Chương Ngọc-Hà lão tổ tử nạn
- Anh Minh sao lâu vậy anh mới về!
- Mới ba tháng sao em nói là lâu, anh về thăm em mấy tiếng rồi lại đi và lần này đi không biết bao lâu mới về thăm em được. Để anh xem nào em tiến bộ thế nào..
Miệng nói một tia chân khí đã kiểm lại nội thể nàng, không ngờ ba tháng nàng thanh mộc đã luyện sang tầng hai không mấy chốc lưỡng khí tương đương có thể song song tu luyện lưỡng khí.
Hồng-Linh kéo tay Minh đi nói:
- Anh xem vườn phía sau thế nào.
- Anh xem rồi, khá lắm nhưng nếu em tiếp tục thì sẽ gây chú ý cho kẻ xấu đến đó. Người tu tiên sẽ dễ dàng cảm nhận được linh khí nơi này dầy hơn, thì sẽ đến hại em, em có thể không sợ nhưng thầy mẹ em và chị Dũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hồng-Linh không ngờ sử dụng thanh mộc thuật và thủy thuật ra trồng trọt đang vui sướng về thành công của mình lại không ngờ Minh nói đến nguy hiểm thì sợ
hãi:
- Vậy phải làm sao bây giờ!
- Còn làm sao, em giảm bớt số lượng đi, hấp thu linh khi nơi đây và chỉ để lại một chút thôi. Hay là để anh bố trí ẩn niễm khí trận nhưng tốt nhất là em dùng cách thứ nhất. Thôi chuyện này để anh lo,
Minh ở bên nàng đến tối thì chia tay về tu chân giới, trên đường về Ngọc-Hà cung chàng không vội nên chậm trãi phi hành tìm nơi thuận tiện làm việc với số tiên thạch kia. Cuối cùng dừng lại ở một cánh rừng xem xét chung quanh một lát, nghỉ ngơi xong liền tập trung làm việc. Đã quyết định trrước nên chàng lập tức vận Cổ Loa quyết đến cực hạn, lập tức trong vòng vài trăm dặm từ trung tâm khu rừng này,thiên địa linh khí đều bị đảo lộn.
Vô số đoàn linh khí đủ màu sắc từ vùng phụ cận như núi non, sông ngòi, hố thẳm, sơn thạch, núi đá thoát ra, bay nhanh đến, cuối cùng hình thành một cơn lốc xoáy linh khí khổng lồ, đường kính không ngừng tăng lên.
Hàn Tinh không biết việc này đã làm kinh động đến nhiều cao giai tu sĩ vùng chung quanh.
Minh thu tiên khí đầy một vạn tiên thạch, lần này cố hết sức vừa thành tựu liền kinh nghi cảm thấy chân nguyên trong người không ổn lại phát hiện nhiều tia thần thức theo dõi, chàng cũng không cần biết vội cất hết tiên thạch tiếp tục lên đường.
Chẳng mấy chốc đã đến động phủ định đóng cửa tĩnh tọa thì cảm thấy một tia ba động nơi Hải-Dương hoàn hôn không gian, chàng tự hỏi „Chuyện gì, chẳng lẽ có …“ thì đã nghe giọng Ngọc-Hà nói:
- Hàn đệ mau vào đây!!
Hàn Tinh vừa đến đã thấy bên trong hỗn loạn, trận pháp bị phá vỡ thành một đống tàn hoa, phía trong một trận pháp khác đang vận hành. Chàng chỉ thấy bóng cây chuyển động phong vân cuồn cuộn, có băng nhuận cũng có hỏa diễm bắn ra ngập tràn trong trận. Bên trong có bao nhiêu cao thủ chàng cũng không nhận thức thì một thân ảnh trắng nhỏ bay về phía chàng, chàng tập trung nhãn lực thì ra là một nguyên anh, dáng điệu trông giống hệt như Ngọc-Hà tỷ, phía sau một hồng bào lão giả đang đuổi bắt, một đạo tử quang diễm như một long đầu xông lại đây, theo phản ứng tự nhiên chàng xông lại nhắm lão cách không đá ra một cước, đầy trời cước ảnh phong vũ lập tức hình thành đánh lui đầu rồng quang diễm mười mấy trượng. Ngọc-Hà nguyên anh lúc này bay đến cận chàng liền đón nàng vào trong tay áo hỏi:
- Chuyện gì xảy ra! Sao Ngọc-Hà tỷ nguyên anh xuất khiếu thế này?
- Ta bị đứa phản đồ kia đánh lén, sau đó bị đồng bọn nó giết không còn cách nào khác. Hàn đệ phải cẩn thận mau đối phó tên kia.
Lúc này Hàn Tinh bình tĩnh lại cảm ứng được long đầu tử quang diễm trước mặt sức nóng thì yên tâm, liền bắt thủ quyết một vòng linh khí xoáy trong thiên địa liền tụ hội lại, chàng cảm ứng bốn lại linh khí hội tụ còn hỏa linh khí bị đối phương nắm giữ khống chế rất chặt chẽ, thấy tứ linh khí của mình bị mất cân bằng, trong đầu liên tưởng đến nguyên lý Thủy khắc Hỏa, và nguyên lý ngũ hành chuyển, chàng liền loại trừ mộc khí ra khỏi, sau đó chuyển sinh thổ sinh kim, kim sinh thủy, trong chốc lát thuỷ linh khí linh cầu thành to lớn thì chàng nghe đối phương chế diễu:
- Đồ đần! Ngươi không nghe thuận như rồng rồng gặp nước sao? Thuỷ linh khí mà cũng đòi tranh với Hoả thần long của ta. Ha ha..
- Hừ, cứ cười đi! Người cuối cùng cười được mới là...
Nói đến đây long đầu tử quang diễm ngâm lên nhe răng múa vuốt xông lại đây, chàng vội đẩy thuỷ cầu linh khí ra, biến thành sônng sâu. Tử quang hoả long liền ngụp lặn bơi trong đó lúc hiện lúc tỏ trên mặt nước tiếp tục nhe răng giương vuốt như thách thức chàng. Hàn Tinh không lý gì đến hắn tập trung tinh thần hai tay bắt quyết, đồng thời trong đầu niệm „băng““ thành“. Tử hỏa long vừa ngóc đầu lên khỏi mặt nước thân liền ngưng đọng cứng ngắc chốc lát không hề cựa quậy được đã thấy đối phương trước mắt trong tay cầm một thanh đao, trên thân không ngớt những điện xà chen nhau chạy qua chuyển lại, mũi đao hướng ngay long đầu chém xuống.
„Oành“
Hàn Tinh nhận ra uy lực Lôi Phong đao của mình giảm chỉ còn một nửa so với trước kia thì biết ngay mình mới vì việc tiên thạch bị hao hơn nửa lôi điện năng lực, trong lòng không ngớt lo lắng không biết đủ lượng diệt tử quang long đầu không?
Một tiếng gào thê lương vang lên ngắn ngủi, nhìn lại đã thấy tử long quang diễm vỡ nát thành từng mảnh biến vào trong thiên địa. Hàn Tinh thấy vậy thở phảo nhẹ nhõm vội chuyển khối băng khổng lồ thành ngàn mũi băng châm bay lại hồng bào lão giả. Hồng bào lão giả khinh thường hừ một tiếng hình thành một tấm chắn quái dị trên đó khắc vô sồ họa văn chuyển quay quanh người, băng châm đánh vào tấm chắn rơi xuống đất lại không nằm yên mà lại đứng lên xoay tròn bao bọc Hồng bào lão giả, không mấy chốc biến thành một khối băng khổng lồ.
Hồng bào lão giả bị nhốt trong khối băng vẩn tháì độ khinh khỉnh xem thường trên tay liền xuất một cây thương, Tử Dương thương cũng là bổn mạng pháp bảo của lão mấy trăm năm nay, không gì không phá được, dù là sắt thép, phẩm cấp đã được liệt vào trình độ bán tiên khí bảo. Với Tử Dương thương hắn tự tin khối băng này chỉ là thứ trò trẻ con không chịu được một kích.
- Hàn đệ cẩn thận Tử Dương thương trên tay hắn, là bổn mạng bán tiên khí bảo của hắn, ta bị chính ngọc thương này đánh xuyên tâm, bán tiên bảo giáp cũng bị đâm thủng.
Quả nhiên thương đầu tiên đã làm băng nứt ra, thương thứ hai thì khối băng bị phá thành mãnh vụn.
Hàn Tinh ngưng trọng đối mặt với hồng bào lão giả vừa ra khỏi khối băng trên vẫn cầm Tử Dương thương lão hừ một tiếng:
- Xưng danh ra đi, chết dưới tay ta không có kẻ vô danh tiểu tốt.
- Hân hạnh! Tên ta là Vô Danh tiểu tốt, còn ngươi.
- Ngươi!
- Ngươi, ngươi , ta, ta cái gì hôm nay ngày đền tội của ngươi đã tới, xuất thương đi!
- Ngươi không xứng, ngươi chỉ đáng tranh với sủng vật của ta...
Bên cạnh Hồng Bào lảo giả xuất hiện một con hắc lang cửu giai...
- Thì ra ngươi đem con chó nhỏ này hù ta, sợ chết đi được. Xem hắc cẩu của ngươi làm gì được „Hắc quả phụ“ của ta.
Bên cạnh chàng cũng xuất ra một con nhện đen khổng lồ, bát giai đỉnh phong, chẳng mấy chốc sẽ tiến giai cửu phẩm. Nguyên Hắc Thù yêu thú này lúc đầu gặp trong Bạch Vân Sơn thì chán ghét vì sự độc ác của nó, sau đó nghĩ lại thu vào Hồng Mông Linh Châu giới. Giống nhện độc cái cũng giống như giống độc hại yêu thú khác sau mỗi giao cấu thì liền quay lại thịt bạn tình của mình, ít con đực thoát khỏi, vì đang trong mê tơi thích thú, sức hao mòn thì đã bất ngờ bị thịt rồi. Nghĩ đến hành vi thiên nhiên này chàng đặt tên cho nó „Hắc Quả Phụ“, suốt đời quả phụ. Tuy Hắc quả phụ kém Hắc Lang kia một cấp bậc nhưng chàng tin tưởng với đặc thù của nó vẫn có thể hạ được đối phương.
- Chó nhỏ của ngươi cũng chỉ đáng làm chất bổ thịt thơm ngon cho sủng vật của ta thôi.
- Mau thịt hắn!
Hai yêu thú nhìn chằm vào đối phương, Hắc quả phụ vẫn đứng yên nhưng khí thế vừa thả ra làm hắc lang bủn rủn vội tru lên một tiếng, giương mõm nhe răng.
- Còn không xuất thương ra! Ngươi cứ xem hắc lang đã tặng cho Hắc quả phụ rồi là xong.
- Ngươi không xứng!
Nói xong trên tay liền xuất ra một ngọn lửa đỏ thẫm bằng trái bưởi, tiếp theo chàng liền cảm thấy hỏa linh khí thiên địa cộng hưởng hội tụ lại chẳng mấy chốc khuếch lớn lên bằng một toà nhà, độ nóng cũng theo đó tăng lên gấp bội, chung quanh nhiệt độ tăng trưởng đến ngột ngạt như rơi vào trong lô đỉnh luyện đan.
Hàn Tinh cảm giác ngọc lửa của đối phương rõ ràng không bằng bạch hỏa của mình nên yên tâm nhưng lúc này thấy hồng hoả tụ lớn như vậy cũng cẩn thận xuất ra ngọn lửa trắng vừa lúc tử hoả của đối phương hình thành tử hỏa long so với tử quang long đầu lúc trước khí thế còn mạnh hơn.
Hàn Tinh đem ý niệm một chiếc lưới vừa thành thì trước mắt một chiếc lưới trắng mỏng như tơ thành hình. Lưới tuy mỏnh manh nhưng tử hỏa long đang xông xáo giuơng nanh múa vuốt uy phong là thế bỗng khựng lại như gặp phải vật gì cố kỵ, nguy hiểm đáng sợ, khí thế liền giảm xuống thì chiếc lưới đã nhẹ nhàng như làn gió hạ bay qua bọc trùm lên đầu và toàn thân... Một tiếng rồng ngâm vang lên rồi tử hỏa long giẫy dụa cùng tiếng kêu rống thê lương vọng lại.
Lúc này Ngọc-Hà nguyên anh thấy cảnh trước mặt mà ngây dại không ngờ tia lửa trắng hình lưới nho nhỏ kia bá đạo đến thế, đã nuốt trọn tử hỏa long rồi. Nàng cả mừng không ngờ Hàn đệ lại nuôi dị hỏa lợi hại, nàng cũng không biết rành mạch nên cho là một loại dị Hàn Tinh thu được rồi nuôi dưỡng để sử dụng.
Nuốt xong tử hỏa long chiếc lưới khí thế mạnh hơn trước, như là vừa được dược vật tẩm bổ ánh quang lấp lánh hướng trung niên chụp xuống, trung niên bình tĩnh trên tay xuất ra Tử Dương thương, nhanh chóng quán chú chân nguyên vào, Tử Dương thương liền sáng rực, lên đỏ chói thành hình một con mãng xà hai mắt đỏ ngoan độc nhìn phía trước rồi cả thân kéo dài như một mũi tên lửa bắn thẳng vào mảng lưới. Mảng lưới lúc này như một cụm mây trắng có những tinh điểm lấp lánh như ánh sao nhỏ. Mãng xà bắn đến khi sắp chạm vào cụm mây bỗng sợ hãi rồi bất ngờ quay đầu bỏ chạy. Cụm mây trắng thấy vậy bay theo tốc độ nhanh hơn hỏa xà gấp trăm lần chụp được hỏa mãng xà.
Hồng bào lão giả thấy vậy thì kinh sợ, không thể thu Tử Dương thương về được rồi liên lạc với Tử Dương thương bị cắt đứt, kinh mạch, não bộ đau đớn quằn quại. Bên tai lại một chỗi tiếng kêu rít thê lương não nùng từ cụm mây vang lên, đồng thời trung niên hộc máu ra khí thế trên người đã biến mất thành một lão già tàn tạ tơi tả. Thì ra Hoả thương là một cực phầm bảo khí của hắn, cũng là bổn mạng pháp bảo đã được tế luyện, lúc bối rối không biết cách nào phá đám mây lợi hại kia đem ngay bổn mạng pháp bảo ra dùng mới nên nông nỗi. Hàn Tinh thấy vậy không tiếp tục nữa, cụm mây cũng dừng lại thì nghe Ngọc-Hà nói:
- Tên này không để được, mau giết ngay đi..
Hàn Tinh nghe vậy ý niệm thành cụm mây thu lại thành ngọn lửa trắng, duỗi chỉ đánh thẳng vào hồng bào lão giả. Hồng bào lão giả tuy bị thương nặng nhưng vẫn cảnh giác miễn cưỡng dùng bảo thuẩn che kín thân người đồng thời thuấn di tránh ngọn chỉ mãnh liệt kia. Vừa thuấn di lão cảm thấy không xong, tim đau nhói lên và thấy chỉ đã xuyên thấu bảo thuẫn cùng bảo giáp thủng ra sau lưng. Tim ngừng đập, huyết mạch ngừng chảy lão vội nguyên anh xuất khiếu thuấn di bỏ chạy thì đã bị một bàn tay vô hình nắm lấy chân tay bủn rủn muốn tự bạo cũng không kịp...
Hàn Tinh quay lại nhìn thấy phía xa hắc lang bị Hắc quả phụ dùng lưới trói lại thành cái kén, bên trong giẫy dụa yếu dần kèm theo từng đợt tiếng chó rên như tiếng khóc than nỉ non nghe rợn người.
Lần đầu tiên Hàn Tinh đấu tranh cách này với cao thủ thấy như trò đùa, nhưng cực kỳ nguy hiểm, chỉ yếu kém tính sai một chút là tiêu, không thể nào tin được, rõ ràng thấy tử hỏa long như con vật có thông linh thú hồn đàng hoàng chứ không phải ảo ảnh, lại thấy nó biết sợ mảng lưới hỏa ti của mình quay đầu bỏ chạy, tử hoả long bị bắt lấy thì nó giẫy dụa, biết đau khi bị đốt cháy, bây giờ chỉ còn để lại một ít chất lỏng.
- Không ngờ Tử Dương thương bán tiên khí bổn mạng pháp bảo của hắn bị đốt thành dạng này.
Hàn Tinh vô thức nhận lấy tâm trí vẫn còn quanh quẩn cảnh chiến đấu vừa rồi.
Khi tỉnh lại chàng liền thu Hắc quả phụ cùng cái kén vào Hồng Mông Linh Châu bảo, nhìn đến thi thể của Ngọc-Hà bị một thương xuyên tâm, máu đã khô để lại một lỗ hổng ra sau lưng.
Chàng buồn bã, người mới kết giao thân xác đã không còn..
- Làm sao bây giờ... Ngọc-Hà tỷ muốn sao bây giờ...
- Hàn đệ đừng quá sầu khổ, ta vẫn khoẻ là gì. Từ nay ta theo Hàn đệ, khi nào tìm được một thân thể thích hợp thì làm lại từ đầu. Cẩn thận trên thi thể ta có trùng độc chớ có đụng đến.
Chàng lại thấy bên cạnh một cỗ thi thể nữ nhân thì Nguyên anh đã giải thích:
- Đây là tên phản đồ Nguyệt-Anh sau khi bị nó ám sát ta kịp diệt sát. Ta đã bồi dưỡng trước sau mười đệ tử tất cả, đứa hy sinh, đứa mất tích bây giờ chỉ còn hai đứa, bọn chúng đang bế quan trong hai bức tranh không gian như ở Hải-Dương hoàn hôn này, cả hai tu vi đạt đến phân thần kỳ, chỉ cần bọn chúng thành hợp kỳ thì ta có thể yên tâm phi thăng thượng giới. Không dè tên đệ tử đứng hàng thứ tư Nguyệt-Anh mất tích năm xưa tưởng đã chết nay đạt đến tu vi hợp thể kỳ lại đem cao thủ về đây giết ta. Thật là cung môn bất hạnh.