Vốn dĩ Vũ Phàm dự định sau khi xuất ngũ mới bắt đầu đi tìm kiếm cổ trùng nhưng sau khi hắn đọc thông tin của một số loại phổ thông cổ trùng ghi trong tàn quyển công pháp liền phát hiện ra khu vực rừng rậm ở chỗ này là môi trường sống lý tưởng của Hoàng Kim Xích Ngô Công, nên Vũ Phàm liền hạ quyết tâm tìm kiếm con cổ trùng này ở quanh đây.
May mắn là sau bốn ngày cật lực tìm kiếm Vũ Phàm cũng phát hiện ra được một con Hoàng Kim Xích Ngô Công Luyện Khí kỳ tam trọng thiên hơn nữa còn thuận lợi hấp thu và luyện hóa nó trở thành Cổ Trùng đầu tiên của hắn.
Dựa theo ghi chép trong tàn quyển công pháp Thôn Phệ Cổ Trùng thì Hoàng Kim Xích Ngô Công là hậu duệ của thượng cổ Thiên Túc Ngô Công, là một trong những loài cổ trùng đã tuyệt tích từ lâu.
Tuy chỉ là bậc Nhân giai trung phẩm nhưng lại có thể bồi dưỡng và tiến hóa trở thành Thiên Túc Ngô Công Thiên giai tinh phẩm thông qua phương pháp cắn nuốt đồng loại để cải tổ huyết mạch và nâng cao tư chất của Hoàng Kim Xích Ngô Công.
Nuôi dưỡng Cổ Trùng nói dễ không dễ nói khó không khó, bởi vì chỉ cần Cổ Sư liên tục tiêu hao chân khí bồi dưỡng cho Cổ Trùng là có thể thúc đẩy Cổ Trùng tinh tiến tu vi, lại bồi dưỡng bằng thảo dược hoặc độc dược là có thể nâng cao tư chất và năng lực của Cổ Trùng.
Tuy nhiên khó là ở chỗ Cổ Sư phải bỏ ra thời gian và tài nguyên tu luyện gần như gấp hai lần người bình thường thì mới có thể đuổi kịp được tu vi của bọn họ, bởi vì khác với Vũ Phàm cơ thể của tu sĩ bình thường chỉ có thể hấp thu dược lực hoặc chân khí ở ngoài thiên địa khi họ đả tọa nhập thiền dùng ý niệm thần thức vận chuyển công pháp tương ứng với từng cảnh giới tu vi, nếu không thì không cách nào hấp thu đến.
Cũng chính vì lý do này mà càng ngày càng ít tu sĩ chọn đi theo con đường Cổ Sư này, nhưng nếu như ở cùng một cảnh giới thì chiến lực của Cổ Sư tất nhiên sẽ vượt trội hơn tu sĩ bình thường, đây cũng coi như là công bằng cho cái giá mà bọn họ phải bỏ ra để trở thành Cổ Sư.
Đáng lẽ bây giờ Vũ Phàm đã đủ điều kiện trùng kích cảnh giới Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên, tuy nhiên để đảm bảo không phát sinh sai sót, Vũ Phàm liền quyết định chờ cho cơ thể hắn hoàn toàn làm quen với trạng thái mới này rồi mới đột phá cũng không muộn.
Vũ Phàm sau khi xác định cơ thể của hắn đã ở trong trạng thái ổn định sau khi hấp thụ Cổ Trùng và Luyện Khí Tán hắn mới an tâm thu công, rồi tiếp tục nghiên cứu về đan đạo và độc dược.
...
Sáng hôm sau, khắp quân doanh Xích Hà sương mù phiêu đãng, từng giọt sương mai đọng trên cành lá nhè nhẹ rơi xuống mặt đất kêu lên từng tiếng lách tách.
Có lẽ cơn mưa ngày hôm qua đã làm không khí ở đây trở nên ẩm ướt hơn, nhưng như vậy cũng tốt ít ra thì không khí cũng đã đỡ oi bức hơn những ngày trước.
Tiếu Ngưng Nhi đứng trước gian phòng của hắn khẽ nói nhỏ, giọng điệu thập phần ngượng ngùng.
- Sư huynh, muội ...!muội muốn lấy thêm nước để tắm rửa!
Nghe tiếng của Ngưng Nhi ở bên ngoài Vũ Phàm mới chợt nhớ ra chuyện này, hắn vội đáp lại:
- Ngưng Nhi, muội chờ một lát, ta ra ngay đây!
Từ lúc sang đây, cứ cách năm ngày Vũ Phàm lại dẫn nàng đi lấy nước một lần ở con suối nhỏ cách đây khoảng một dặm.
Sáng hôm nay bởi vì hắn mải tập trung vào chuyện tu luyện Cổ Trùng cho nên quên đi mất chuyện này, bây giờ vội vội vàng vàng chỉnh trang lại y phục rồi bước ra ngoài gặp nàng.
- Ta xin lỗi, chúng ta đi thôi!
Vũ Phàm lên tiếng xin lỗi nàng, rồi đi trước dẫn nàng đi ra bờ suối.
Bởi vì Vũ Phàm hắn cứ lúc lạnh lúc ấm như vậy với Ngưng Nhi nên làm nàng càng ngày càng ôm hy vọng với hắn, nhưng Vũ Phàm lại không biết điều đó, bởi nhiều lúc chỉ là hắn không muốn nàng bị tổn thương mà thôi.
Ngưng Nhi ngoan ngoãn bước theo sau lưng hắn, nàng cũng không hiểu tại sao mỗi lần đi cùng Vũ Phàm nàng lại thấy bình an đến lạ, một cảm giác khó hiểu cứ dâng lên trong trái tim nhỏ bé nàng.
Đột nhiên Vũ Phàm lấy tay chắn ngang trước ngực Ngưng Nhi ra hiệu cho nàng dừng lại, hắn từ từ lùi lại sát lại chỗ nàng.
"Gần quá!" Ngưng Nhi tự nhủ, thình thịch thình thịch...!mặt Ngưng Nhi hây hây đỏ, trái tim trên ngực trái của nàng đập loạn liên hồi, bất giác nàng lấy hai tay nắm lấy cánh tay của hắn.
Vũ Phàm thấp giọng nói:
- Ở bên kia dường như có cái gì đó đang nhằm vào chúng ta!
Ngưng Nhi khuôn mặt có chút lo lắng, nàng dùng đôi mắt đen tuyền của mình nhìn về phía Vũ Phàm nói đôi ba lần nhưng lại không phát hiện ra điểm nào bất thường dù Vũ Phàm đã lên tiếng cảnh báo nàng.
Vũ Phàm triệu hồi Nhất Niệm, hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay thủ thế chuẩn bị chiến đấu làm cho Ngưng Nhi có chút khó hiểu, bỗng dưng nàng cảm nhận được một thứ gì đó đang lao về đây với tốc độ rất nhanh.
- Hắc Thiết Báo!
Ngưng Nhi hoảng hốt nói lớn, đồng thời gọi ra nhuyễn kiếm thủ thế phòng thủ sẵn sàng chiến đấu.
Dựa vào khí tức của nó hai người liền xác định con Hắc Thiết Báo này tu vi không cao, chỉ khoảng Luyện Khí kỳ bát trọng thiên, thông thường muốn hạ được nó cần tới tu sĩ Luyện Khí Kỳ bát trọng thiên cùng vây công.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn sớm đã có chuẩn bị nên cũng không có gì bất ngờ lắm với sự xuất hiện của Hắc Thiết Báo.
Chân khí trong cơ thể Vũ Phàm nhanh chóng lưu chuyển, một lớp kim quang nồng đậm ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp da của Vũ Phàm, gia tăng thêm lực phòng ngự cho hắn, đây là sự kết hợp giữa kỹ năng của Hoàng Kim Xích Ngô Công và Thiết Bố Sam công pháp.
Vũ Phàm lách người sang một bên, thuận lợi né tránh một trảo của con Hắc Thiết Báo.
Ầm! Đất đá bên dưới bị một trảo này của nó xới tung một mảng lớn, nó đáp đất một cách vô cùng uyển chuyển sau đó liền xông tới Vũ Phàm một lần nữa.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn thủ thế chém ra một chiêu trong Sát Long Kiếm Pháp, kiếm khí bén nhọn quét thẳng về phía con Hắc Thiết Báo, sinh sinh chấn nó lui về sau hơn chục bước, khí lực lớn vô cùng.
Trên người nó lưu lại một vết ngấn hằn sâu, nó gầm lên giận dữ vì đau đớn, ánh mắt khát máu nhìn về Vũ Phàm.
Vũ Phàm vừa chiến đấu vừa để ý đến tình hình xung quanh, đột nhiên xuất hiện một con Hắc Thiết Báo ở chỗ này, không chừng là âm mưu của kẻ nào đó.
Hắc Thiết Báo đột ngột nhảy vồ về phía Vũ Phàm, chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn con báo, tay cầm Nhất Niệm kiếm quét ngang một đường, kiếm kình nặng tựa ngàn cân đánh lên bụng của Hắc Thiết Báo.
"Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhất trọng thiên"
Con báo bị trúng đòn văng ra phía sau, cả thân thể nặng nề đập xuống mặt đất oanh ra một cái lỗ lớn hơn một trượng, nó lắc lắc cái đầu cố gắng đứng dậy.
Ở một bên Tiếu Ngưng Nhi huy nhuyễn kiếm trong tay đánh tới, kiếm pháp của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển như lưu thuỷ liên miên không dứt làm con báo phải huy trảo đánh loạn ngăn chặn kiếm khí sắc bén của nàng.
Ở một bên, bốn cái độc châm từ ống tay áo của Vũ Phàm nhanh chóng trượt xuống bàn tay hắn, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên, bốn cái độc châm đã lao về đôi mắt của con Hắc Thiết Báo.
Phập ...!phập!
Nó gầm lên dữ tạo, huy trảo đánh bạt đi bốn cái độc châm qua một bên, cắm thẳng lên một cái thân cây ở phụ cận, vỏ cây lập tức chuyển màu tím đen, tróc ra từng mảng, nhưng đổi lại nó liền bị Ngưng Nhi đánh trúng mấy chiêu liền, để lại mấy vết ngấn trên da thịt.
Quan sát nó được một lúc, Vũ Phàm liền nhận thấy hắn hoàn toàn có thể nắm bắt được chuyển động của con báo một cách rõ ràng, dường như giác quan và trực giác của hắn đều được nâng cao sau khi luyện hoá Hoàng Kim Xích Ngô Công.
Oành!
Vũ Phàm nhảy bổ về phía trước, dùng Nhất Niệm kiếm đánh thẳng lên sống lưng của con Hắc Thiết Báo, một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ trấn cho con báo oằn mình xuống một đoạn lớn, nó nhe răng gầm gừ cố gắng chống chịu, khoé miệng trào máu nhễ nhại, nghe thấy cả tiếng xương gãy.
Rắc, rắc!
Nó lấy chi trước cào về phía Vũ Phàm, nhưng hắn lại dễ dàng né tránh trong gang tấc, mọi chuyển động của nó, Vũ Phàm đều có thể phán đoán được một cách dễ dàng.
Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi liên tục vây công con Hắc Thiết Báo, tiêu hao thể lực và chân khí của nó chờ thời cơ dứt điểm.
Đột nhiên nó dùng toàn lực huy trảo tát mạnh về phía Vũ Phàm, hắn sớm đã dự đoán được một chiêu này của nó nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, Vũ Phàm đành phải ngay lập tức huy động chân khí tạo thành một lớp hộ tráo ở hai cánh tay rồi đưa lên trước ngực chống đỡ.
Bành!
Lực lượng của Hắc Thiết Báo bị lớp hộ tráo tiêu hao đi gần một nửa, phần còn lại chỉ đủ để lưu lại một vết hằn ở trên bắp tay của Vũ Phàm, lực phòng ngự của hắn bây giờ phải nói là vô cùng khoa trương.
"Cổ Sư thật mạnh a!" Vũ Phàm cảm thán một câu, Tiếu Ngưng Nhi ở bên ngoài cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, một trảo của Hắc Thiết Báo tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, vậy mà Vũ Phàm lại có thể dễ dàng chống đỡ được.
Tiếu Ngưng Nhi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liên tục dùng kiếm khí hỗ trợ Vũ Phàm vây công nó, chỉ qua một lát trên người nó đã bắt đầu xuất hiện mấy cái vết thương tương đối sâu, máu đen rỉ ra không ngừng, sức lực nó cũng giảm dần bởi vì độc dịch đang dần ngấm vào trong cơ thể.
Thất khiếu của nó cũng bắt đầu chảy máu đen! Nó lắc đầu liên tục giữ tỉnh táo, nhưng mà động tác càng lúc càng chậm dần.
"Hừ, cuối cùng cũng chịu lộ mặt" Vũ Phàm đột nhiên xoay người lại, ném hơn chục cái phi châm về phía tán cây ở cách đó không xa.
Choang! ...!Choang!
Từ đằng đó vọng lại tiếng binh khí va chạm pha lẫn tiếng thở dốc hình như là có kẻ trúng chiêu.
Vũ Phàm lớn giọng nói:
- Chư vị đạo hữu các vị ở đằng đó ẩn nấp quan sát chúng ta hạ Hắc Thiết Báo là có ý gì?
Không ai lên tiếng đáp lời hắn, chỉ thấy từ phía ấy vọt tới ba cái nhân ảnh.
- Đánh nhanh thắng nhanh.
- Một tên nhỏ giọng nhắc nhở.
Con Hắc Thiết Báo đã kiệt sức, lại bị trúng độc đã lâu cho nên bây giờ không còn là đối thủ của Ngưng Nhi nữa, hắn liền toàn lực đối phó với ba tên bịt mặt.
Một tên nói lớn:
- Hồ thiếu chủ gửi lời hỏi thăm đến ngươi!
Vũ Phàm nhếch miệng cười tà đạo, không đáp lại lời đối phương, cái chiêu này chính là muốn giương đông kích tây đổ tội lỗi lên đầu của tên họ Hồ, không lý nào giết người lại báo họ xưng tên như vậy cả.
Nhưng Vũ Phàm vẫn âm thầm đưa tên họ Hồ vào danh sách những kẻ khả nghi, để không bỏ sót bất kỳ kẻ nào có mưu đồ đen tối với hắn.
Choang! ...!Choang!
Vũ Phàm lao vào đối chiến với ba tên hắc y, chiến lực bộc phát tới cực hạn, liên tục chèn ép bọn chúng.
"Mạnh như vậy! Không thể nào a, tình báo nói hắn là Luyện Đan Sư cơ mà!" Ba tên hắc y âm thầm kinh hãi không thôi, bọn chúng ở dưới kiếm pháp của Vũ Phàm chỉ có thể toàn lực chống đỡ, không có thế để tấn công mặc dù cả ba đều là Luyện Khí Kỳ cửu trọng thiên!.