Hồng Mông Linh Bảo

chương 227

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Nguyên Thần ẩn ký

Hàn Tinh tiếp tục lên đường bỗng thấy có điều không ổn, vội đổi ý ẩn thân theo dõi bảy nguyên anh.

Phía đông cách xa trăm dặm một thôn làng so với các thành đã qua nghèo nàn hơn thấy rõ, phần đông sống theo đại gia đình, nhà cửa tuy suy sụp nhưng rất lớn, đại gia đình có cả ngàn phần tử là thường.

Tuổi thọ của tiên nhân rất cao, bình thường tiên nhân không tu luyện đã có thể chất tương đương nguyên anh kỳ, tuổi thọ sấp sỉ ngàn năm. Trái lại tiên nhân lập gia đình sinh con ít, lại khó sinh tồn vì giết chóc, tử nạn nhiều vì cường hào, ác nhân không ít, lại có bản lãnh thần thông nghiêng trời lệch đất, có thể nhấc tay diệt cả thành trì, nhích ngón tay đưa cả thôn biến mất.

Các đại gia đình thường cầu mong có được một vài nhân tài, mong được đi các học viện hay các tông môn học hỏi, tu luyện được bản lãnh thần thông về bảo vệ người thân.

Tăng gia trong thôn Đông Trấn ngay từ thưở ban đầu khi mới lập thôn, chiếm số / trong thôn, nghe kể lại đã có tám chín chục vạn năm, nhân khẩu ngót hai ngàn, Tăng Mãnh hiện là thôn trưởng, tuổi, cũng là người có tu vi cao nhất hiện nay của Tăng tiên gia, hoàng tiên sơ kỳ. Hai đứa con lớn một trai một gái đã thành gia thất, thằng út Tăng Hoà mười sáu tuổi mới tấn cấp chân tiên cấp hai.

Mấy tháng nay cả thôn đang háo hức chờ ngày nhận tuyển đệ tử của Trận Tông, một trong những đại tông môn nổi danh của Lạc Trung Tinh, nhân số đệ tử có trên ba vạn. Hai tuần sau Trận Tông thu tuyển ngoại môn đệ tử nên Đông Trấn thôn và các thôn phụ cận đều chuẩn bị cho con cháu của mình tham gia. Trận tông thu tuyển hai trăm đệ tử mười năm một lần, tuổi từ mười hai đến hai mươi hai.

Tăng Hoà tu luyện Âm Dương tiên quyết, một môn quyết thông dụng lưu truyền khắp tinh cầu. Mười sáu tuổi đạt được chân tiên đã thuộc loại khá, hiện là một trong những nhân tài của Tăng tiên gia, Tăng tiên gia sau khi chuẩn bị, thi đấu quyết quả lần này cử ra năm người, bốn nam một nữ: Tăng Khiên, Tăng Hoá, Tăng Chiêu, Tăng Hoà và Tăng Thanh Như.

Tăng Hoà nhỏ tuổi nhất, trong nhà làm bạn với Tăng Long, Tăng Nguyên, Tăng Hiền và Tăng Hiểu em gái Tăng Hiền. Lần này đi dự thi tuyển không có bạn khiến Tăng Hoà không vui, hắn còn nhỏ so với Tăng Khiên và Tăng Thanh Như chỉ đáng xem như tiểu đệ.

Như mọi ngày sau khi đọc sách giới thiệu về trận pháp phổ thôngTăng Hoà ra luyện quyền, hắn được cha hắn truyền cho môn Hồng Lôi quyền, luyện một năm nay chưa thu hoạch tăng tiến được gì ngoài gân cốt cường mạnh vững chắc hơn đôi chút.

Đàng xa có Tăng Thanh Như đứng xem không dám lên tiếng. Nàng thua một tuổi nhưng chỉ thua Hoà ca tháng, mười lăm tuổi đang tuổi dậy thì, đôi mắt trong sáng trên khuân mặt trái xoan trắng mịn dễ coi, mái tóc mượt mà khéo léo cài lên bằng cây ngọc trâm, hai đứa chơi với nhau rất hợp. Tăng Hoà tập hai giờ thì dừng lại thở dài.

- Hoà ca nhất định thành công thành đệ tử Trận tông.

- Ngu ca chỉ biết hết sức mình, thành công hay không mặc trời định đoạt.

- Hoà ca không có lòng tự tin sao?

- Có đấy nhưng lần này tuyển chọn / cũng khó lọt. Ngu ca khả năng có hạn.

- Hoà ca ngoài tài năng tu luyện còn có ý chí kiên định thì còn lo gì. Muội có tặng vật này mong rằng sẽ có ít trợ giúp bảo vệ Hoà ca.

Nói xong Tăng Thanh Như lấy ta một sợi dây chuyền một viên ngọc thạch tròn dẹp màu đỏ đeo vào cổ Tăng Hoà.

- Vậy sao được! Tăng cho ngu ca bảo vật này thì Thanh Như muội dựa lấy gì bảo vệ.

- Hoà ca phải nhận, nếu không muội giận bây giờ. Hoà ca ra đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn..

Tăng Hoà cầm lấy ngọc thạch nhìn kỹ thì thấy trong đó có khảm một con hỏa phượng thật sống động, ngọc thạch mịn mát tay nhưng bất giác cảm thấy mơ hồ có một tia ấm truyền vào tay. Hoà nhận biết vật quý này của nàng nhưng chưa bao giờ chạm đến, là một bảo vật của bà nội nàng trao tặng, không ngờ nàng dám lấy ra tặng mình.

- Ngu ca chưa có chuẩn bị vật gì xứng đáng tặng lại muội, thật là ngại ngùng quá...

- Không hề gì, chỉ cần huynh hứa sau khi trở thành đệ tử Trận tông phải nhớ đến muội và trở về thăm nếu có dịp.

- Đương nhiên, huynh hứa..

Bỗng hai người bị trụ, thân người không thể nhúc nhích. Một tàn ảnh trắng bay vào mi tâm Tăng Hoà khiến hai mắt hắn trợn trừng ngã ngồi bẹp xuống đất, hai người đã có thể động trở lại bình thường. Tăng Thanh Như sau đó thấy hai mắt Tăng Hoà tỏ vẻ kinh hoàng sợ hãi thì giật mình "vừa rồi bóng trắng là cái gì? " nàng hốt hoảng khóc lóc:

- Hoà ca, chuyện gì xảy ra?

Bỗng một giọng nhẹ nhàng bên tai:

- Hắn bị đoạt xá, mau để ta giúp hắn!

Tăng Thanh Như giật mình thấy một thanh niên vận lục y, ánh mắt như sao làm nàng không dám nhìn thẳng, vừa chạm dường như tâm tư bị lộ ra hết thảy. Tăng Thanh Như chỉ thấy một tia sáng chớp trước mắt nhỏ như sợi tơ bay vào mi tâm Hoà Ca làm nàng lo lắng thêm.

Vừa cảm thấy thân mình bị định trụ không thể phản ứng chút nào, Tăng Hoà choáng váng hai mắt tối xầm rồi trong thức hải xuất hiện một người, đúng là một nguyên anh lạ mặt, cường mạnh hơn mình không chỉ trăm lần. Tăng Hoài cố trấn tĩnh run giọng hỏi:

- Ngươi là ai, muốn gì?

- Tiểu tử, ta đang cần thân xác của ngươi, mau cút đi nhường lại thân xác, ta tha cho một mạng...

Tăng Hoà thấy đối phương mạnh, không thể phản kháng sợ hãi:

- Ngươi muốn đoạt xá. Ta không thể...

- Ngươi phản kháng ta được sao? Ngươi không cút, ta thu thập ngươi trước sau đó tất cả của ngươi đều thuộc về ta...haha..

Lúc này Tăng Hoà không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong thức hải lại có quang ảnh loé lên, một hình ảnh thanh niên lạ mặt hiển hiện. Tăng Hoè chưa rõ chuyện gì đã nghe tên muốn đoạt xá hốt hoảng la lên:

- Tiền bối!!

- Ta đã tha cho các ngươi một lần và đã dặn ra sao?

- Đừng để tiền bối gặp lại.

Thanh niên quang ảnh xem xét thức hải và nhìn Tăng Hoà nguyên anh chủ nhân một lần rồi quay lại nhẹ giọng nói:

- Vậy ngươi yên tâm ra đi được rồi..

Sau đó xấn lại khoá trụ lấy nguyên anh bay ra khỏi thức hài Tăng Hoà. Nguyên anh bị trói buộc không thể nhúch nhích, dù muốn tự bạo cũng không được, vừa bay ra khỏi thì bị một viên thạch kỳ lạ hút lại dán chặt, nguyên anh năng lượng lập tức bị hấp thụ trong chốc lát hồn phách biến mất trong thiên địa.

Tăng Thanh Như vừa rồi thấy một viên đá bảy màu xuất hiện trước người thanh niên lạ mặt, sau đó quang ảnh từ mi tâm Tăng Hoà bị hút ra sau đó một tiếng hét vang lên sau đó yên bặt, viên đá cũng biến mất không còn. Mọi việc xảy ra trước mắt thoáng đã qua, tưởng như không hề xảy ra.

Thanh niên bỗng nói:

- Ngươi canh chừng hắn, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.

Không chờ Tăng Thanh Như phản ứng đã đi chỉ để lại một tàn ảnh.

- Thật nhanh! So với Tăng Mãnh bá còn nhanh hơn. Nhưng sao trên người tiền bối này không hề có chút uy khí áp lực.

Hàn Tinh sau khi nhớ lại nguyên anh có thể dễ dàng đoạt xá vội theo giải quyết, đoạt hết năng lượng tiên nguyên của bảy nguyên anh tên cướp, chàng thầm nhủ may mắn xử lý kịp thời không để họ tiếp tục gây thêm tai họa.

Hàn Tinh vừa rời khỏi Tăng Hoà tỉnh lại, Tăng Thanh Như mừng rỡ hỏi dồn:

- Hoà Ca không sao chứ?

- Không sao, đã xảy ra chuyện gì?

- Sao lại hỏi muội, Hoà ca biết đã xảy chuyện gì mới phải. Vừa rồi có một vị tiền bối đến kịp thời nói Hoà Ca bị người xấu đoạt xá không biệt thực hư thế nào.

- Vị tiền bối kia đâu, thì ra là sự thật không phải ta nằm mơ.

Tăng Hoà như đang trải qua cơn ác mộng, vừa đến đã qua cứ tưởng không có thực nhưng cảm giác áp khí của nguyên anh kia rất sâu đậm không lầm được, nên hỏi vị tiền bối kia.

- Tiền bối kia trở lại ngay thôi, chúng ta chờ một chút.

- Tốt lắm. Hai đứa còn chờ ở đây.

Nghe tiếng hai người nhìn lại đã thấy bóng người thanh niên khí đi đến chớp mắt đã đến trước mặt.

- Tiểu tử Tăng Hoà tạ ơn tiền bối cứu mạng....

- Tăng Hoà, khí chất khá lắm...

- Tiểu nữ tham kiến tiền bối! Không biết tiền bốì danh xưng ra sao?

- Các ngươi gọi ta Hàn Tinh được rồi, hai ngươi đang làm gì nơi đây khiến ác nhân hãm hại?

- Hoà ca đang luyện quyền chuẩn bị tham dự thi tuyển đệ tử Trận tông. Còn tiểu nữ ở bên canh chừng.

- Luyện quyền gì thành công đến đâu rồi, có hy vọng trúng tuyển không?

- Vãn bối luyện phổ thông Hồng Lôi quyền hơn một năm nay nhưng không hiểu sao không thể nắm giữ và phát ra lực lượng được. Không biết tiền bối có thể chỉ điểm vãn bối đôi chút...

Hàn Tinh không tính ở đây lâu, thấy hai đứa nhỏ này cũng có chút cảm tình, nghe Tăng Hoà yêu cầu vậy thì cười nhẹ nói:

- Chỉ điểm đôi chút thì được. Ngươi thử diễn luyện mấy lần ta xem may ra ta nhìn ra điểm mấu chốt.

Tăng Hoà thấy Hàn Tinh đồng ý chỉ điểm thì mừng rỡ, lúc nguy ngập được Hàn Tinh cứu mạng lúc đó quang ảnh trong thức hải hắn nhận ra vị này so với nguyên anh kia không có khí thế gì lại có thể dễ dàng khống chế nguyên anh lúc này thực thân trước mắt, cũng không có khí tức gì kinh người cảm giác như người thân yêu trong nhà, gần gũi hằng ngày thì làm lạ. Ta gặp cao thủ không biết bao nhiêu, nhưng chưa từng gặp cao thủ khí tức kỳ lạ như vậy, cứ giống như người bình thường không hề tu luyện, ngay cả kẻ sơ sinh cũng không có hơi thở yếu đuối mỏng manh như vậy, hắn không biết Hàn Tinh lúc này ẩn trang khí tức giống như một phàm nhân.

Tăng Hòa thấy Hàn Tinh tỏ vẻ chờ đợi thì vội khai quyền, cẩn thận múa đánh không sai chút nào, quyền phong vùn vụt thỉnh thoảng xen lẫn tiếng lôi âm. Hàn Tinh trực cảm không gian xem một lần sau đó chú ý đến tiên chân khí vận chuyển thấy đường lối đúng nhưng không phù hợp với quyền thủ, tiên chân phát ra không đúng lúc, không đủ dồn dập thậm chí không có áp súc...

- Thôi được rồi! Ngươi có bao giờ xem ai diễn quyền pháp này chưa.

- Có một lần nhưng không hiểu.

- Vậy ngươi xem kỹ một lần tự tìm hiểu xem sai chỗ nào.

Hàn Tinh diễn quyền chậm chạp nhưng vẫn không đứt quãng, chiêu này nối tiếp chiêu kia, gió rít từng cơn như chớp giật, có lúc lôi oanh liên tiếp có lúc chỉ một tiếng đơn độc, chàng ráng thể hiện áp súc tiên chân khí đến hoàn hảo rõ rệt cho Tăng Hoà thông hiểu.

- Ngươi xem có điểm gì khác biệt và nói xem điểm mấu chốt nằn ở đâu.

Tăng Hoà xem xong suy nghĩ nói:

- Uy lực khác hẳn.

- Ngươi có nhìn ra tại sao không?

Hàn Tinh thầm nhủ "tiểu tử này không đem ý chí vào quyền pháp, sử dụng chân khí cũng không quán thông với quyền, thật là thiếu tính sáng tạo, tò mò", thấy hắn không trả lời được Hàn Tinh nói:

- Khi đánh ai thì phải có mục đích, muốn đạt được phải đặt có quyền ý chí, ý chí càng kiên định càng thành công. Điều thứ hai chân khí sử dụng quyền phải câu thông, mục tiêu lớn thì chân khí sử dụng phải nhiều và áp súc, bộc phát ra đúng lúc, thu phát uyển chuyển như ý, một khi đánh tới mục tiêu thì phải mục đích phải đạt. Ngươi xem mục tiêu của ta là muốn đánh viên đá này toái thành phấn, ta có thể dùng thực quyền đánh ra hoặc dùng quyền ảnh đánh ra, tác dụng không sai biệt, dùng quyền ảnh muốn đạt mục tiêu như nhau thì cần phải sử dụng chân khí áp súc nhiều hơn, ý chí điều khiển, chân khí và quyền là phương tiện dụng cụ.

Quyền của Hàn Tinh đánh cách không cách tảng đá ba phân, chỉ nghe một tiếng lôi âm "ầm" viên đá hình dạng giữ nguyên sau đó bị gió thổi qua, phấn bay, hòn đá biến nhỏ dần chốc lát không còn.

Tăng Hoà nghe giảng giải chợt tỉnh vội luyện tập, Hàn Tinh thấy có khởi sắc định chờ một lúc rồi tiếp tục lên đường.

- Tạ ơn tiền bối, không biết tiền bối có thể chỉ điểm chuẩn bị cho vãn bối đến khi thi tuyển không.

- Bao giờ ngươi có thi tuyển?

- Đúng mười ngày nữa.

- Không được, mười ngày lâu quá.

Hàn Tinh suy tính một lúc, tiên trận mình có một số xem không hiểu, nhân cơ hội này nên học một chút căn bản, có hệ thống cột trụ mới hòng tiến xa được, chàng quyết định sử dụng nguyên thần nên nói:

- Hay vậy đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch lâu dài hơn.

- Thỉnh tiền bối chỉ dạy.

- Ta định để một tia nguyên thần ẩn dấu ở trong thức hải của ngươi, qua đó ta có thể đồng hành với ngươi và tuỳ tiện chỉ đạo cho ngươi một vài năm hay cho đến khi ngươi có đủ khả năng tự vệ. Như vậy dù ngươi tuyển vào trận tông ngoại môn hay nội môn đệ tử cũng không thành vấn đề. Trái lại ngươi thu thập cho ta một số trận pháp theo khả năng ngươi là được rồi. Ngươi thấy thế nào?

- Như vậy có tổn hại tinh thần tâm trí của vãn bối không?

- Không ảnh hưởng gì, mọi sinh hoạt đều, dù ngươi tu luyện hay làm việc đều vẫn như cũ và chỉ khi nào cần thiết ta sẽ lên tiếng nhắc nhở ngươi.

- Vãn bối đồng ý.

- Tốt lắm. Chuyện này ngươi phải giữ bí mật không được tiết lộ với ai.

Một tia quang ảnh mỏng như tợ bay ra chui vào mi tâm Tăng Hoà, hắn lập tức thấy quang ảnh quen thuộc đã thấy lúc nãy. Nhân quang ảnh kiếm một chỗ ngồi xếp bằng yên lặng không nói gì, cũng không có một tia uy hiếp.

- Tốt rồi, khi nào ngươi muốn nóì chuyện thì chỉ cần suy nghĩ hướng về ta thì sẽ có liên lạc.

- Ngươi cố gắng đi, ủa! Ngươi quý mến cô bé kia lắm a. Đây là một kiện bảo vật cũng khá cho ngươi để tặng cô bé Tăng Thanh Như kia đi.

Thì ra Hàn Tinh nguyên thần đọc được một ít lo lắng suy tư của Tăng Hoà biết được hắn mới nhận được cỗ dây chuyền và kiện ngọc bội họa con hỏa phượng.

- Đa tạ tiền bối.

- Thôi được, tạm biệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio