Trời tối, phong cảnh của Thành Dương phái đã đáng sợ nay còn đáng sợ hơn.
Trong đại sảnh, hai con người một nam một nữ đang quỳ trước một thân ảnh to lớn trước mặt như đang xin xỏ gì đó.
"Sư phụ à~ người cho con đi đi mà, năn nỉ người đó."_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa nắm vạc áo của ông đưa qua lại.
"Ta đã nói là không được, đây là quy tắc, con thân là đồ nhi được chính tay ta dạy dỗ, không tiến bộ thì thôi đi, mười năm rồi cái tính cứng đầu sao vẫn không bỏ được?"_Lục Tư Đường ghì giọng nói.
"Sư phụ~"_Bạch Ngân Hoa bĩu môi, làm nũng mong ông đồng ý.
"Các con trở về đi, dù thế nào ta cũng nhất quyết không đồng ý đâu"_Lục Tư Đường lắc đầu nói.
Lục Thừa Phong cảm thấy tình hình sắp không ổn liền nói "Cha à, con cảm thấy cho muội ấy đi bây giờ cũng không có gì là không tốt mà."
Lục Tư Đường nghiêm mặt "Thừa Phong bây giờ đến con cũng muốn cãi lời ta sao? Con đó, mau về chuẩn bị để ngày mai xuống núi đi, chậm trễ mấy ngày rồi đó."
"Sư phụ à~"_Bạch Ngân Hoa vẫn ngoan cố năn nỉ ông.
"Im miệng, trở về hết đi."_Lục Tư Đường tức giận quát.
Lục Thừa Phong đột nhiên nảy ra ý gì đó,khẩn trương lên tiếng nói "Cha, con có ý này"
"Nói"
Lục Thừa Phong gật gật cười nói "Không phải lúc nãy cha nói Ngân Hoa muội mười năm rồi không hề tiếng bộ sao? Con thấy nếu bây giờ để muội ấy đi chắc chắn sẽ hiểu biết nhiều hơn, còn có thể gia tăng công lực tiếng bộ rõ rệt nữa."
Bạch Ngân Hoa nghe vậy cũng nhanh chóng lên tiếng đồng tình "Đúng rồi sư phụ, Phong ca ca nói chí phải."
"Vậy để nó đợi thêm năm nữa rồi hẳn đi, chắc chắn vẫn sẽ tiếng bộ"_Lục Tư Đường đáp.
"Cha à, đi bây giờ không phải tốt hơn sao? Lỡ như năm tới muội ấy vẫn không tiến bộ, để muội ấy xuống núi một mình rất là nguy hiểm đó.
Chi bằng để muội ấy đi với con, con có thể bảo vệ muội ấy an toàn nữa, còn nếu như cha vẫn chưa yên tâm cũng có thể gọi thêm Khải Ngôn sư huynh nữa, huynh ấy võ công cao cường chắc chắn chúng con sẽ không sao cả."_Lục Thừa Phong nghiêm mặt thuyết phục ông.
Lục Tư Đường trầm tư một lúc, cảm thấy lời của Thừa Phong cũng là rất có lý, cũng gật đầu đồng ý "Hai người các con đúng là.
Được rồi mau trở về đi, ngày mai hai đứa con với Trần Khải Ngôn sẽ cùng đi xuống núi, được chưa?"
Hai đứa trẻ kia vui đến mức nhảy dựng lên, vừa cười vừa hành lễ với ông "Đa tạ cha/sư phụ!"
Lục Tư Đường cũng cười hiền vẩy vẩy tay "Được rồi mau trở về đi, ta cũng đi nghĩ ngơi đây" nói rồi ông phất tay cái nhẹ rồi quay đi.
"Vâng!"
Nói rồi cả hai cười hớn hở cùng nhau trở về phòng, chuẩn bị đồ đạc để ngày mai xuất phát.
...----------------...
Sáng hôm sau, ở trước cửa lớn của Thành Dương phái, Lục Tư Đường, Thường Phỉ Phỉ, Lâm Mẫn Hằng cùng tiễn Bạch Ngân Hoa và Lục Thừa Phong sẵn tiện dặn dò bọn họ những điều cần thiết.
Thường Phỉ Phỉ ôm nhẹ Ngân Hoa rồi xoa xoa mái tóc của nàng nhẹ nhàng bảo "Ngân Hoa, con nhớ phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để cho Phong ca ca của con lo lắng biết chưa hả?"
Bạch Ngân Hoa cười, gật đầu đáp "Con biết rồi, cô cô yên tâm."
Lâm Mẫn Hằng lấy tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Thừa Phong "Bảo trọng!"
Thừa Phong nhìn ông mỉm cười "Con biết rồi Lâm sư thúc."
"Biết rồi, biết rồi.
Ta nói các con đó, sau khi trở về nhất định đừng để bị gì nếu không ta sẽ không tha cho các con đâu"_Lục Tư Đường hơi nghiêm mặt nói.
"Sư phụ à~ con biết rồi.
Người nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó nha"_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa cười trấn an ông.
"Cha Khải Ngôn sư huynh đâu? Sao bây giờ huynh ấy còn chưa xuất hiện?"_Lục Thừa Phong thắc mắc hỏi.
Lục Tư Đường nghe y hỏi liền đáp "Khải Ngôn sao? Nó đi từ tối rồi."
Mặt Thừa Phong hơi hoang mang hỏi "Từ tối sao?"
Lâm Mẫn Hằng lên tiếng trả lời y "Lúc tối, nó vừa nhận được lệnh hộ tống các con liền nhận lời.
Lúc đó đột nhiên có thư đến nói ở thành Lâm An có yêu quái xuất hiện tấn công người dân liền đi luôn rồi."
"Cho nên nó nhờ ta nói với các con mau chóng đến thành Lâm An giúp đỡ nó đó"_Lục Tư Đường tiếp lời.
"Vậy là tụi con biết phải đi đâu rồi, Bạch Ngân Hoa mau đi thôi"_Lục Thừa Phong nói kéo lấy tay Ngân Hoa lôi đi.
"Hả? À… đi"_Bạch Ngân Hoa bị lôi đi cũng hơi hoảng, ấp a ấp úng nói rồi bị lôi đi.
"Nhớ cẩn thận đó nha!"_Thường Phỉ Phỉ nói to rồi cũng lắc đầu "Hy vọng bọn chúng bình an vô sự"
"Sư muội quá lo rồi, mau trở về thôi chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đó"_Lâm Mẫn Hằng nói trấn an bà rồi kéo bà trở vào trong.
Lục Tư Đường đứng nhìn theo bóng của Ngân Hoa và Thừa Phong một lúc rồi cùng quay mặt đi.
Tuy ông có hơi nghiêm khắc nhưng từ lâu cũng xem Ngân Hoa như con gái ruột, rất yêu thương nàng.
Trong thâm tâm của ông cũng hy vọng bọn họ sẽ bình an vô sự..