Chương Khiêu chiến
Tối về nhà thuê Mỵ-Điệp kể chuyện Trần Thanh Phong cho Minh, chàng chỉ cười không nói gì. Mỵ-Điệp nói:
- Tên Thanh-Phong này bị cự tuyệt lần này chắc không chịu thua, rất có thể còn kiến anh làm phiền đây, anh cũng chuẩn bị tinh thần là vừa.
- Đối với hắn mà anh cũng phải chuẩn bị tinh thần à? Võ công hắn tuy mạnh ra tay nhanh nhưng còn kém lắm.
- Còn cô bạn gái anh thật dễ thương, rõ ràng đã yêu anh rồi anh còn úp mở cái gì mới quen…
- Thì anh nói là bạn gái. Bạn gái với người yêu có khác nhau gì đâu?
- Khác lắm đó, bạn gái thì có thể có một vài, còn người yêu chỉ có một….
- Không phải vậy đâu, không phải đâu… Người yêu cũng gọi là bạn gái, vợ chỉ có một còn bạn gái hay người yêu có thể có một vài. Có điều trước khi làm người vợ thì phải làm người yêu để cùng trải qua nhiều thử thách.
- Vậy em là gì của anh?
- Em muốn là gì của anh?
- Đương nhiên muốn làm vợ anh…
- Khó lắm, em không muốn làm người yêu, làm người song tu hay sao?
Mỵ-Điệp nghĩ đến hôm hai người song tu, nguyên anh song tu thật sung sướng hạnh phúc. Thôi dù không được làm vợ chàng nhưng thỉnh thoảng được song tu cũng mãn nguyện lắm rồi. Còn cô Hồng-Linh kia dù làm vợ chàng cũng chưa chắc có thể cùng chàng song tu.
- Ít nhất là như vậy, nhiều nữa càng tốt..
- Anh định kiếm thêm nhiều bạn gái nữa hay sao?
- Nhiều làm gì, một thôi đủ rồi..
- Cái gì? Anh không xem em là bạn gáì à?
- Ừ thì một vài bạn gái, một người yêu… nhưng không muốn kiếm thêm bạn gái nữa.
Hôm sau Minh nhận được thư của Thanh Phong, mở ra đọc thì ra Thanh Phong thách đấu, hẹn nhau mười ngày sau giờ đêm ở một bãi cỏ hoang trống ở Biên Hoà so tài. Minh xem lịch nhằm một ngày trăng rằm. Minh lắc đầu than:
- Cái anh chàng Thanh Phong này mê tít Hồng-Linh chắc tương tư khổ sở chịu không được nên kiếm mình trút bệnh.
Đúng giờ Minh quét thần thức đã thấy trong bãi hoang có gần chục người ẩn núp chung quanh, còn Thanh Phong đứng đó sốt ruột chờ đợi. Minh bay đến bãi hoang bước vào thì Thanh Phong đón tiếp nói:
- Hôm nay làm phiền mời cậu đến thí luyện mấy chiêu. Trước hết cho tôi hỏi mấy câu được không?
- Có gì anh cứ hỏi đi?
- Tại sao hôm Tết Hồng-Linh bị bọn kia ăn hiếp cậu không chịu ra tay giúp..
- Tôi thấy chưa đến thời cơ nên không giúp…
- Hôm nay so tài nếu tôi thắng cậu một chiêu nửa thức thì yêu cầu cậu bỏ Hồng-Linh cho.
- Còn nếu anh thua thì sao?
- Tôi cũng sẽ không theo đuổi Hồng-Linh nữa.
- Không được!
- Tại sao?
- Tình yêu cao trọng linh thiêng tôi không thể xem như đồ đạc hay tiền bạc đem đánh cuộc hay đổi chác được. Vả lại tình yêu do song phương hợp thành chứ không thuộc quyền của riêng tôi. Còn anh nếu thích nàng thì tự đi tán mà chinh phục nàng không mắc mớ gì đến tôi, và tôi cũng không ngăn cấm gì ai… nhưng nàng đáp lại hay không là chuyện của nàng.
- Thôi được, chúng ta luận võ, so mấy chiêu..
- Khoan đã! Những người ẩn núp quanh đây ra đi, họ có phải là người quen của anh không ẩn núp trong bụi làm gì?
- Chúng tôi là người quen của Phong hôm nay đến xem thôi, cậu Minh đừng ngại.
- Quen như thế nào?
- Đây là sư thúc, sư bá, năm vị sư đệ, hai sư huynh… và hai em họ.
- Xem thì được, nhưng không được xông vào, và sau cuộc đấu cũng không được thách đấu thêm. Nếu các vị đồng ý thì chúng ta so tài, còn không thì thôi đi.
Trước khi đến đây được Phong kể tuổi của đối phương còn nhỏ hơn Đoan-Trúc, nên dù tài nghệ luyện từ trong trứng nước cũng không có là bao. Nhưng khi Minh đến cũng không phát hiện chàng đến như thế nào thì đã giật mình kinh hãi, bây giờ lại bị chàng gọi ra thì càng sợ hơn. Ai bảo là đối phương tầm thường. Không biết thằng Phong muốn làm gì mà chọc cao thủ hạng này.
- Đồng ý..
Hai người đứng cách xa nhau bảy thước, Phong vận động làm nóng các cơ bắp và huyết mạch chạy đều, còn Minh đứng nhìn hít một hơi thật sâu vận nguyên khí chạy khắp chân thân. Minh cũng không đem khí thế của mình ra cứ để che dấu nguyên như cũ.
Vừa vào trận Phong liền dùng lối cũ tấn công, Minh chờ Phong đến sát mới nhảy lên lộn một vòng ra phía sau, Phong liền đáng vào quãng không, chỉ thấy bóng Minh loáng qua đã biến mất chỉ đễ lạing tàn ảnh. Những người đứng ngoài thì thấy rõ thân hình Minh bỗng nâng cao lên lộn ra phía sau nhẹ nhàng đáp xuống như một cánh chim. Minh thấy Phong dùng chiêu cũ hôm nào đối với tên Triều thì lắc đầu, phải chăng đây là đòn ruột của Phong, vậy thì không có gì đáng xem nữa. Lúc này Phong quay lại xông đến Minh hét lên:
- Cẩn thận!
Phong còn cách Minh hơn thước đã thấy chàng đưa tay xéo vào chém ra, đồng thời chân cũng quét một vòng. Một kình lực phát ra đẩy vào thân Phong đang xông lên. Phong liền bị luồng kình lực này đẩy bắn ra phía sau hơn mười thước nằm bất động.
- Cái gì, chỉ một chiêu chém quét vỡ lòng của Vovinam đã thủ thắng. Mạnh thật!
Mấy sư huynh của Phong nhận ra ngay chiêu của Minh sử dụng, lại không tin vào mắt mình sao khí thế mạnh đến thế. Họ vốn hay giao lưu trao võ học các phái, môn Vovinam là võ Việt Nam thông dụng, ai học võ cũng biết mấy thế căn bản nhưng chưa thấy ai dùng nó đến trình độ của Minh.
- Mau lại xem Phong có sao không…
Tuy nói vậy nhưng đã có mấy đứa em họ xem, Phong bất tỉnh ngực bị kình lực đánh trúng thành một vết đỏ, xương cốt không sao..
- Cậu Minh, vừa rồi cậu dùng chiêu chém quét Vovinam, có vận khí bên trong phải chăng cậu có luyện qua môn nội công.
- Không phải nội công mà là khí công.
Môn nội công chỉ mấy bậc sư phụ, sư thúc sư bá của Phong mới bắt đầu luyện, gặt hái cũng không cao vì luyện mấy môn này tiến triển rất chậm phải kiên trì kinh chịu khổ lắm mới có chút thành công. Không biết Minh còn trẻ như vậy đã luyện được một trình độ cao rồi. Mấy người cũng không đoán được tu vi của Minh cũng không dám hỏi..
- Thằng Phong thua cậu là phải. Thôi hôm khác nếu rảnh mời cậu đến chỗ chúng tôi chơi.
Nói xong đưa cho Minh một tấm Visit Card.
- Vậy mấy bác..
- Ấy, cậu gọi chúng tôi là anh được rồi… Võ công của cậu chúng tôi còn không bằng sao dám nhận là chú bác.
- Sao mấy bác nói vậy, dù võ công cao đi nữa vẫn phải luận bằng tuổi tác mà đối xử chứ, gọi mấy bác là anh cháu không dám đâu. Thôi cáu chào mấy bác.
Minh bước ra khỏi miếng đất hoang, tung mình lên biến mất.
Mấy người còn theo dõi Minh đi hướng nào, khi vừa thấy chàng ra khỏi nơi đây thì tung mình lên rồi bí mật biến mất không thấy tung tích, họ dụi mắt nhìn kỹ quả nhiên không thấy bóng dáng chàng đâu.
- Cao thủ a…, người như vậy nên kết giao không nên gây thù oán. Chờ thằng Phong nó tỉnh phải nói cho nó biết lợi hại, đừng đi kiếm Minh làm phiền nữa.
- Không biết anh Phong có chịu nghe không. Anh ấy thích ai không thích lại đi thích ngay người yêu anh Minh..
- Vậy là cậu Minh còn nể mặt nhẹ tay đấy, nếu có ai đi cua bồ của ông, ông sẽ không nhạ tay mà tha cho đâu..
- Vừa rồi các ngươi không nghe à, người trẻ tuổi tài cao như thế nhưng vẫn khiêm nhường độ lượng, một mực đòi gọi chúng ta là bậc chú bác, nên không vô cớ đả thương ai bao giờ. Người ta nói trình độ võ học luyện càng cao tâm tính càng hiền lành khiêm tốn bây giờ nghiệm thấy không sai.
Một lúc sau Phong tỉnh dậy thấy mọi người chung quanh và không thấy Minh đâu hỏi ra thì biết mình thảm bại, không tiếp được nổi một chiêu. Thấy Phong nản lòng sư bá liền nói:
- Phong à, cháu làm sao chọc ngay vào loại cao thủ này, kể ngay cả sư bá, sư phụ cháu hay các sư thúc cũng không có ai là đốì thủ của cậu Minh này được, cháu phải bỏ ý định của cháu đi đừng kiếm cậu Minh gây sự nữa.
Thanh Phong gật đầu không đi kiếm Minh nữa, nhưng trong lòng tự nhủ không kiếm Minh nhưng cứ kiếm Hồng-Linh thì không sao…
Một tuần sau Phong bệnh tương tư vẫn chưa nguôi, vết thương ngoài da đã khôi phục nhưng tâm bệnh còn đó, hắn biếng ăn mất ngủ đúng một tuần. Cha mẹ Thanh Phong biết tin con bệnh vội thăm, thấy vẻ tiều tụy sầu não của con mình, hỏi ra biết nguyên nhân ông Trần Tiến liền giận dữ hét:
- Con tôi, con Trần Tiến muốn gì lại không được, một con bé nhỏ, yếu nhược mà cũng dám cự tuyệt con ta, còn hành hạ nó bệnh chết đi sống lại như vậy.
Trần Tiến vội an ủi:
- Phong con yên tâm đi để ba bắt nó về đây cho con.
- Không được đâu ba, Bác Tú và Chú Điều đã dặn con không được làm phiền bọn họ nữa, nếu không không những Trần gia tộc nguy ngập mà võ đường Bạch-Long của sư phụ cũng không ổn.
Ông Tiến nghe vậy biết tên Minh này lợi hại, võ công mình bất quá cũng chỉ ngang tay với anh Tú
- Cái thằng Minh đó là cái thứ gì mà mấy võ đường của mày sợ như vậy, chẳng lẽ nó có ba đầu sáu tay à.
- Ba đầu sáu tay đã ăn thua gì má, nó chỉ ra một chiêu chém quét vỡ lòng của môn Vovinam con đã bị đánh bay mười mấy thước bất tỉnh. Bác Tú chứng kiến biết hắn luyện khí công đã đến trình độ cao, nhắm không thể nào là đối thủ của hắn, ngay cả Giai sư tổ nếu còn khoẻ mạnh cũng không là qua được nên mới khuyên con như thế.
- Thôi để tao tính…còn Phong con, con gái đẹp, giầu sang phú quý trong thiên hạ có biết bao nhiêu sao lại cứ chọn con nhỏ nghèo hèn này….Thật là tao không hiểu.
- Không phải vậy đâu má, cô này khí chất tuyệt trần, dung nhan, tướng mạo đều xuất chúng, tóm lại là con chưa bao giờ gặp được người đẹp như vậy..
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=