Chương Xe Đạp của Minh
Cùng nhau dùng bữa xong, Minh tranh thanh toán vịn cớ vì cám ơn Phong đã ra tay giúp. Đoan Trúc đề nghị trao đổi số Mobile, Minh thấy khó từ chối đành trao đổi, riêng Hồng-Linh không dùng Mobile cũng không cho số điện thoại khiến hai anh em Phong hơi thất vọng. Nguyên Phong bị sắc đẹp mặn mà của nàng lôi cuốn, dù biết nàng đã có người yêu nhưng vẫn có lòng tự tin vào địa vị và tài năng của mình, còn hy vọng nên không nỡ bỏ cuộc sớm như vậy... Phong thầm nhủ sẽ tra ra nhà nàng rồi chờ dịp ghé thăm. Còn Đoan-Trúc thì cũng còn hy vọng vào Minh, chỉ có Tuyết-Mai hơi buồn, nàng sao không nhận ra ý định của Phong, lòng mến mộ vốn đang đặt hết vào Phong nay thấy chuyện này thì không khỏi tránh cảm giác thất bại.
Hồng-Linh thấy ba người anh Phong đi rồi thì hỏì Minh:
- Anh Minh bây giờ đi đâu?
- Thì theo em đi tết..
- Không được…
- Vậy em với chị Dũng cứ đi tết đi, lát nữa anh tìm em.
Minh ở lại một mình nghĩ:
- “Mình thật sự thiếu thốn phương tiện giao thông, bây giờ không có bằng lái xe, chỉ có quyền hạn chạy xe đạp và chạy bộ. Vậy sao có thể chở nàng đi chơi được.”
Thấy gần đó có một tiệm buôn xe, chàng kiếm một chiếc xe đạp khá chắc mua sau đó đem ra chạy thử, sau khi chạy thành thạo chàng đem xe vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện chế lại hầu hết các bộ phận quan trọng, cả sườn xe cũng bị thay, yên ngồi bây giờ đã thành như yên xe Honda nhưng nhỏ gọn hơn, tay lái vững vàng có đồng hồ đàng hoàng, chỉ thiếu mỗi không có máy. Nhìn dáng bề ngoài vẫn là xe đạp.
Minh lên xe chạy thử một lúc thấy nhẹ hơn trước nhiều, sau đó tò mò vận kình khí vào hai chân, đạp mạnh lên thì thấy xe lướt về phía trước nhanh gấp mấy chục lần, chàng cười ha hả, lại thêm kình lực rồi khẽ nhấc tay lái lên, chiếc xe bánh trước hổng lên cất khỏi mặt đất, chàng vận khí theo chiêu Hùng kê quyền, nhất kê triển sí thì thấy quả nhiên cả người cả xe bay lên cao bốn năm thước lướt về phía trước, chàng bẻ lái thấy xe cứ bay thẳng nên bẻ lại rồi dùng một bên chân bới chút kình khí thì thấy xe quẹo sang bên đó, chàng bóp thắng xe vẫn bay như cũ, nên lại thử trầm khí thì xe chậm lại hạ xuống, vừa chạm đất xe chạy tiếp, lúc này chàng mới bóp thắng xe mới dừng hẳn. Nhìn lại thì thấy bố thắng mòn gần hết. Thấy vậy Minh nhớ trong tiệm có chiếc Motor dùng thắng Đĩa chàng vội ướm theo nguyên tắc đó luyện sau đó ráp vào thay thế. Thử thắng một hồi vừa ý mới ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, dùng thần thức đã thì thấy hai chị em Hồng-Linh đang chạy Honda phía trước, chàng lên xe đạp đuổi theo, chưa đầy một phút đã chạy ngang với họ, hai chị em không nghe thấy gì xe Minh chạy bên cạnh êm ru vượt qua một bánh xe mới nhìn thấy Minh đang chạy chiếc xe đạp kỳ lạ nhìn mình cười. Bỗng nhiên chị Dũng lên ga cho xe chạy nhanh hơn thì thấy xe Minh cũng gia tốc chạy bằng, chị Dũng lòng hiếu thắng bị khiêu khích tống hết ga, thì thấy xe Minh cũng vẫn chạy ngang bằng.
Hồng-Linh ngồi sau thấy Minh chạy xe đạp không tốn sức chút nào, thoải mái đạp như đi đường bằng bình thường nhưng xe vẫn lao về phía trước vùn vụt nên hai mắt dán chặt vào chàng.
- Cậu Minh, tại xe chị chở hai người nên cậu theo kịp, nếu không cậu chở Hồng-Linh xem..
- Vậy chị dừng lại cho em Linh sang đây.
Hồng Linh chưa ngồi lên xe, chị Dũng đã chạy trước một đoạn cười ha hả…
- Chấp chị chạy trước đó, kẻ chút nữa thua rồi đổi thừa này nọ…
- Ôm chặt đi, anh tăng tốc đây…
Hồng-Linh nghe nói chưa chịu ôm thì xe vọt về phía trước thiếu chút là ngã nên vội vàng ôm chặt, tay vừa chạm vào bụng chàng thì cảm thấy thịt nơi này rất săn, không một chút mỡ, lại cảm thấy một luồng khí mát mẻ truyền sang bàn tay, rồi lưng chàng cũng mát như vậy khiến nàng thấy cả người thoải mái dễ chịu bất giác nhịn không được dựa cả người vào lưng chàng, nàng nhìn phía trước đã thấy xe chị Dũng chạy cách xa cả cây số. Lại thấy xe mình vẫn còn gia tốc hai bên tai nàng tiếng gió lùa qua vùn vụt mà thấy Minh vẫn như cũ nhẩn nha đạp không có vẻ gì ráng sức cả. Chẳng bao lâu Minh lại chạy ngang với xe chị Dũng, lúc này đã gần hết xa lộ nên Minh nói:
- Thôi chị Dũng à, hôm nay đua đủ rồi, sắp vào đường nhỏ rồi mình chạy chậm lại kẻo nguy hiểm..
Chị Dũng không phục cũng không được, không dè Minh chạy xe đạp còn nhanh hơn Honda… trong lòng không hiểu ra sao… chạy chậm lại nhìn sang thì thấy Hồng-Linh đang ôm eo Minh, ngực dựa sát vào lưng Minh, đầu cũng dựa vào, hai mắt lim dim hưởng thụ thì lại ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi.
Minh bỗng lên tiếng:
- Sắp đến nhà rồi em có muốn đổi sang xe chị Dũng không?
Hồng-Linh nghe hỏi thì giật mình mở mắt vội nói:
- Chị Dũng mau dừng lại, em đổi chỗ.
Tuy nàng đang say mê luồng khí mát từ người Minh truyền sang, song vẫn xấu hổ không muốn cho người quen thấy nàng ôm Minh để chàng chở.
Vừa về đến cổng đã thấy bảy tám người trong ca đoàn đến chúc tết và đang chờ nàng về. Thấy Minh cũng đến thì mọi người vui vẻ chúc tết rồi hỏi thăm nhau.
- Ô hay, anh Minh có chiếc xe đạp ngộ quá đưa em mượn chạy thử một chút…
- Xe này xe đàn ông, cô cẩn thận kẻo té bị thương đấy..
Thiên-Hương xem một lúc thấy chiếc xe vững chắc, nhấc thử lên thì thấy nhẹ tênh thì ngạc nhiên lại càng tò mò lên chạy thử, thấy quả nhiên xe đạp rất nhẹ không phải tốn nhiều hơi sức gì cả. Thấy Thiên-Hương thích thú thì anh Thạch hỏi:
- Sao có gì mà thích thú say mê vậy?
- Xe đạp nhẹ lắm, chạy rất đã chân…
- Đâu đưa anh chạy thử một vòng..
Anh Thạch lên xe chạy một vòng nhanh vô cùng sơ với Hương còn nhanh hơn, lúc này Hồng-Linh mới vỡ lẽ, chẳng lẽ chiếc xe này đặc biệt nhẹ vì vậy có thể chạy ngang với Honda? Mình còn tưởng anh Minh giở trò nên mới chạy nhanh thì ra cái xe có điểm đặc biệt. Nàng cũng muốn ra chạy thử một chút nhưng sợ Minh đánh giá nên nhịn.. để chút hỏi chị Hương cũng được..
Anh ca đoàn trưởng cũng có mặt ở đây thấy Minh thì mừng thầm hỏi:
- Minh hôm nay bắt đầu trở lại ca đoàn chưa, mấy ngày lễ cuối năm và đầu năm thiếu tiếng đàn của cậu khiến chúng tôi thật nhớ.
- Anh Nhân khen quá, có anh Tuấn đánh đàn cũng đủ, em chỉ phụ họa thêm vào thôi.
- Chiều nay Chúa Nhật có lễ, vậy cậu đi đánh đàn đi.
- Cũng được, lát nữa cùng đi.
Anh Thạch chạy thử xe xong đưa trả lại Minh nói:
- Xe này cậu mua ở đâu, đặc biệt lắm, xe nhẹ, chạy cũng nhẹ.
- Mua ở tiệm đem về sửa sang thay đổi một chút…
Minh dắt xe vào thừa dịp không ai để ý cất vào trữ vật nhẫn.
Mọi người vào nhà Minh chúc tết hai ông bà Thông, ông giáo Thông lì xì cho Minh còn cám ơn món quà lần trước vừa đưa đã đi, sau đó cùng ra phía sau nhà chơi. Lúc này chàng mới có dịp xem kỹ nhà Hồng-Linh, đất không rộng nhưng bề sâu dài, đất còn có thể trồng cây ăn trái, một số rau thơm.
Sau khi đi hát lễ với ca đoàn chàng từ giã Hồng-Linh thần thức quét về Đắc-Lắc thấy cụ Thứ vẫn chưa về, chàng lại quét đến các trường gà Đà-Lạt, Bảo Lộc, Phan Rang, đến trường gà Phan Thiết thì thấy Cao Hưng đang bối rối còn cách đó không xe thấy Đăng-Khoa đang bị người rượt bắt, trong số người đuổi có cả công an. Không biết xảy ra chuyện gì Minh ẩn thân bay lên cao đem hết vận tốc bay đến, Đăng Khoa đang còn cách nhóm người đuổi bắt còn vài bước bật chợt cảm thấy bị người ôm lấy thì cả kinh đang định giãy dụa thì thấy cảnh trước mắt thay đổi đã nghe thấy:
- Chuyện gì vậy Khoa, sao lại bị người ra đuổi bắt.
- Bọn kia đá gà thua không chịu trả tiền, tranh chấp một lúc rồi đánh cháu, cháu không chịu thua đánh gục mấy đứa, sau đó bọn kia nguyên một đám xông vào, cháu thấy không ổn nên bỏ chạy…
- Sao lại có cả công an nữa?
- Cháu không biết, chỉ cảm giác được có nhiều người đuổi nên chạy không kịp quay lại nhìn...
- Thôi cháu đi về với chị cháu đi.
Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu đến bên cạnh Cao-Hưng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, sao còn không đi về?
- Thằng Khoa đánh lộn bị người đuổi không biết chạy đi đâu?
- Ta đem nó về rồi, ngươì khỏi phải lo.
Minh nhìn quanh không thấy Cao-Hưng mang con gà nào liền hỏi:
- Gà nòi đâu, mau đưa ta đem về.
- Còn trong đó, đang bị công an bắt giữ…
Minh dùng ẩn thuật đem Cao Hưng vào thấy gà bị nhốt đó mấy công an đang còn hạch hỏi, Minh hỏi Cao-Hưng:
- Gà nào của mình và của cụ Thứ chỉ cho ta.
- Hai con ô, hai con mơ, một con xám, còn của cụ Thứ ba con tía, hai con ô.
Lời chưa dứt hẳn Minh đã thu hết mấy con gà đó và Cao-Hưng vào Hồng Mông Linh Châu.
- Ủa sao thiếu mấy con, vừa rồi rõ ràng hai mươi ba con mà, sao bây giờ chỉ còn mười ba con..
Minh không thèm để ý ra ngoài gặp cụ Thứ nói:
- Cụ Thứ, anh Cường mình về thôi, gà của cụ cháu cất giấu rồi. Cao Hưng có mang xe theo không?
- Không, lúc đi tôi chở thắng Khoa còn thằng Cường chở thằng Hưng.
- Vậy mình lấy xe đi về thôi…
May mà đường vắng nên nửa đêm về đến Đắc-Lắc, cụ Thứ trên đường kể lần này gà cụ ra trận thắng huề , còn Cao Hưng trận thắng cả ba. Cụ nói:
- Con mơ của Cao Hưng đá chết gà địch thủ tại trận, con này ghê gớm thật, trông vẻ bề ngoài như thái giám vậy, mấy hồ đầu đá chẳng ra gì nhưng vào hồ thứ tư đá mấy cái như trời giáng, con kia lăn quay chết tại chỗ làm bọn kia thua lớn định quỵt không chịu chung tiền nên xảy ra ẩu đả…
- Thì ra vậy..
Đến nhà cụ Thứ Minh đem gà úp vào bu đàng hoàng rồi chào cụ ra về.
Lúc này Mai-Nhị và mọi người trong nhà đã yên giấc. Minh về phòng thì thấy Mỵ-Điệp đang ngồi luyện công. Minh âm thầm đến bên cạnh nàng tĩnh tọa, nội chiếu. Mấy tháng nay vì chuyện tình cảm chàng không những không chiếu cố được Mỵ-Điệp nên hơi áy náy, ngay cả việc tu luyện cũng bỏ bê không màng.