Chương Lại gặp Khổng-Tung
Băng Cực Tinh một nhóm người vất vả phi hành tiến về điểm hẹn, đúng là nhóm cao thủ do Vô Cực Tông trưởng lão lãnh đạo dẫn đầu, nơi đây danh như thực khí, thỉnh thoảng có những tia băng tuyết tuôn xuống như băng châm đánh vào thân thể, nếu ai da không dày hay không có cương khí hộ thân hay phòng ngự bảo vật thì không thể đồng hành, phi hành ba ngày đêm, đã có người bị thương bỏ cuộc.
Sang ngảy thứ tư, họ phát hiện có nhiều cao thủ đang từ bên phải tiến gần, Hàn Tinh nhận ra hơi thở trong số cao thủ đang tiến tới có mấy người quen thộc "Thì ra bọn tiên sứ giả Khổng Tung với hai người đồng bọn, năm vị Ngọc Nữ Bán Tiên cũng đi cùng." Ngoài ra còn có khoảng hai chục cao thủ chàng chưa từng gặp. Lúc này Bạch-Sương cùng hai nàng tiên nữ hoàng y ngự hành bên cạnh chàng, nàng nhắc nhở:
- Thanh niên thanh bào tên là Khổng Tung đã có tu vi ngũ cấp chân tiên, lại là người thâm trầm ra ta rất độc ác Hàn đại ca phải cẩn thận coi chừng hắn.
- Cám ơn đã nhắc nhở, ta đã cùng hắn so chiêu thật là nguy hiểm. Còn mấy người đi theo tiên tư có nhận thức không, xem khí tức của họ dường như tu luyện công pháp rất đặc thù, độc ác.
Thấy nàng tỏ vẻ không biết, Xuân-Nhu phía sau nghe được lên tiếng:
- Hai lão già Huyết bào đó là hai anh em song sinh, Huyết Sát song tổ, thủ lãnh Hóa Huyết môn, chuyên dùng máu tu luyện.
Hàn Tinh nghe vậy cảm quan hướng hai lão này chú ý một chút, quả nhiên quanh người họ được bao bọc một lớp cương khí màu hồng, sát khí nồng đậm không kém tên Đao Si mình đã gặp, ẩn ẩn có mùi huyết tinh phát ra. Xem chẳng có gì đứng đắn, trái lại quỷ dị áp người.
- Họ chủ yếu hấp huyết linh thú, có khi hấp cả máu kẻ thù, huyết phẩm càng cao càng có tác dụng. Nghe đồn họ đã thu được máu của một giao long nên họ trở nên mạnh mẽ, từ thân thể tu vi đến thần thông thăng cấp không ngừng.
- Còn hai trung niên hắc bào là Huyền Âm giáo Huyền âm nhị lão, họ chuyên dùng ma bảo là Huyền Âm kỳ, hấp luyện sinh linh oan hồn. Mỗi cán cờ cần tính bằng đơn vị hàng nghìn linh hồn đã bị huyết tế.
Lại dùng quỷ pháp điều khiển thây khô, họ thỉnh thoảng hợp tác với Hoá Huyết môn, kẻ bị hấp huyết người thu thập thây khô, hồn phách cũng thu hết rất nhịp nhàng không bỏ sót chút nào.
Hàn-Tinh khi chưa có kiến thức bọn ma đạo cao thủ này linh tính đã tỏ cảm giác chán ghét, sau khi vừa nghe xong Xuân-Nhu giới thiệu sơ qua cảm thấy càng ghê tởm, chàng không biết vì đâu, hoặc là thánh anh của mình bài xích ma đạo hoặc công pháp tu luyện của mình có điều gì cực lực nghịch phản, chống đối vô hình không đội trời chung. Chàng nhận xét bản lãnh tu vi của bọn chúng còn kém, không thể sánh bằng năm vị Ngọc Nữ Bán tiên kia nên không cần quan tâm.
Trong lúc đó nhóm người kia cũng phát hiện họ, vị tiên sứ giả phát hiện ra Hàn Tinh trước tiên thì ngạc nhiên "Tên này không phải bị ta đẩy vào khe nứt không gian mất mạng rồi sao, sao lại có thể chường mặt ra đây, không ngờ hắn thoát được một kiếp. Chết trước hay sau thì cũng thế thôi, lần này gặp lại thì không thể nào thoát nổi ma trảo của ta.
Âm Dương thượng nhân đại diện cho nhóm lên tiếng:
- Kính chào Khổng tiên sứ, chúng ta đã chuẩn bị tốt lắm.
Khổng Tung nhìn mọi người bỗng ánh mắt hướng về Băng-Sương và lưỡng Hoàng tiên nữ:
- Không dè Bạch thất công chúa có hứng đi tham gia góp vui chuyến này.
- Khổng tiên sứ chê cười..
Sau đó lại nói:
- Chúng ta lại có duyên gặp lại.
Hàn Tinh mỉm cười đáp lễ:
- Quả là đã có duyên thì đi đâu cũng gặp.
Hàn Tinh nghe vậy thầm nhủ "Thì ra họ biết nhau, nàng lại là thất công chúa họ Bạch, không biết thượng tinh giới nào, xem ra sau chuyến này ta phải đi đến đó trước tiên tìm tung tích Hồng-Linh, bây giờ ta chỉ biết hai bọn người này hạ giới, thì sự nghi ngờ phải đặt ở trên người họ nhất là thất công chúa Bạch-Sương vì dường như nàng biết ta từ lâu. "
Lúc này người hai nhóm đánh giá lẫn nhau tuy trong lòng có nhiều cố kỵ bí mật giấu kỹ nhưng cũng không bộc phát ra ngoài, đặc biệt họ mấy nhân vật nhóm kia hướng về Bạch-Sương và Hàn Tinh đánh giá kỹ càng.
Xuân-Nhu đi theo nhóm Hàn-Tinh bị khí thế của Khổng-Tung và bọn ma giáo ánh mắt chiếu cố, nàng run lên cố lấy bình tĩnh tự nhủ "Thật là ghê gớm, cũng may sau cuộc thí tuyển tu vi cảnh giới ta đều tăng lên một bước lớn mới miễn cưỡng chóng chọi được." Nàng lại thấy Hàn Tinh và ba vị tiên nữ đi cùng xem như không, sau đó lại cảm thức khí thế trên người Hàn Tinh và Bạch-Sương bức ra ngăn chặn lại khiến áp lực biến mất. Nàng đứng sau bọn họ cảm thấy như hai ngọn núi vững vàng trấn thủ che chở trước người, không cảm thấy áp lực trái lại trở nên như nơi nương tựa ẩn náu.
Thì ra bọn họ tuy chưa chính thức tranh đấu nhưng đã so đấu về mặt tinh thần ý chí..
Mấy cao thủ trong nhóm Khổng tiên sứ bị khí thế của Hàn Tinh và Bạch-Sương phản kích bên ngoài giữ tự nhiên nhưng trong lòng rung động không ngớt, Huyết sát song tổ và Huyền Âm nhị lão tuy tinh thần bị phản kích nhưng trong lòng không hề sợ hãi trái lại chiến ý ngấm ngầm đứng lên, đối với tiên nữ trước mắt dâm ý không ngớt khai triển rồi lộ ra ánh mắt, còn đối với Hàn Tinh thì tỏ vẻ chán ghét ganh tị và đố kỵ. "Một tên gia hỏa, bốn tiên nữ bao quanh, có phúc lại không biết hưởng"
Hàn Tinh nhìn Bạch-Sương có ý hỏi ngầm quả nhiên nàng truyền âm:
- Chúng ta tuy không biết nhau nhưng đã nghe danh nên gặp lần đầu vẫn đoán định được thân phận của nhau.
- Hai vị thượng giới thuộc Tinh Giới nào?
- Thì ra Hàn đại ca cũng đã tìm hiểu thượng giới.
- Gặp vị Khổng tiên sứ ta bị hấp dẫn nên cũng muốn biết một hai hòng mai kia đến đó không bị bỡ ngỡ lạc lõng. Không biết tiên tử có thể hướng dẫn giải thích một hai điều hữu ích?
Lúc này bốn người họ cùng Xuân-Nhu đi theo tách hẳn nhóm người kia ngự hành phía sau.
- Đại ca nói cũng đúng, với bản lãnh Hàn đại ca đáng lẽ thì phải phi thăng thượng giới từ lâu, muội không hiểu tại sao đại ca còn bị trói buộc phải ở phàm giới này.
- Vậy tiên tử đánh giá bản lãnh của ta như thế nào lại cho như vậy.
- Muội cũng không thể xem rõ, phỏng đoán là ba bốn cấp chân tiên nhưng vừa rồi Hàn ca nói đã gặp Khổng tiên sứ lại không việc gì và trước khí áp của hắn không hề nhượng kém chút nào thì biết là mình đánh giá thấp, vậy phải là năm hay sáu cấp chân tiên. Vậy Hàn ca trả lời xem không biết có đúng không?
- Thật ra ta cũng không biết, từ trước đến nay ta cũng không thể đem tu vi của mình ra sánh với tu chân giả, trước đây mấy tháng ta tự đánh giá ngang hàng với độ kiếp kỳ, sau đó gặp bọn Triển Hùng, tán tu chân giả thì lại thấy không đúng, phải là ngang hàng với tán tu cấp chín nhưng sau khi gặp Khổng Tung thì lại thấy đánh giá của mình không chính xác, vậy chắc tiên tử đoán đúng cũng không chừng...
Hoàng-Oanh đứng bên từ lúc đồng hành đến bây giờ không nói gì bỗng
- Sao lại như thế được, không thể đánh giá được tu vi của mình, thật là chuyện khó tin.
- Tiểu thư, hay để tiểu tỳ dùng Tiên khí cầu trắc nghiệm xem..
- Không được! Bây giờ là lúc nào.
Bạch-Sương vừa dứt lời, mười mấy cơn lốc mang theo hàng tỉ băng thạch, băng châm từ phía trước cuốn lại đây, nhóm người phía trước tránh né những đã có vài cao thủ bị cuốn đi không biết số phận sẽ ra sao.
Lúc này Hàn Tinh đang dẫn đầu vội phân tích tìm hiểu quỹ tích các cơn lốc rồi buột miệng:
- Hừ! Tên Khổng-Tung này khéo bày trò.
Nguyên chàng phát hiện ra hắn giở tay chân khống chế phần nào cơn lốc điều khiển lại đây.
- Hàn ca tính giải quyết ra sao, lần này phải nhờ đại ca thôi.
- Tiên tử còn muốn giấu thủ đoạn, thôi ta thử trước nếu thất bại thì lại cậy nhờ tiên tử.
- Cẩn thận ta đem mọi người vượt qua.
Nói xong một cơn lốc hình thành bao bọc chung quanh mọi người, càng lúc càng mạnh. Lạ một điểm cuồng phong chung quanh đưa họ đi mạnh bạo kinh khủng nhưng họ ở trung tâm không bị cuộn theo mà cứ như có một sức kéo đưa họ bay đi. Cơn lốc nghiêng nghiêng lách xuyên qua các cơn lốc kia, Hàn Tinh nhận trong cơn lốc phía trước một thân ảnh quen thuộc, liền có ý niệm lôi kéo hắn vào vòng của mình.
- Cám ơn!
Thì ra Chung Hoài, thân thể không ít chỗ bị thương, hắn vừa yên ổn trong vũng xoáy lốc liền lấy đan dược ra dùng rồi buông lỏng chữa thương.
- Chúng ta chưa thoát khỏi nguy hiểm, ngươi coi chừng.
Chàng vừa phân tâm đôi chút đã thấy cơn lốc của mình mất phần nào quyền khống chế liền tập trung hết tinh thần ý chí vào, đưa cơn lốc cùng mọi người trong đó bay về phía trước trên ngàn dặm mới phân tán cơn lốc.
- Vừa rồi nguy hiểm thật thiếu chút nữa bị tên Khổng-Tung chiếm lấy quyền khống chế...tên này nham hiểm thừa dịp này đánh giết lén đối thủ.
Khổng-Tung điều khiển những cơn lốc đánh nhóm Hàn-Tinh thì thấy một cơn lốc lạ xuất hiện đưa họ xuyên qua vùng khống chế của mình, hắn vội khống chế luôn cơn lốc lạ kia mừng rỡ thành công như điên lại thấy một cao thủ từ cơn lốc hắn đang khống chế bay qua hắn cười càng đậm "Bay qua cũng chết!" Sau đó tăng thêm tinh thần lực vào chiếm nhanh lấy quyền khống chế nhưng nụ cười của hắn biến thành khó coi vì không những không chiếm được thêm tiện nghi, trái ngược còn mất hết tiền vốn.
Cơn lốc xoắn kỳ lạ kia rõ ràng do bọn Hàn Tinh chủ động điều khiển, bay vọt gia tốc vặn vẹo với quỹ tích khó dò xuyên qua như cá lọt lưới bay về phía trược mất tông tích. Khổng-Tung bực mình thất bại đã thấy nhóm Hàn Tinh đã vượt qua ngàn dặm.
- Có bản lãnh! Được lần sau ta không thể để thất bại..Ngươi nhất định phải chết.
Tiếp tục hành trình Hoàng-Oanh không nhịn được thắc mắc hỏi:
- Vừa rồi là môn pháp gì vậy, không cần tiên bảo gì...
- Môn này ta nghiên cứu lâu rồi nhưng chưa bao giờ dùng đến, không dè hôm nay thử lại thành công.
- Cái gì! Ngươi hôm nay đem chúng ta ra thí nghiệm pháp môn ngươi nghiên cứu.
- Đúng vậy! Ngươi hối hận, sợ rồi phải không? Chiêu này ta cũng vừa hoàn toàn ngộ ra, đúng là không gặp khốn cảnh không thể giác ngộ.
Hoàng-Oanh nghĩ lại sợ run:
- Nếu vừa rồi ngươi thất thủ thì chúng ta phải làm sao?
- Còn làm sao, tiểu thư của ngươi còn chưa trổ bản lãnh ra thì còn sợ gì... chúng ta đông đối phó mình hắn thì ngươi không cần phải sợ.
- Nhưng vừa rồi hắn nắm giữ hết thiên thời, địa lợi, nhân...
- Ấy!! Nhân hoà chúng ta nắm, còn thiên thời địa lợi thì chúng ta cũng có thể ra sức chiếm lấy giành giật...
- Ngươi...
Nguyên Hoàng-Oanh đánh giá Hàn Tinh tu vi bản lãnh bất quá hơn mình một chút, nàng và cô chị trong lòng vẫn không phục, dù tiểu thư đánh giá lợi hại nhưng hai nàng vẫn không chịu tin phục để ở trong lòng. Lần này thấy chàng đem mọi người an nguy ra đánh cuộc thì sợ hãi. Tên Khổng-Tung kia dù có kém hơn tiểu thư đôi chút nhưng thủ đoạn tuyệt đối thâm hiểm, vừa rồi nắm giữ không những các cơn lốc mà cả không gian lãnh vực, nàng không hiểu tại sao Hàn Tinh lại thoát khỏi được khống chế.
- Chúng ta chẳng đã thoát hiểm rồi sao.
Băng-Sương bỗng lên tiếng:
- Hàn ca vừa rồi khống chế điều khiển cơn lốc thật là có môn đạo, điều kỳ lạ là có thể nhanh chóng tự tạo cho riêng mình một cơn lốc có phòng ngự tính cao độ.
Lúc này Chung Hoài chữa thượng hoàn thành lên tiếng:
- Tên quỷ quyệt kia thật là thâm hiểm, ngấm ngầm hại ta nếu lần này không được các vị hỗ trợ thì tại hạ không thoát khỏi tai ương. Sau này Hàn các hạ có chuyện gì tại hạ sẽ hết sức ra sức khuyển mã.
Hàn Tinh không ngờ tên chuyên dưỡng độc trùng này thẳng thắn, lại có đan dược chữa thương thần diệu đến thế, chỉ trong chớp nhoáng đã hồi phục thương thế cùng sức lực.
- Chung đạo hữu khách sáo làm chi, vừa rồi tại hạ chỉ là tiện tay thôi không có ý định trước, có thể nói là tùy duyên.
Chung Hoài nghĩ lại lúc trước dùng tử trùng đánh cho Triệu Hùng thê thảm thiếu chút nữa mất mạng, hắn biết Triệu Hùng theo Hàn Tinh nên càng áy náy nói:
- Lần trước tại hạ đắc tội đã nhiều, Hàn đạo hữu lại không chấp ra sức cứu giúp thật là độ lượng vô cùng..
Hàn-Tinh lắc đầu không nói gì thêm ngẫm nghĩ đến điều vừa rồi, trước nay chàng hay sử dụng chân khí để bay lên phi hành nay nhận ra phong thuật cùng vòng xoắn cơn lốc có thể giúp mình phi hành, chân khí, ý chí điều khiển tạo thành cơn lốc xoáy đưa mình di chuyển hao tổn không bao nhiêu tác dụng huyền diệu, nếu mình độc hành vận tốc lại càng nhanh, nếu còn sử dụng ẩn thân thuật thì càng thần bí huyền ảo. Thân phi hành trong đầu lại suy tính, chàng thấy không phải lúc diễn giải pháp thuật thần thông nên giao việc này lại cho đệ nhị thánh anh diễn luyện.
Đệ nhị Thánh Anh đã được độc lập nhiều hơn so với khi nhập thể Mai Tinh trở về, lâu nay không làm gì ngoài tu luyện và trau chuốt Cổ-Loa tảng đá. Tảng đá lúc này bước vào thời viên mãn cũng không cần sửa đổi nên rảnh trí nhận việc nghiên cứu thần thông pháp thuật. Đệ nhị Thánh Thai nhận được tin tức về pháp thuật thần thông liên quan đến tảng đá, hôm nay trải luyện lại phát hiện ra, sau khi tảng đá đi đến viên mãn sẽ tự động có linh tính mở ra những thần thông khác, có thể biến đổi hình dạng, phẩm chất còn có thể thăng tiến. Hắn tạm chưa báo cho nguyên bổn thánh anh bắt đầu tìm hiểu phong thuật, ẩn thuật cùng với sự liên hệ của Cổ-Loa quyết nguyên lý.
Hàn Tinh quan sát những cơn lốc phía sau thấy trong đó còn ba người bị khốn đốn trong đó. Hai người trong nhóm kia chàng không quen biết, một người còn lại thuộc về nhóm khởi hành từ Cửu Nguyên Tinh. Tên này chính là tu vi yếu nhất trong nhóm ngang sức với Chung Hoài. Thì ra Khổng-Tung này muốn loại kẻ yếu ra khỏi hàng ngũ, hắn đã đối địch với mình thì ta cũng không để hắn như ý.
- Các ngươi đi trước đi, ta lập tức trở lại.
Mọi người chưa hiểu gì thì một cơn lốc cuốn Hàn Tinh đi hướng phía sau, trong đó không ai còn thấy chàng đâu nữa. Khổng-Tung thấy chỉ cần cầm cự cơn lốc một khắc nữa là giải quyết xong ba người đang khốn trong cơn lốc, bỗng một cơn lốc nhỏ nhẹ như có nhưng không xẹt đến sau đó một người trong đó biến mất khỏi tầm kiểm soát của mình. Hắn tìm kiếm phía trước thì thấy Hàn Tinh đáp xuống và trong bọn lại thêm một người...
Khổng Tung thấy Hàn Tinh cứu người trước mặt mình thì điên tiết la to:
- Hàn Tinh đừng quá đáng!
- Khổng Tung đừng quá đáng, ta cứu người liên quan gì tới ngươi.
Nói xong thân người lại xẹt lên không trung hướng cơn lốc mà bay lên. Hàn Tinh trong lúc hành động thấy Khổng Tung đã xuất Thần Chung hôm nào ra đánh về phía mình.
Đây cũng là điều Hàn Tinh chờ đợi. Còn những người khác đều than: " Thật là chán sống, dám trêu chọc ngay vào tiên sứ"
- Boong!
Tiếng chuông vang lên mang theo không gian linh khí hỗn độn như sóng gào bay về hướng Hàn Tinh trên không. Mọi người ù tai tâm thần rung động, nhìn lại thì thấy thần chung khổng lồ như trái núi nhỏ sáng rực, xoay tít trên không.
Hàn Tinh vội xuất tạc đao ra ý niệm hình thành tạc đao chiêu phần cuối, một màn lưới linh điện từ chắn phía trước ngăn cản chung âm làn sóng, tác dụng vừa được chứng kiến chàng vội vận Xuyên Nguyệt chỉ đánh vào Thần Chung.
" Xẹt!" một tiếng như tiếng xé vải vang lên.
Mọi người vừa nghe tiếng xé thì quang ảnh rực rỡ của thần chung đang chói mắt hào quang bỗng tắt lịm. Sau đó thấy một tảng đá bảy màu linh quang vừa rực rỡ vừa đẹp mắt khổng lồ đánh xuống thần chung.
"Ầm!!"
Trời đất rung động một hồi, khi nhìn lại thì tảng đá biến mất trước mắt chỉ còn lại khối hợp kim vụn của Thần Chung, rách nát không còn hình thể.
Hai người đang bị khốn trong cơn lốc hỗn độn băng rơi xuống lúc nào không ai biết còn chưa chết, cơn lốc cũng không còn.
Khổng-Tung đứng xa nhìn vào Thần Chung của mình ngẩn người, tâm thần bất định đau lòng muốn chết. Tiên bảo thần chung của mình có được cả mấy ngàn năm nay, chưa từng thất thủ, nguyên chỉ dùng tiếng chuông cũng có thể khắc địch rồi chứ đừng nói ai có chủ ý đánh phá. Một khí nó bị đánh vào thì tiếng Chuông vang lên liền bị dẫn dắt cắn trả lại đối phương. Ngàn lần như một không hề sơ xẩy chuyện ngoài ý muốn, dù gặp Hoàng Tiên cấp bậc cũng đủ tranh tài.
Phía xa đàng trước Bạch-Sương thấy Thần Chung của Khổng-Tung bị hủy cũng rung động thầm nghĩ, Hàn Tinh này thật là bí hiểm, xem ra ngũ lục cấp chân tiên cũng không phải thực lực chân chính của hắn.
Khổng Tung ngây người Hàn Tinh cũng dừng tay không đánh tiếp, chàng trước đây nhận ra xuyên Nguyệt chỉ của mình thăng cấp biến thành lợi hại, bạch sắc biến thành vô hình hỏa, vừa rồi trong chớp nhoáng định dùng Lôi Phong đao hủy thần chung của địch nhưng lại đổi ý dùng chỉ hỏa Xuyên Nguyệt vô hình đánh thủng một lỗ xuyên thấu, sau đó thấy hình dạng chung vẫn còn nguyên vẹn mới đem Cổ-Loa thạch ra đập nát. Chính ra là Xuyên Nguyệt chỉ thành tích, còn Cổ-Loa thạch chỉ làm việc còn lại, song mọi người không rõ ràng cho là nguyên tác của Cổ-Loa thạch.
Hàn Tinh thấy mọi sự như điều mình mong muốn đã hoàn thành lại thấy đối phương ngẩn người không hề đem bảo khí tiếp tục tranh đấu, thấy đánh cũng không lợi ích gì nên cũng dừng lại rồi bay về phía trước. Chàng mong đợi dùng hắn luyện công chứng nghiệm thêm những gì mình mới hiểu được.
- Người chờ đó, ta sẽ thu cả vốn lẫn lời.
- Ta tùy thời phụng bồi! Khuyên ngươi lần đem thứ thật tốt, kỳ lạ ra kẻo lại tiếc ngẩn người.
Đây là lời tâm lý chiến, ý đe dọa lần sau chớ đem kiện Lôi Tiên ra kẻo bị phá hủy. Khổng Tung nghe vậy biến sắc mặt, nguyên vốn liếng còn lại chỉ có Lôi Tiên là mạnh nhất và trân quý nhất của hắn. Nếu Khổng Tung sợ bảo khí bị hủy thì Hàn Tinh không cần chiến đấu cũng đã thắng, chiến đấu thêm vô nghĩa.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=