán đài, chút nữa anh qua đó.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, nhếch khóe môi: “Em hơi căng thẳng.”
Lục Ngộ An kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Căng thẳng cái gì?”
Nguyễn Huỳnh: “... Không biết.”
Cô chỉ là có chút căng thẳng không tên.
Lục Ngộ An hiểu ra, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: “Dưới sân khấu có anh, căng thẳng thì nhìn anh.”
Anh sẽ ở bên cô.
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ ý của anh, hơi run lên: “Ừm, lát nữa em lên sân khấu sẽ tìm anh trước.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Chờ Nguyễn Huỳnh trang điểm xong thì thời gian không còn nhiều nữa.
Lục Ngộ An ôm lấy Nguyễn Huỳnh, sa khi truyền sức mạnh cho cô thì mới đứng dậy rời đi.
Lần đầu tiên dẫn chương trình tiệc tối đón năm mới, tham dự hoạt động cỡ lớn thế này.
Lúc Nguyễn Huỳnh ở trên sân khấu thì rất căng thẳng.
Một lúc, cô lại trở nên bình tĩnh. Bởi vì cô ở trên sân khấu đã nhìn thấy những người bạn vì cô mà hò hét, kêu gào, ủng hộ cô.
Cô biết rõ, bọn họ là hậu thuẫn của cô.
Nguyễn Huỳnh khiến cho bản thân trở nên tỉnh táo, bình tĩnh.
Bữa tiệc đón năm mới tối nay có rất nhiều tin tức hot search. Các tin tức về nghệ sĩ, sân khấu xuất sắc, trong đó còn có một tin liên quan đến Nguyễn Huỳnh.
Là một video ảnh động tại trường quay tiệc tối do ống kính quay được, Nguyễn Huỳnh cười nhẹ nhàng đứng bên sân khấu, nói chuyện giao lưu với người bên cạnh.
Trong video, Nguyễn Huỳnh đang phát sáng.
Video này không cẩn thận bị truyền ra, đám cư dân mạng đã không nhớ rõ Nguyễn Huỳnh chính là người dẫn chương trình kênh thiếu nhi đã lên hot search hồi đầu năm, một lần nữa vì nhan sắc của cô mà đảo điên.
Cư dân mạng một lần nữa bày tỏ, sẵn lòng vì nhan sắc của Nguyễn Huỳnh mà bỏ tiền ra.
Lần này hình như còn chấn động hơn lần trước một chút.
Tiệc tối đón năm mới kết thúc, Nguyễn Huỳnh được cho biết, tài khoản Weibo không hay hoạt động của cô đã bị đào ra. Số lượng người theo dõi đã từ năm mươi ngàn người tăng lên một trăm ngàn người, trước mắt vẫn đang tăng lên.
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc trong chốc lát, có chút lo lắng.
Lâm Du Anh nói cho cô biết: “Nếu như không có nội dung gì mà mọi người không thể xem thì cũng không cần lo lắng nhiều quá. Đài truyền hình sẽ xử lý những chuyện này.”
Weibo của Nguyễn Huỳnh chỉ là những thứ thường ngày, công khai, mọi người đều có thể xem được.
Lâm Du Anh hiểu ra: “Vậy thì không sao.”
Chị ấy giang hai tay ôm lấy Nguyễn Huỳnh, cười nói: “Tối nay em biểu hiện không tồi, chúc mừng năm mới.”
Nguyễn Huỳnh cười, kéo sự chú ý quay về chuyện năm mới này: “Chị Du, chúc mừng năm mới.”
Lâm Du Anh ừm một tiếng: “Tan làm đi, không phải bạn trai của em còn đang chờ em à?”
“Đúng.” Nguyễn Huỳnh thay lễ phục ra: “Vậy em đi trước nhé?”
Lâm Du Anh: “Được. Có việc gì thì liên lạc qua điện thoại.”
-
Vừa đi ra khỏi phòng, Nguyễn Huỳnh bèn nhìn thấy người đang chờ mình ở cách đó không xa.
Lục Ngộ An vốn đợi cô ở bãi đậu xe, sau khi nhìn thấy hot search thì có chút không yên tâm, dứt khoát tới cổng hậu trường đón cô.
Nhìn thấy anh, tâm tình tốt của Nguyễn Huỳnh trực tiếp tăng lên: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu cười cười, giang hai tay về phía cô, vững vàng đón lấy Nguyễn Huỳnh.
Chạm đến nhiệt độ cơ thể của đối phương, trái tim Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Cô ngửa đầu nhìn Lục Ngộ An: “Chúc mừng năm mới.”
Lục Ngộ An cong môi: “Chúc mừng năm mới.” Anh dừng lại một chút, lại nói: “Kỷ niệm một năm vui vẻ?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, buồn cười: “Kỷ niệm một năm vui vẻ.”
Tương lai, bọn sẽ còn có rất nhiều kỷ niệm năm nữa.
Lục Ngộ An nắm tay cô đi về phía bãi đậu xe.
Nguyễn Huỳnh hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Kẹt xe nên anh bảo bọn họ đến quán bar trước rồi.” Đêm hay bọn họ còn muốn tụ tập ở quán bar một chút.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay của Lục Ngộ An.
Cô lơ đãng liếc nhìn ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới hỏi: “Anh nói xem hôm nay tuyết có rơi không?”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Muốn tuyết rơi à?”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng, hơi nhớ đến tuyết ở Cáp Nhĩ Tân năm ngoái rồi.”
Lục Ngộ An gật đầu, nắm chặt tay cô, bước chân trầm ổn đi ra ngoài: “Nếu như sáng mai Bắc Thành chưa có tuyết thì chúng ta sẽ đi nơi khác ngắm tuyết nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Đi đâu ngắm?”
Lục Ngộ An: “Tạm thời giữ bí mật.”
Nguyễn Huỳnh cong mắt: “Được.”
Đi đến bãi đậu xe, Lục Ngộ An lái xe đưa cô rời đi.
Có rất nhiều người đi đến trường quay xem tiệc tối đón năm mới, trên đường cực kỳ hỗn loạn.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi trong xe nửa tiếng cũng chỉ được một đoạn đường ngắn.
Bỗng dưng, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn Tư Niệm gửi tới, nói bọn họ đến quán bar rồi, chỉ chờ hai người họ thôi.
Nguyễn Huỳnh trả lời: “Các cậu ăn trước đi, bên chỗ bọn tớ kẹt xe quá.”
Tư Niệm: “Tụi tớ ăn chút gì đó lót dạ trước, chờ hai cậu tới.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Kẹt xe không thông.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn đèn neon nối thành một mảng, nhớ tới chuyện mình lên hot search.
Cô nhấn mở Weibo, bị số lượt bình luận và người theo dõi mới tăng dọa sợ.
Lục Ngộ An nghe thấy cô hít hơi: “Đang xem gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh giơ điện thoại lên cho anh xem, nói đùa: “Bác sĩ Lục, em có nhiều người hâm mộ quá.”
Lục Ngộ An liếc nhìn một tin nhắn — “Chị gái xinh đẹp như vậy, không biết có bạn trai chưa, nếu như chưa thì chị cân nhắc đến em nhé?”
Lục Ngộ An dừng lại, nhấn một cái vào màn hình điện thoại của cô, thở dài nói: “Anh có thêm rất nhiều tình địch này.”
“...”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Huỳnh Huỳnh: Căng thẳng à?
Bác sĩ Lục: Ngày mai anh sẽ cầu hôn!!!