Chương Trao đổi tâm đắc
Ngọc-Hà lão tổ biết chỉ cần mình có đủ tiên khí, hay tiên thạch thì con đường phía trước đại thành kỳ, tán tiên hay chân tiên cấp mấy đi nữa cũng không thành vấn đề. Và cái kho tiên khí ngay đang ở trước mặt mình đây, nàng chờ Hàn Tinh tỉnh lại nói:
- Hàn đệ thấy sau khi hấp thụ tiên khí thế nào?
- Hàn đệ?
Hàn Tinh nhìn chung quanh thấy không có ai, tưởng Ngọc-Hà lão tổ đối thoại với ai khác mới tới nhưng rõ ràng ngoài mình và Ngọc-Hà lão tổ ra chẳng có ai.
- Tiền bối vừa hỏi tiểu bối?
- Ta đã bảo rồi, từ nay đừng gọi ta tiền bối. Ta quyết định kết giao tỷ đệ với Hàn đệ chẳng biết Hàn đệ có nể mặt ta không?
Hàn Tinh cả sợ, Ngọc-Hà lão tổ này cả mấy ngàn tuổi đáng tuổi bà tổ, bà tiên, bà sơ của ta, ta nhận sư phụ Tiểu Hồng là Lăng Kiều Tuyết làm tỷ tỷ bây giờ Ngọc-Hà lão tổ địa vị tôn quý còn cao hơn mấy bậc, lại là khai sơn tổ sư của Ngọc-Hà cung cũng muồn kết tình tỷ đệ với mình thì thật loạn xà ngầu, kết giao ba bốn đời sư tổ, sư phụ, đệ tử đều ngang hàng tỷ đệ muội cả.
- Nhưng vãn bối đã lỡ kết tỷ đệ với Lăng Kiều-Tuyết, lại làm bạn với La Tiểu Hồng như vậy sao được..
- Cái gì mà không được, tu tiên lấy tu vi cao thấp kết bằng hữu, bây giờ Hàn đệ tu vi đã ngang hàng với ta, sau này tăng vượt thêm ta gặp còn phải kêu Hàn tiến bối cũng không chừng.
- Ta thật là khó xử, mẹ ta mà biết thế nào không vừa lòng và cũng trách phạt....
- Mẹ Hàn đệ là ai?
- Mẹ ta ở phàm nhân không tu tiên... ta cũng không tu tiên nhưng rốt cuộc lại trên con đường tu tiên..
- Hàn đệ nói gì ta chẳng hiểu gì hết...
- Thôi chẳng nói nữa, tóm lại mẹ ta là người phàm tục... không tha thiết đến tu tiên.
- Vậy được rồi mẹ Hàn đệ không tu tiên thì việc này định rồi. Từ nay Hàn đệ gọi ta là Ngọc-Hà tỷ, hay Hà tỷ, xưng là đệ biết không.
- Đệ... e rằng không nhận Hà tỷ cũng không được.
Ngọc-Hà lão tổ cười tươi:
- Thế mới phải chứ!
Hàn Tinh thấy nụ cười của Ngọc-Hà tỷ thì rung động ánh mắt không rời gương mặt trái xoan đẹp như hoa của nàng nghĩ:
„Không ngờ vẻ bề ngoài nghiêm trang của tỷ tỷ cũng bình thường nhưng có nụ cười thật là nghiêng thành nước mất, chan chứa mị lực“
Trong lúc ánh mắt còn dán trên mặt nàng, chàng ngẩn người buột miệng tán:
- Ngọc-Hà tỷ có nụ cười thật tuyệt! Đệ chưa từng thấy ai có nụ cười đẹp nguyệt thẹn hoa nhường như thế bao giờ, tỷ nên cười nhiều hơn...
Ngọc-Hà đang lúc hứng tình cờ nở nụ cười trước mặt Hàn Tinh lúc phát hiện thì đã trễ, không sao thu hồi kịp lại thấy hắn ngẩn người, ánh mắt si dại rồi lại nghe lời tán tụng thì nghiêm mặt trở lại nói:
- Chỉ khéo vuốt mông ngựa!!!
Nguyên nụ cười của nàng đã vang danh hai ngàn năm nay, từng khiến cho bao nhiêu anh hùng say mê, sẵn sàng phục dưới váy quần hồng. Nay có người đã ra người thiên cổ có kẻ đã phi thăng...
- Thôi.. trở lại việc vừa rồi, Hàn đệ sau khi hấp thụ tiên khí thì thấy thế nào?
- Hà tỷ hỏi linh khí vừa rồi à, đệ sau khi hấp thụ cũng không thấy có gì lạ.
- Lạ thật, sao lạ vậy... rõ ràng là tiên khí mà sao không có tác dụng gì lạ.
Ngọc-Hà ngẩn ngơ nói lạ một hồi rồi lấy trên tay mấy thỏi đá xám đưa cho Hàn Tinh.
- Đây là đá gì? Hà tỷ đưa cho đệ làm gì...
- Đây là tiên thạch nhưng tiên khí trong đó đã bị tỷ hấp thụ hết. Hàn đệ thử tụ tiên khi như vừa rồi sau đó dồn vào mấy khối tiên thạch này cho tỷ xem.
- Mấy thỏi đá này có thể chứa tiên khí sao... hay thật!
Nói xong thu thập ngũ hành linh khí trong thiên địa thì lại nghe Hà tỷ dặn:
- Nhớ dồn vừa đủ thôi khẻo tiên thạch oanh bạo hỏng mất đấy!
Hàn Tinh không nói gật đầu ra dấu đã nghe tiếp tục khống chế linh khí thành một viên khí lớn sau đó lấy Lôi Phong đao ra vận lôi điện làm khí dẫn đánh vào. Quả nhiên linh khí dễ dàng chuyển biến như lúc trước, chàng lại dẫn khí vào ba khối tiên thạch thì mới thu hết một phần ba, đang định phân tán đi thì Ngọc-Hà lại đưa ra sáu viên nữa, chàng nhanh nhẹn nhận lấy rồi dồn vào đầy sau đó đưa hết cho Ngọc-Hà.
Ngọc-Hà nhận lấy tiên thạch vội vàng lấy một khối ra thử nhận thấy quả nhiên tiên khí nồng đậm như tiên thạch nguyên mẫu thì trong lòng mừng rỡ như điên nói:
- Hàn đệ, giầu to rồi! Quả nhiên giầu to rồi...
- Hà tỷ nói có mấy viên đá này là giầu to rồi là sao?
- Hàn đệ! Đây là tiên thạch là phương tiện mua bán ở Thượng giới, tức là tiên giới, yêu giới hay ma giới và cũng dùng nó để tu luyện khi không có tiên khí hay tiên khí yếu ớt. Tiên thạch tại tiên giới so sánh cũng như linh thạch tại Tư Chân giới còn ở đây thì quả là bảo vật. Chỉ cần dùng một thỏi cũng có thể khiến cho nguyên anh kỳ tiến một tiểu cấp dễ dàng.
- Hà tỷ một khi hấp thụ linh thạch hay tiên thạch thì thạch sẽ bị toái thành phấn vụn thì lấy thạch đâu mà sử dụng lại.
- Điều này khỏi lo, tỷ đã nghiên cứu và đã tìm được cách làm cho thạch không bị toái vỡ. Cái này tặng Hàn đệ.
Nàng nói xong đưa cho Hàn Tinh một thẻ ngọc, Hàn Tinh đem thần thức đọc thì ra trong đó ghi rõ cách sử dụng thạch khiến không bị toái vỡ.. Hàn Tinh xem xong liền khen:
- Hà tỷ thật là người tỷ mỉ, thứ này cũng để tâm nghiên cứu ra.
- Tu tiên thời giờ dư giả mà, trong lúc rảnh rỗi tìm việc làm giải khuây bây giờ mới thấy chỗ diệu dụng.
- Hà tỷ cần nhiều tiên thạch làm gì, đệ thấy Hà tỷ mừng như vậy nên hơi tò mò.
- Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên để tu luyện, đối với bọn đệ tử , đồ tôn ta ai cũng cần để tiến cấp tu vi. Xem ra chẳng bao lâu nữa ta có thể yên tâm cùng Hàn đệ phi thăng thượng giới rồi, có Hàn đệ bên cạnh ta chẳng sợ nghèo.
-Hà tỷ này thật là!
- Hàn đệ chúng ta làm một cuộc trao đổi, đệ xem thế nào?
- Hà tỷ nói rõ xem!
- Tỷ đem năm bộ trận pháp đắc ý nhất, mới nhất trao đổi với Hàn đệ, chỉ cần Hàn đệ khôi phục cho tỷ những số tiên thạch tỷ đang có là được.
- Trận pháp sở đắc?
Hàn Tinh trầm ngâm nghĩ đến mấy trận pháp ngoài kia, đẹp đẽ đấy nhưng không biết lợi hại tác dụng thế nào, thôi thì ta bỏ mấy ngày thu tiên khí cho nàng đổi lấy trận pháp, nếu không dùng được đem cho Hồng-Linh mai này nghiên cứu trog lúc nhàn rỗi cũng được.
Ngọc-Hà thấy chàng suy nghĩ sợ chàng không muốn thì lại bổ sung thêm:
- Hàn đệ cứ yên tâm, tỷ không chiếm tiện nghi để đệ thiệt thòi, trận pháp của tỷ toàn là tiên cấp lại độc nhất vô nhị chứ không phải thường.
- Không phải, đệ chỉ nghĩ đến trận pháp cao cấp quá xem không hiểu thôi..
- Hàn đệ còn giấu nữa, đồ tôn của tỷ đã đem tin tức về, ngay cả Thiên Ma giới ở Thiên Ma tông cũng được đệ dẹp sạch, đệ là đại trưởng lão Huyền-Ngọc đan tông và khách Luyện bảo tông trận pháp thông huyền cấp tông sư còn dấu tỷ được sao.
- Hàn đệ cứ yên tâm ở đây vài ngày, trước khi đi tỷ sẽ cho đệ biết một tin quan trọng khẩn thiết...
- Được, vậy tiểu đệ nghe lời tỷ tỷ chiếm một chút tiện nghi thôi.
Ngọc-Hà nghe vậy liền trong cho chàng một miếng ngọc bội trên đó có ghi năm trận pháp. Sau đó đem hết mọi khối thạch màu xám. Chàng thấy Hà tỷ đem ra một đống lớn thì giật mình kinh hãi, tính ra có đến năm sáu nghìn vạn khối.
- Nhiều như vậy, Hà tỷ gom ở đâu mà nhiều đến thế...
- Hì hì,... Hàn đệ hối hận rồi phải không?
Hàn Tinh lại ngẩn người nhìn nàng, một lúc mới nói:
- Hối hận thế nào được, để đệ mang ra ngoài thôi nếu không bao nhiêu linh khí trong Hải-Dương Hoàng hôn của tỷ biến mất sạch.
- Được Hàn đệ thu lấy đêm ra ngoài làm việc, khi nào xong lại đem vào đây.
- Các đệ tử và đồ tôn của tỷ đã được đem ra ngoài giải quyết xong bọn rác rưởi Thiên Ma tông trong Ngọc-Hà cung và điều chỉnh lại tất cả.
Hàn Tinh nghe vậy giật mình tưởng thời gian đi qua rất lâu vội hỏi:
- Tiểu đệ đã ở đây bao lâu?
- Mới một ngày một đêm, chính sau lúc Hàn đệ vào đây tỷ đã phân phó công việc đem họ ra ngoài làm việc.
- Đệ còn có một thắc mắc mong Hà tỷ chỉ giáo cho?
- Chuyện gì?
- Lúc nảy trong động Hà tỷ dùng thân pháp gì kỳ lạ và nhanh như vậy?
- Ủa, Hàn đệ chưa nắm được tiểu thuật thuấn di này hay sao? Một khi ai đạt đến Độ kiếp kỳ đều có thể sử dụng thuấn di, ngay cả hợp thể kỳ cũng có người nắm được. Hàn đệ cứ dùng ý niệm tương thông cùng không gian pháp tắc trong phạm vi thần thức của đệ sẽ ngộ ra thôi, không cần ai dạy.
- Vậy đệ tạm biệt mấy ngày sau tái ngộ.
Hàn Tinh ra ngoài đã có một nữ đệ tử chờ dẫn khỏi trận pháp sau đó một mình chàng ra khỏi Hải-Dương hoàng hôn không gian, sau đó lại được dẫn đến một thạch động, nơi đây linh khí khá dầy làm chàng vừa lòng. Chàng tính thòi gian cần dùng cho năm nghìn vạn(năm chục triệu khối) mất ít nhất mười ngày, nhưng nghĩ lại có cách khác rút ngắn thời gian thu linh khí. Nghĩ được cách giải quyết chàng bỏ qua một bên vào Hồng Mông Linh Châu giới về phàm giới.
Vừa đến Amazon chàng thử vận thần thức đến mức tối đa hướng về Sài-Gòn quét tới thì thấy lờ mờ, chàng thấy vậy đành rút ngắn lại đến Hamburg thì thấy rõ trong cư xá Laura đang trong phòng thay quần áo chuẩn bị đến trường. Chàng nghĩ lại thuấn di thuật vừa được Ngọc-Hà giải thích vội đem ra thử, quả nhiên ý niệm vừa dứt quang cảnh quay cuồng nhìn lại thì đã thấy mình đứng trong cư xá, chàng không đánh động Laura vội dùng thần thức quét về Sài-Gòn thì thấy Hồng-Linh đang trên đường đi học về. Bên cạnh hai chiếc xe đạp của hai cô bạn còn phát hiện một chiếc honda, hai thanh niên áo trắng quần Jeans đang chọc ghẹo ba cô nàng. Chàng không muốn quấy nhiễu họ nên thuấn di về nhà Hồng-Linh, mấy tháng nay ở Tu Chân giới không gặp nàng nhưng lòng không yên, bây giờ thấy nàng bình an cũng yên tâm. Hàn Tinh không thấy ai ở nhà một mình ra phía sau vườn xem thấy quang cảnh mới ba tháng đã trở nên xa lạ khác hẳn, cây cối um tùm, thân gốc lớn lên không ít, đặc biệt thủy mộc linh khí dầy hơn trước, sức sống bừng bừng của cây cối rau cỏ thêm, không khí mát mẻ dễ chịu, nhiệt độ thấp hơn so với ở ngoài mấy độ.
Bỗng Hồng-Linh và hai cô bạn chạy xe vào nhà, rồi ba cô một mạch chạy thẳng ra vườn. Hai cô bạn cùng ngồi vào một chiếc ghế băng võng đu, nghịch đùa cười nói không ngớt còn Hồng-Linh vào nhà thay đồ một lát chạy ra thì thấy bóng dáng đàn ông ngay trước mặt đang xoay lưng về phía mình thì giật mình, nhưng nàng nhận ngay ra bóng lưng quen thuộc, mấy tháng nay nàng mong nhớ thì mừng rỡ kêu lên:
- Anh Minh!
- Hồng-Linh!
Rồi đôi chân phản ứng tự nhiên chạy lại đúng lúc Minh quay người giang tay đón thân người mềm mại của nàng. Hai người yên lặng ôm nhau một lúc không nói một câu.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=