Dược lực quyết định phẩm chất của đan dược, thông thường dược lực dưới bốn thành gọi là đan dược sơ phẩm, tiếp đó là đan dược trung phẩm, dược lực trên tám thành gọi là đan dược tinh phẩm.
Tu sĩ bình thường khi phục dụng đan dược cần phải điều tức hấp thu dược lực là một chuyện, chuyện còn lại chính là khu trừ tạp chất trong đan dược ra ngoài, nếu như làm không triệt để để lại tạp chất tích luỹ thành độc tố sẽ rất có hại cho cơ thể.
Hơn nữa thảo dược có tương sinh tương khắc, chưa khu trừ hết tạp chất còn sót mà đã phục dụng đan dược mới chẳng may dược tính tương khắc, khác nào là tự mình hại mình.
Hoặc khi giao chiến với địch nhân, ngươi phục dụng sơ phẩm Hồi Khí Tán, địch nhân lại phục dụng tinh phẩm Hồi Khí Tán, khác biệt liền thấy rõ.
Chính vì vậy phẩm chất đan dược càng cao giá thành càng cao.
Mà dược lực Luyện Khí Đan do Vũ Phàm ngưng luyện ra lại là bảy thành, so với mức năm hoặc sáu thành phổ biến ở Trịnh Châu này thì quả thực là hiếm có.
Dựa theo phỏng đoán của Tào An khả năng Vũ Phàm chính là trung giai Luyện Đan Sư nhất phẩm, chỉ cần mời được Vũ Phàm về dưới trướng, hắn nhất định sẽ có thêm phần thắng khi tranh đoạt chức vị thừa kế.
Ở Trịnh Châu thành mà nói Luyện Đan Sư cấp cao không thiếu, thậm chí còn có Luyện Đan Sư tam phẩm, nhưng cái giá để mời chào là không hề nhỏ.
Mặc khác, với khả năng hiện tại của Tào An thì vẫn không thể nào với tới đám người kia, nhưng Vũ Phàm thì hắn vẫn có thể, đặc biệt là đan dược của Vũ Phàm luyện ra có thể giúp Tào gia giành được thêm sinh ý đan dược ở Trịnh Châu này.
Thử nghĩ kỹ một chút liền thấy suy nghĩ của Tào An không hề sai, bởi vì nhu cầu của Luyện Khí Đan và Hồi Khí Tán rất lớn, tu sĩ tu vi cao cường có thể hiếm, nhưng tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ thì ở Trịnh Châu thành này tuyệt đối không hiếm, phải nói là chạy đầy đường, nhắm mắt chỉ đại cũng có thể trúng.
Cho nên sinh ý của đan dược nhị phẩm trở xuống lúc nào cũng là miếng bánh béo bở cho các gia tộc ở Trịnh Châu này.
Vũ Phàm chậm rãi trả lời câu hỏi khi nãy của Tào An.
- Nói thực ra thì tại hạ cũng chỉ là đi ngang qua Trịnh Châu mà thôi, mấy hôm nữa tại hạ sẽ rời đi!
Tào An mặc dù thiên phú tu luyện không được tốt, nhưng cái đầu của hắn lại cực kỳ nhanh nhạy, nhất là trong việc kinh doanh sinh ý và nhìn nhận cao thủ, chính vì vậy mà hắn liền cho mời Vũ Phàm.
Tào An khuôn mặt vẫn vui vẻ bình thường nói với Vũ Phàm.
- Khương huynh, thứ cho tiểu đệ mạo muội, có phải huynh muốn đến Trung Thổ.
Tào An rất khéo léo, hắn từ xưng hô đại sư sang Khương huynh, ý tứ muốn kéo gần khoảng cách với Vũ Phàm một chút.
Vũ Phàm tinh ý liền nhận ra điểm này, đối phương sởi lởi như vậy tất có tính toán khác, hắn cẩn trọng trả lời.
- Quả thật tại hạ đang theo chân Bảo Kim Thương Đoàn đi về Trung Thổ thành! Hy vọng có thể an cư lập nghiệp ở đó!
Tào An thong thả nói:
- À, thì ra là vậy, Khương huynh, có lời này ta muốn nói, không biết huynh có muốn nghe không?
- Tại hạ xin lắng nghe.
- Trung Thổ thành sinh ý nằm trong tay thượng tông, người mới đến thường rất khó có thể sinh hoạt ở đây, huynh nên suy nghĩ kỹ lại chuyện này!
- Còn có chuyện như vậy?
Vũ Phàm hỏi lại Tào An, chỉ thấy hắn gật đầu, ánh mắt Tào An loé lên một tia sắc bén, hắn mỉm cười, trong lòng thêm vui vẻ, dường như đã gãi vào điểm ngứa của Vũ Phàm.
- Tiểu đệ thật không dám lừa gạt Khương huynh, chuyện này ai ở Trịnh Châu thành cũng đều biết.
Vũ Phàm nhấp nhẹ ngụm trà rồi nói.
- Vậy Tào huynh muốn hợp tác như thế nào?
Vũ Phàm hắn cũng không phải là kẻ ngốc, từ Trung Thổ về Trịnh Châu thành nếu như liên tục di chuyển cũng chỉ mất bảy ngày bảy đêm, chỉ có đi theo thương đoàn thì mới lâu hơn một chút mà thôi.
Tào An mặt mày hớn hở nói:
- Chuyện này rất đơn giản, sau này đan dược của Khương huynh luyện ra Tào gia đều mua hết, giá cao hơn thị trường một thành, toàn bộ nguyên liệu huynh mua ở chỗ Tào gia cũng giảm một thành.
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, ngón tay cố ý nhịp nhịp lên bàn cho Tào An thấy, tên kia thấy vậy vội nói.
- Khương huynh, tiểu đệ thấy thế này, Khương huynh từ xa đến đây hẳn là cũng khá vất vả, như vậy đi, đan dược của huynh luyện ra Tào gia thu mua với giá cao hơn thị trường hai thành coi như là hỗ trợ Khương huynh kiến nghiệp, đổi lại huynh chỉ được giao dịch với Tào gia, huynh thấy thế nào.
Vũ Phàm híp mắt nhìn tên Tào An ở trước mặt, cái tên này quả nhiên không đơn giản.
Đầu tiên tên Tào An đưa ra mồi nhử, vừa đủ hấp dẫn, buộc đối phương phải suy nghĩ, ngay khi đối phương biểu lộ sự băn khoăn, liền dứt khoát đưa ra miếng mồi béo bở, kích phát tâm trạng, lại thuận lợi đưa vào ràng buộc một cách khéo léo.
Nếu như không tỉnh táo suy nghĩ, liền dính bẫy của Tào An ngay lập tức, nhưng Vũ Phàm hắn lại khác, hắn chậm rãi nói.
- Ài, chuyện này có chút phức tạp, nhỡ đâu có thứ tại hạ cần mà Tào gia lại không có như vậy thì !
Tào An vội cướp lời, hắn nói:
- Nếu là chuyện này thì xin Khương huynh an tâm, nếu quả thực rơi vào tình thế như vậy, huynh hoàn toàn có thể giao dịch với những thế lực khác.
Tào An hừ lạnh trong lòng, nếu Tào gia không có thứ Vũ Phàm cần thì khẳng định ở Trịnh Châu này cũng không có ai có thể cung cấp cho hắn.
Nói gì thì nói Tào gia là đại thế gia đứng đầu Trịnh Châu thành này.
Vũ Phàm trầm ngâm một lúc rồi hắn nói:
- Vậy khi ta đến Trung Thổ làm sao để giao dịch với Tào gia?
Tào An mỉm cười rồi nói:
- Nếu là đệ tử trong tông, sẽ có đệ tử của Tào gia ở bên trong, chỉ cần có lệnh bài khách khanh của Tào gia liền có thể giao dịch.
Nếu là tán tu trong thành, chỉ cần đến khách điếm của Tào gia, giao ra lệnh bài là có thể giao dịch.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:
- Tạm thời cứ quyết định như vậy đi, đến Trung Thổ thành tuỳ theo tình hình tại hạ sẽ liên lạc lại!
Tào An vui vẻ nói:
- Tiểu đệ đa tạ Khương huynh, tiểu đệ tin tưởng rằng đây sẽ là một trong những quyết định sáng suốt của Khương huynh!
Nói rồi hắn tiễn Vũ Phàm rời đi, ánh mắt thâm thuý nhìn bóng lưng của Vũ Phàm, hắn nói với thủ hạ.
- Mau tra thân thế của hắn!
- Vâng thưa thiếu chủ!
Vũ Phàm rời khởi dược điếm của Tào gia liền trở về khách điếm nơi Bảo Kim Thương Đoàn nghỉ ngơi.
Tiếu Ngưng Nhi thấy Vũ Phàm trở lại liền vui vẻ hỏi hắn:
- Sư huynh, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Vũ Phàm gật đầu đáp nàng, hắn nói:
- Mọi thứ khá suôn sẻ, hơn nữa, Tào gia còn đề nghị làm ăn với ta!
Tiếu Ngưng Nhi hỏi hắn:
- Vậy huynh dự định thế nào?
Vũ Phàm nói:
- Trước tiên ta dự định hợp tác với bọn họ một thời gian, dù sao chúng ta cũng là lần đầu đặt chân đến đây, phải nhanh chóng thiết lập mối quan hệ mới được.
Tiếu Ngưng Nhi hiểu ý hắn, liền nhu thuận gật đầu đáp lời, nàng nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, tối nay muội muốn ra ngoài đi dạo, có được không?
Vũ Phàm nghe vậy, liền vui vẻ nói:
- Được chứ, ta sẽ dẫn muội đi!
Tiếu Ngưng Nhi nghe hắn nói vậy, vẻ mặt vô cùng vui vẻ ôm chầm lấy hắn.
Bọn họ đi đường dài rất vất vả, hơn nữa, mỗi lần dừng lại ở thành trì nghỉ ngơi Vũ Phàm đều tranh thủ thời gian để luyện đan đem đi bán tranh thủ kiếm chút tích luỹ chuẩn bị cho sau này, cho nên rất ít khi đi ra ngoài.
.