Hồng Mông Linh Bảo

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Du Ngoạn ()

- Không được! Em nhất định phải tìm cách phòng ngừa.

- Phòng ngừa được à!

- Rồi anh sẽ biết.

Minh giả vờ tỏ vẻ bộ mặt tiếc nuối, cười thầm chuyện này sao ngăn cản được tầm nghe và thần thức của chàng, dù là giọng nói hay giọng ca một khi chàng đã cố tình dò nghe thì đừng hòng thoát khỏi.

- Tiếc quá.

- Anh thấy tiếc rồi phải không?

- Nên lợi dụng hai ngày này anh phải theo sát em với được, hòng mai kia em tìm được cách phòng ngừa thì còn có chút vốn.

- Theo người ta cũng đuợc nhưng có dịp phải đem tiếng sáo kia cho em nghe một chút, và phải nghe theo yêu sách của em, tất cả do em định đoạt.

Minh phì cười đáp:

- Vâng, miễn sao em vui là được.

Hồng-Linh tươi cười không ngờ anh chàng Minh này cũng chịp phép của mình. Cứ theo như cảm giác của mình thì anh Minh nói lời tự nhiên chân thật, chứ với tài năng này chắc chắn sẽ kiêu ngạo không nể nang ai. Từ trước đến nay không biết bao nhiêu thanh thiếu niên đến tán nàng, hầu hết khoe khoang tự phụ hay cường tán, hoặc tán những lời thơ mộng ba hoa giả dối cũng may nàng bình tĩnh suy nghĩ không bị mê hoặc đánh lừa nên bị nàng cực lực mạnh mẽ từ chối.

Ông bà giáo Thông ngồi phía dưới thỉnh thoảng liếc nhìn phía trên nơi con gái đang ngồi với Minh, hôm nay bà Thông mới biết mặt Minh, mấy lần ông nhà đề cập tới Thanh-Minh này, lễ Giáng Sinh vào lúc nửa đêm vừa qua cả nhà đều đi lễ nên đã nghe được tiếng đàn Orgel của Minh và buổi lễ được hưởng không ít ích lợi tâm linh, về nhà mọi người lại một lần nữa suýt xoa, mỗi người cảm nhận một vẻ, đồng ý là ca đoàn biểu hiện hiếm có. Hồng-Linh không ra ý kiến gì, trong khi lần cuối tập hát nàng đã thấy Minh biểu hiện khác thường, khi ngồi trước bàn phím tự nhiên như biến thành người khác, phong cách dáng dấp cử chỉ tuyệt đối hấp dẫn, như hòa làm một với hoàn cảnh không gian lúc đó. Lúc hát lễ nàng không dám liếc nhìn chàng, tập trung nghe tiếng đàn và tiếng hát của mình hòa hợp với tiếng hát mọi người. Chỉ có bản độc tấu đàn Orgel là nàng hưởng thụ trọn vẹn, lúc đó nàng đang đi lên rước lễ, nàng cảm thấy tâm hồn nâng lên như đang đi trên mây tiến vào Thánh Cung Thiên Quốc lãnh nhận phần quà thiêng liêng dành riêng cho mình. Nàng nghe mọi người trong nhà không ít thì nhiều khen tiếng đàn của Minh. Lại nghe ba nói:

- Tiếng đàn Orgel đặc sắc thật nhưng so với tiếng sáo cha xứ với tôi được nghe trước đó chưa kể là gì.

- Ba nói sao chứ, con có thấy anh Minh có mang theo tiêu sáo gì đâu.

- Có đấy! Tại con gái không biết anh ta giấu ở đâu thôi.

- Lúc nào con thừa dịp thử hỏi anh Minh xem sao?

Bà Thông cũng rất tò mò muốn biết ngay anh chàng Thanh-Minh tướng tá mặt mũi ra sao mà ông nhà khen nhiều như vậy, tiếng đàn bà nghe quả đúng là hay. Hôm nay thấy Minh tướng mạo bình thường, cao ráo thanh tao, đôi mặt sáng sủa, nhanh nhẹn thì cũng vừa lòng, lại thấy chàng ngồi ngay với con gái cưng mình nói chuyện vui vẻ thì trong lòng hớn hở nhìn ông Thông mỉm cười, ông giáo Thông hắng dặng tỏ vẻ “biết rồi”. Ông trùm Hùng lúc này ở phía sau mới hỏi:

- Đây anh Thanh-Minh là ai đâu, ông giáo chỉ cho tôi nhận diện cho biết!

- Phía trước, anh đang ngồi bên con gái chúng tôi, bên Hồng-Linh đó.

Ông trùm đi lên đi xuống liếc mắt nhìn một lần xuống nói:

- Được quá!! Rất xứng đôi, chẳng mấy chốc ông bà giáo có con rể tài ba xuất chúng.

- Ông trùm nói vội quá..

- Tôi đoán xem không sai đâu.

Mấy đứa bạn gái cũng đã nhận ra Hồng-Linh và Thanh Minh đang ngồi bên nhau, trong lòng có phần tiếc nuối, những biểu hiện tài năng hơn người của Minhtrong mấy tháng qua không thoát khỏi ánh mắt mấy nàng, đặc biệt ba nàng trẻ tuổi Thiên-Hương, Tuyết và Ngọc bạn Hồng-Linh lúc lên xen loay hoay muốn ngồi gần kế cha mẹ bỏ lỡ dịp lúc này thấy hai người hạnh phúc nói chuyện vui vẻ thì biết mình đã bỏ mất cơ hội, mấy thanh niên trong ca đoàn cũng có ba năm người mến nàng Hồng-Linh hay tìm dịp lại gần làm quen, song bị nàng đối xử như bạn đồng hành, mọi người như nhau, không thể tiến thêm được. Hôm nay thấy Minh vượt rào thành công thì cũng tiếc nuối và biết Minh quả nhiên có phần hơn mình.

Mấy chị ngồi gần Minh và Hồng-Linh nghe lén được thì nhìn nhau mỉm cười nói nhỏ với nhau:

- Mày có nghe không, cái gì nhất định phải theo sát em, cái gì phải theo ý em định đoạt. Thật hạnh phúc phải không?

- Tao nghe thấy mà phát thèm, chưa có anh chàng nào đối với tao ôn nhu dịu dàng như vậy.

Phía trước hai ông bà ngồi, bà cụ nói: “Hai đứa trẻ này nói chuyện làm cho tôi nổi da gà”. Ông cụ thêm vào: “Nhưng tôi thích, mạnh dạn dứt khoát hơn chúng ta khi xưa nhiều lắm! Kỳ đó bà chỉ len lén nhìn tôi, còn tôi thì nói không nên lời, miệng cứ cứng đờ ra.”

Mọi lời bình trên xe đều lọt vào hai lỗ tai Minh, chàng mặc kệ, quan trọng nhất là hai ông bà giáo Thông không thiếu cảm tình cho mình là được. Còn Hồng-Linh thì không hay biết gì. Minh chủ động nói chuyện học hành, trường lớp, môn tủ, sở thích thì chẳng mấy chốc xe đã sắp đến đích.

Máy lạnh trong xe lập tức tắt đi cho hành khách quen dần với nhiệt độ ở ngoài. Mọi ngưòi cảm thấy khí hậu nóng dần, riêng Minh cơ thể nhanh chóng điều hòa, bất chợt chàng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ từ thân thể Hồng-Linh tỏa ra, trong đầu nhận ngay ra giống mùi hoa hồng, nhưng so với mùi hoa hồng còn dễ chịu hơn. Chàng ngây ngất nhắm mắt hưởng thụ một chút thì đã thấy mọi người rục rịch chuẩn bị xuống xe.

Xe vừa dừng, tài xế lên tiếng báo tới đích Minh đứng lên ngầm vận khí huyết xe cho mạch điều hòa rồi lấy hành lý cho Hồng-Linh, thấy nàng còn chưa thích ứng vì ngồi lâu chàng vội đưa tay đỡ tay nàng dìu nàng đứng dậy đi ra khỏi ghế. Tay Hồng-Linh bị Minh bất ngờ nắm lấy đang định rụt lại thì cảm thấy bàn tay lớn nhưng không thô, đặc biệt êm ái mát mẻ mười phần dễ chịu nên để yên cho Minh đỡ mình đứng dậy bước ra khỏi chỗ, sau khi buông tay nàng còn luyến tiếc thầm nhủ “Thật êm, dễ chịu, tươi mát như suối nước bên đồng cỏ non”. Nàng nhìn ba má thì thấy hai người họ ra dấu cứ đi theo Minh không cần lại đây.

Thanh-Minh và Hồng-Vân xuống xe, Minh đeo túi xách cho nàng, lúc này phía duới người đi lại như thoi đưa, mấy em bé bán nước bán vé số chào khách, cảnh nhộn nhịp không thua Sài-Gòn. Chờ mọì người xuống xe cùng đi ra bến Ninh Kiều, nằm ngay ngã ba sông Hậu và sông Cần Thơ, xem cảnh thuyền bè thông thương chuyên chở sản phẩm vùng đồng bằng sông Cửu Long.

Anh Nhân kiến thức khá rộng và cũng đã quen thuộc thàn phố này nên hướng dẫn giải thích chu đáo từng điểm nhỏ, nào xóm chài cù lao đến lịch sử xây dựng sửa chữa mở rộng vv… Các sản phẩm lúa gạo, trái cây, sản phẩm thiên nhiên thủy sản hải sản tôm cá, động vật như chim, các loài bò sát, trái cây, công nghiệp xi măng… Tham quan một hồi mọi người muốn phân tán vào chợ Cần Thơ hẹn hai tiếng sau gặp lại nơi bãi đậu xe buýt.

Lúc này đi theo gia đình, Minh lẻ loi đang đứng bơ vơ, bỗng Hồng-Linh lên tiếng:

- Anh chàng ngốc này còn nghĩ ngợi gì, lúc nãy còn có người muốn theo sát em kia.

- Thì anh đang chờ có ai mời không mà?

Thế là Minh đi theo gia đình ông bà giáo Thông, ông Trùm Hùng cũng một thân tháp tùng vào, đi một đoạn lại có gia đình Thiên-Hương.

Ông Trùm bỗng lên tiếng hỏi:

- Chúng ta muốn đi đâu trước?

Minh nhanh miệng trả lời:

- Theo ý cháu chúng ta nên ăn một chút đặc sản nơi này.

- Vậy đặc sản ở đây có món nào?

- Cháu thấy trong Inte có giới thiệu bánh cống, bánh xèo, cá lóc nướng trui nơi này, mấy món sau đã được nghe biết chỉ có món bánh cống thì lạ nên muốn thử một phen.

- Vậy nơi nào bán bánh cống?

- Để cháu định hướng xem?

Minh đứng ra giả đò hít vào mấy cái, thực ra chàng dùng thần thức quét qua chợ một vòng quả nhiên thấy trên lầu hướng tây nam có một tiệm bình dân có món này.

- Có rồi!

Hai cô kia thấy Minh biểu hiện phì cười. Hồng-Linh hỏi:

- Anh Minh vừa làm gì vậy? Sao anh biết có rồi, đừng nói là ngửi thấy mùi bánh cống đó?

- Cái bí mật này sau này nói nhe, hôm nay anh đang thèm bánh cống!

Nói xong dẩn đường, Hồng-Linh thấy vậy chạy theo ôm lấy tay chàng gặn hỏi, Thiên-Hương thấy vậy cũng chạy theo kèm bên kia Minh, hai tay bất giác bị hai người đẹp kiềm chế muốn rút ra cũng không muốn nữa. Mọi người phía sau cười mỗi người theo ý nghĩ của mình không nói gì. Hai nàng kia ôm được cánh tay Minh bỗng giật mình vì đụng vào hông Minh, chỉ thấy hông bụng rắn chắc dường như không có chút mỡ nào, một mùi hương lạ nhẹ từ thân thể chàng bay vào mũi đồng thời nhiệt độ mát mẻ dễ chịu khôn tả nổi. Bất giác hai tay càng bị ôm chặt hơn lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là mùi đàn ông? Dễ chịu thật!”

Đi thong thả mười lăm phút đã đến nơi, quả nhiên có một quán bình dân có bán loại bánh cống. Mọi người tiến vào tự nhiên kéo ghế ngồi nghỉ chân chờ đợi.

Hai nàng luyến tiếc phải buông Minh ra, khí nóng lại trở lại hai nàng khiến trong lòng tự nhiên muốn ngồi sát chàng lôi kéo lại cảm giác thoải mái vừa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio