Chương
Bản lãnh Huyền-Trâm Ánh-Tuyết
Đinh Dần chạy Honda về thấy Hồng-Linh và Minh đang ngồi nói chuyện thì cười nói:
- Anh Minh! Công phu nhu chế cương của anh thật là đáng bội phục. Ha ha, mấy năm nay tôi kiếm không ra đối thủ để thử võ công của mình, dù có thấy cũng chỉ gặp vài cụ già không dè hôm nay lại gặp anh, vừa trẻ tuổi vừa lợi hại còn hơn tôi tưởng nữa....
Thì ra trong khi Minh truy đuổi tên sát nhân, Hồng-Linh đã kể chuyện Minh cho Đinh Dần, hắn vừa rồi bị cước lực phản chấn tối tăm mặt mày, nghe thấy cô em họ của mình tìm được bạn trai có võ học trình độ còn cao hơn mình thì khoái chí cười ha hả một hồi mới hỏi:
- Em tinh mắt thật đấy, tìm được một người bạn trai lợi hại như vậy.
- Em có tìm đâu, duyên của mình thì anh Minh cứ tự nhiên tìm tới thôi!
- Hay cho cái duyên!!!
- Đống gạch và lỗ hổng để vậy không được, anh đi mua gạch xây lại kẻo chiều cậu về thấy thì chửi anh chết...
- Thầy đâu có chửi anh bao giờ đâu mà lo...
- Ừ nhỉ, mấy năm nay không thấy cậu nổi giận chửi ai, khi trước thì khác.. đứa nào ăn học, làm chuyện không đàng hoàn đều bị chỉnh tại chỗ không nể nang ai cả..
Nói xong lấy xe chạy mất....
oOOo
Minh chào hỏi Đinh Dần mấy câu thì đã thấy xe ba gác chở tài liệu xây cất đến, hai người vừa nói chuyện võ công, người đảo hồ, người dọn gạch vụn, sau đó xây lấp lại chỗ hổng. Hai người hợp tác chốc lát làm đã gần xong, Hồng-Linh ở dưới chuẩn bị trái cây, nước giải khát. đem lên thì đã thấy bức tường đã xây xong, hồ áo cũng hoàn tất, trông bằng phẳng như cũ, chỉ màu tường còn khác biệt. Nguyên xây xong lỗ hỗng Minh thấy xi măng còn ướt lền đem hoả khí ra ép vào nơi mới lấp, nơi đó khô lập tức. Đinh Dần cùng Minh vừa xây xong định chờ mấy ngày nữa tường khô thì đáp hồ áo ai dè vừa quay ra dọn gạc dư trở lại thì thấy bức tường đã khô, còn Minh đang đắp hồ áo...
- Khô rồi, anh làm gì nó khô nhanh như vậy...
- Còn có thể làm gì, trực tiếp sấy khô!!!
- Đương nhiên bằng hỏa công...
- Hỏa công? Củi đâu than, đâu mà có....
- Phải dùng han củi là thường nhân, còn mình dùng nội hỏa không được hay sao? Anh luyện nội gia quyền có nghe đến Tam muội chân hỏa không?
- Anh lợi hại như vậy ư, đã có thể xuất ra chân hỏa?
- Anh Dần đừng xưng hô như vậy! Anh là anh họ của Hồng-Linh phải xưng là anh mới đúng hơn nữa tuổi tác cũng hơn em không ít...
- Không được, chúng ta là người học võ cứ lấy tu vi mà định. Tu vi của anh hơn tôi khiến tôi nhìn không thấu, vậy nhất định cao hơn tôi mấy bậc, lại có thể phát ra chân hỏa thì tôi rõ ràng còn kém khá xa...
- Sao lại xưng hô như vậy được! Ở đây là nhà Hồng-Linh anh phảì xưng cho đúng, khi sinh hoạt giang hồ thì tính sau...
- Nói như vậy nghe còn tạm được...
Minh lắc đầu tỏ vẻ bị ủy khuất , hai người yên lặng chốc lát Minh nói:
- Nếu tôi đoán không lầm anh tu luyện môn nội gia võ công đã đến cấp chín đại viên mãn, chỉ cần tiến vài cấp nữa là có thể tiến đến tiên thiên, sau đó tam muội chân hoả phát ra cũng dễ dàng...
- Đúng, tôì luyện chính là Sóc Sơn phái nội gia và thiết tiên kỹ năng của tổ tiên. Nhưng anh nói muốn lên một cấp đâu phải dễ dàng như vậy. Ba năm trước tôi đã đạt cấp chín đến bây giờ vẫn là xà cấp chín không ngóc lên được, nên mấy năm nay kiếm người thách đấu, cầu khích thích để đột phá tiến cấp... Ba năm đánh ngàn trận, trong số đó trên hai chục trận lớn nhưng vẫn không đạt được ý nguyện. Nay gặp anh … đúng là một cơ hội...
- Hai anh dùng nước đã! Không ngờ hai anh nhanh tay như vậy, làm một chút đã xong.
Hai người cười khì, không trả lời lại nói tiếp chuyện võ công.
- Anh cầu người mạnh đấu võ phải không?
- Để tôi kêu một thằng bạn tiếp anh, hay anh muốn một nữ cao thủ... Khổ cho thân anh đấy vì ba người họ tu vi đều cao hơn anh.
- Cái gì? Anh nói có người bạn trẻ tuổi nữa tu vi hơn tôi? Mau mau, giới thiệu...
Đinh Dần tâm động vội chộp lấy vai Minh lay háo hức muốn gặp ngay...Ai dè Hồng-Linh còn đứng bên nghe được cũng đòi:
- Anh Minh, em cũng muốn quen biết mấy người bạn của anh...
Minh nghe Hồng-Linh trầm ngâm không nói gì. Chàng đem thần thức quét về Sài-Gòn kiếm Lê Tuân thì không thấy bọn hắn ở cư xá liền tìm đến quán Bida thì giật mình, ba đứa ở đó đang đánh lộn với mười mấy thanh niên. Chàng âu yếm nhìn Hồng-Linh nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ không được rồi. Em ở nhà với chị Dũng đi, để dịp khác anh giới thiệu.. Anh Dần chúng ta đi xem một chút....
Đinh Dần đang ngơ ngác nghe thấy Minh rủ đi, sau đó đứng dậy ra lấy xe thì Minh không chờ nữa nói:
- Anh Dần để xe ở đây, em đem anh đi cho nhanh, bọn chúng đang đánh lộn trong quán, chúng ta mau đến xem....
Minh thấy Đinh Dần trực tính, thành thật lấy tình đối xử lại là anh họ Hồng-Linh, nhiều lần hỗ trợ nàng nên không dấu thân thủ của mình nữa nói:
- Anh Dần! Cẩn thận, em đem anh đi.
Vừa nói dứt chộp nách bay lên không nhanh như tên bay bề Sài-Gòn. Đinh Dần đang còn không hiểu đã bị Minh một tay luồn dưới nách tiếp theo thấy người bị bay lên không, bên tai tiếng gió rít ào ào, mắt thấy cảnh chung quang lui về phía sau rồi chỉ còn thấy mây trời. Lúc này mới nhìn xuống dưới chân thì thấy nhả cửa, đường xá nhỏ xíu. Đinh Dần giật mình nhưng yên lặng không giãy dụa gì thì thấy mìng đang hạ thấp xuống, cảnh nhà cửa,xe cộ tấp nập phía dưới hiện rõ trong tầm mắt rồi đứng trước một quán Bida.
Minh đem Đinh Dần bay đi đương nhiên dùng ẩn thân thuật, ngườì chung quanh không ai thấy sự lạ chỉ đương sự trong cuộc thấy như bình thường.
Thấy Minh bước vào quán, Đinh Dần cũng vào theo, vừa lọt vào đã thấy một chai bia bay thẳng vào mặt. Dần vội vàng nghiêng đầu né tránh, chai bia bay ra sau trúng vào khung cửa “Xoảng” một tiếng lớn. Dần để ý chung quanh bóng Minh không thấy, chỉ thấy một nam hai nữ tay không đang đánh khoảng hai chục tên côn đồ tay cầm gậy gộc, dao, chai bể, máu me, người nằm la liệt dưới đất cũng bảy tám tên...
Dần tiến vào đến gần xem, lúc này Ánh-Tuyết chân theo tiệt quyền bay lên đá một tên bay vào người Dần, Dần đỡ lấy, thi Ánh Tuyết lại xông lại bay lên chân đá vào vai Dần. Dần vội buông tên kia ra nhảy lui tránh né.
Ánh Tuyết thấy tên này tránh né trốn tránh lại thấy đàng sau có tên khác xông lại, nàng bay lên hai cước liên hoàn đá bay hai tên kia, bỗng thấy mông bị một bàn tay bí mật nào vỗ trúng, nàng quay phất lại thì thấy tên vừa tránh né mình đang nhìn mình mỉm cười.
- “Tên dê xồm này ghê gớm thật, vừa rồi né tránh chẳng dè lúc mình quay đi lại thừa dịp động tay chân đánh trúng mông mình”.
Nàng điên tiết xông lại dùng chiêu „Lưỡng Kích Xung Thiên“ , Thập chỉ liệp thử“ trong Miêu Tẩy Diện đánh ra tới tấp.
Đinh Dần thấy nàng xinh đẹp này tấn phấp, dáng điệu xuất chiêu, thân thủ cuớc pháp thật đẹp, đang tán thưởng thấy nàng xoay lại thì mỉm cười xã giao, ai dè nàng này như điên xông tới tấn công tới tấp. Dần vội dùng tay gạt đỡ, chiêu đổi chiêu trong chốc lát năm chiêu đi lại, cả hai đều giật mình.
Ánh Tuyết thấy tay chân đối phương vừa cứng cáp vừa dẻo dai, tay chạm vào như đụng vào sắt thép nhưng lại dẻo mềm uyển chuyển khéo léo vô cùng. Mấy lần quyền cước tưởng rằng đánh trúng dè đâu trong chớp mắt hắn lại gạt đỡ kịp thời.
Còn Đinh Dần đang còn ngơ ngẩn vì sắc đẹp cùng thân thủ cước pháp đối phương, thấy nguy chân tay tự động phản ứng lại vô tình đỡ gạt được năm chiêu, trong đầu nghĩ “nhanh thật, nếu ta không phản công thì thua mất”, Nên năm chiêu vừa qua Đinh Dần vội lấy tay làm tiên múa đánh trả lại, chiêu này nối tiếp chiêu kia thành một chỗi khiến bóng tay thành những hình cánh tay như nối dài ra mềm nhuyễn, lúc cuộn, lúc đánh, lúc bẻ khúc như những chiếc roi đánh vào đối thủ.
Ánh Tuyết thấy đối phương phản công, trong mắt như mấy chục cánh tay dài vỗ tới người mình thì vội tung bay lên trên tránh né... nghĩ “thảo nào tên này động tay vỗ mông mình lúc đó dễ dàng như vậy.”
Minh ẩn thân đứng xem thấy vậy thích chí, không ngờ “thiết tiên kỹ năng” của anh Dần đẹp quá, cũng may lúc nãy Minh thấy Ánh-Tuyết quay đi bỏ qua Đinh Dần liền lén vỗ nàng một cái, khiến Ánh-Tuyết nổi giận tưởng Đinh Dần cũng là một tên sắc dê nên xông vào đánh.
Lúc này Lê Tuân và Huyền-Trâm cũng giải quyết xong đám còn lại quay lại thấy Ánh-Tuyết vẫn còn day dưa với một tên, lại thấy nàng tránh né đem hết khả năng bay lượn, thân thủ nhún nhảy nhanh như chớp sử dụng với mấy chục bóng cánh tay. Huyền-Trâm thấy vậy vội xông vào đánh thì đùi bị vỗ một cái, nàng cả kinh vội dùng hết tốc lực còn lại, nhảy lên đá ra.
Đinh Dần phản công đánh cô gái tới tấp lại thấy một cô khác xông vào, một cân đá ra mười mấy bóng bàn chân bay lại, thì vội dùng chiêu cuối cùng “Thiên Lôi ,Roi chổi” trong Thiết Tiên vũ kỹ đánh ra, hai nàng kia bỗng thấy cánh tay bỗng lớn dài ra sau đó ngoằn ngoèo phát lôi âm và ánh sáng xanh mấy chục nhánh chỉa ra đánh tới bóng chân của Huyền-Trâm bị hóa giải không còn, những tia còn lại tiếp tục bay đến Huyền-Trâm thì Lê Tuân bay lại đón đỡ hết..
Ánh Tuyết lại xông vào đánh thì Đinh Dần né tránh, rồi lại thấy một thanh niên áo vàng bạc lạ mặt xông vào đánh Ánh-Tuyết đồng thời nói:
- Chạy thôi anh Dần....
Huyền-Trâm và Lê Tuân thấy có thêm người nhập trận, cả hai đều xông vào thì mọi người thấy cảnh trời thay đổi, đang trong quán thì đổi thành bãi cỏ. Huyền-Trâm, Ánh-Tuyết và Lê Tuân nhận ra ngay mình vào trong Hồng Mông Linh Châu giới. Ánh-Tuyết buột miệng la lên:
- Hồng Mông Linh Châu giới! Anh Minh đâu? Đã xảy ra chuyện gì???
Thanh niên lạ mặt nhìn Đinh Dần nói:
- Anh giải quyết thằng kia đi, nhớ là phải đem hết sức mình ra dùng! Còn hai con cọp cái này để lại cho tôi đùa một chút...
Minh ẩn thân ghẹo Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm cho hai nàng đánh Đinh Dần kế đến thấy Lê Tuân cũng muốn động thủ chàng liền giả trang đem hết bọn họ vào Hồng Mông Linh Châu giới, lại thấy hai nàng kia toàn dùng hoa chiêu tranh đấu không có lợi nhiều cho Đinh Dân nên để Lê Tuân dùng thực chiêu đấu với Đinh Điển mới có lợi ích.
Minh thấy họ không nhận ra mình càng thích chí khích hai nàng đánh với mình để Lê Tuân tiếp Đinh Dần. Hai nàng Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm từ trước đến nay được xem là hiền thục, đoan trang, thanh thiếu niên gặp mặt chỉ có khen và hâm mộ từ sắc đẹp, lẫn tư cách, chưa có ai thẳng mặt chê bai một câu không dè đánh lộn ở quán xong có kẻ dám gọi mình là “cọp cái” thì thật làm hỏa khí tăng lên vùn vụt, chân tay ngứa ngáy khó chịu...
Huyền-Trâm la mắng:
- Tên lưu manh kia! Lại đây, cho hai bà chị dậy cho bài học ăn nói lễ độ.
- Hai con cọp cáì này dữ thật, giỏi thì cứ nhào vô, còn đứng đó múa mỏ múa mép làm gì...
Huyền-Trâm nghe vậy xông lại như tên bắn, phi nhạn đớp mồi, song quyền hợp nhất nhắm mắt thanh niên lạ mặt đánh tới. Nàng từ nhỏ được người thân trong họ hàng thương yêu chỉ cho võ công nội gia quyền Tây Sơn Nhạn, vốn là một nhánh độc truyền, hai đời trước người này vào thập niên - đại võ sư Chín Hoá , các đệ tử võ sư phát triển sáng chế ra các chiêu thức tự vệ vang danh nhưng Tây Sơn Nhạn đã phát triển theo hướng võ đài nên một sư tổ của nàng không cùng chí hướng âm thầm quy ẩn luyện võ tây sơn nhạn theo một tinh thần võ đạo khác. Huyền-Trâm biết được tranh chấp danh chưởng môn mà buồn, việc luyện tập bị ảnh hưởng không ít, mặc dù nàng không còn dưới quyền môn phái, tuy sử dụng võ Tây Sơn Nhạn nhưng đường lối có khác biệt.
Huyền-Trâm lấy Nội quyền Tây Sơn Nhạn làm trụ cột sau gặp phải cao thủ Tiệt Quyền đạo, thấy mình luyện chưa đủ, còn yếu kém rồi chứng kiến thêm Hiên Viên Thập bát chảo của hai cao thủ ngoại quốc khiến nhận thức và cảm giác của nàng có thay đổi. Nàng và Ánh-Tuyết được Dì Hoa chỉ điểm tu luyện bí kiếm tăng khí lực, sau lại học thêm với các thanh thiếu nữ trong Hồng Mông Linh Châu giới.
Minh thấy khí thế đòn “phi nhạn xuyên vân” của nàng thì tán thưởng thầm khen:
- Có tiến bộ!!
Chờ chiêu thế đến sát mới sử dụng ngã bàn kiều, khí lực dồn xuống hai bàn chân và ống quyển đùi và thân hình ngả ra phía sau song song mặt đất, thân người Huyền-Trâm ngực, bụng, chân trượt sát bụng Minh còn dư lực bay ra phía sau, thì Ánh-Tuyết đã xáp lại sử dùng chân phải quét tới rồi chuyển thành đạp..
Thân người Huyền-Trâm vừa bay qua người Minh bật đứng trở lại thì chân quét của Tuyết đã đến, chàng nhẹ tung người lên đồng thời tay phải gạt xuống, gạt trúng chân đạp của nàng rồi nói:
- Nhập môn chiến lược cũng tạm được...nhưng không đủ kiếm cơm cháo gì!
Vừa dứt lời, đã thấy Huyền-Trâm từ phía sau hét lên:
- Xem chiêu Kim kê cước ảnh của ta!!!
Minh thấy mấy chục bóng chân trắng bay tới liền bỏ chạy, hụp, vặn lèo lách người tránh né. Huyền-Trâm thấy đối thủ sợ hãi bỏ chạy thì mừng rỡ đuổi theo, cước ảnh hết đợt này đến đợt khác bám theo bỗng đối thủ bay lên quay người lại la lớn:
- Xem Hồi Mã Thương!!!
Hai chân đá ra, bóng chân lập tức bay ra tiếp đón cước ảnh của Huyền-Trâm, Ánh-Tuyết đứng sau chợt nhìn thấy bóng chân rợp trời thì vội vàng vận hết khí lực ra hay tay vừa gạt vừa lui về phía sau.
Cước ảnh của Huyền-Trâm lập tức bị hóa giải, bóng ảnh mu bàn chân, lòng bàn chân, cạnh bàn chân, gót chân, ngón chân còn sót lại vô số vẫn tiếp tục tiến đến, Huyền-Trâm thấy nguy vội vàng xuất Kim Thuẫn bài che trước người. Tiếng gió rít và tiếng tiếp lộp bộp vang lên, nàng cảm thấy mình bị đánh bay ra phía sau, chân vừa đứng vững đã thấy Ánh-Tuyết đứng thủ tấn ngay trước mặt.
- Ha ha, chiêu Kim kê hay Nhạn kê gà mái tơ ảnh cước so với Hồi Mã Thương hùng kê, gà nòi như thế nào....
Vừa rồi Minh thấy kim kê ảnh cước của Huyền-Trâm lợi hại liền đem ba thành Hồi Mã Thương ra thử quả nhiên hai nàng chống đỡ không nổi... Chiêu Hồi Mã thương này dùng để đánh bất ngờ thì khó ai đỡ kịp, vừa rồi báo trước mới đánh cũng đã khiến hai nàng liểng xiểng..
- Anh mới là con gà mái nhạn, mái vàng....Đồ chân thối.
Minh thấy hai nàng này không gọi mình “thằng lưu manh” nữa đổi lại cách xưng hô lịch sự nhưng câu sau lại chửi, thì biết hai nàng này bị chiêu Hồi Mã Thương áp đảo quá chịu không thấu, khiến hai nàng ngấm ngầm chịu thua rồi... nhưng trong lòng vẫn còn uất ức lắm không nhịn được phải chửi.