Chương Tử Lôi & Tâm Ma Ảo Cảnh
Quả nhiên Tử Lôi Long liên tiếp dồn dập đánh xuống, Minh kinh ngạc thấy Tử Lôi đánh xuống không như dự tưởng của chàng là Hắc Lôi. Tử Lôi sắp đánh xuống Minh liền cảm thấy lợi hại khác thường, cả không gian chung quanh người bị lực áp định trụ, thánh thai trong tử phủ cùng đệ nhị thánh thai liền bất an tự động ngưng trọng tận cùng, bạch quang đại phóng khiến khắp nơi trong tử phủ, đan điền, các đường kinh mạch sáng như ban mai, bộc phát ra bên ngoài qua thất khiếu đều toả sáng chói chan. Không khí chung quanh rít gào cơn lốc xoáy, cường đại hơi thể tuôn trào áp ra đẩy lui Tử Lôi áp lực.
Minh không dám khinh thường Tử Lôi, dục ý niệm lực đem Cổ Loa Thạch tạo thành Ngũ Sắc Kim Tự Tháp phòng hộ bên ngoài. Ánh sáng từ thánh thai hợp làm một với ngũ sắc quang của Kim Tự Tháp tạo thành một khối bạch sắc quang mang chớp giật từng hồi.
"Xẹt, Ầm"
Hai bạo âm như cùng một lúc, tử lôi đánh trúng mục tiêu, lôi điện tử xà chạy loạn xạ Ngũ Sắc Kim Tự Tháp. Minh đang ngưng trọng lập tức cảm giác đau đớn tận tâm linh, như ngàn vạn mũi kim đánh vào nhị thánh thai. Minh cả người đau đến co rúm người lại, mặt tái xanh, trong đầu đau nhói, khó chịu cực hình ác liệt chưa từng có. Cũng may chàng đang ngồi tọa vững vàng trong Ngũ Sắc Kim Tự Tháp, nếu không sẽ té ngã lăn ra rồi. Minh cắn răng ráng không kêu la ra tiếng, lẩm bẩm: "Linh Hồn công kích thủ đoạn cực mạnh, so với Thiên Lôi kiếp còn kinh khủng hơn."
Trong thức hải của Minh Thánh Thai tĩnh tọa bị vặn vẹo, chung quanh gió rít cuồng phong nổi lên, Hồng Mông Linh Châu cũng bị ảnh thưởng, chốc lát cuồng phong cơn lốc trong thức hải bị Hồng Mông Linh Châu thu hút lôi cuốn chung quanh, như một cái phễu thôn thệ tất cả phía bên trên...đồng thời luồng khí ầm từ Hồng Mông Linh Châu cung cấp chảy vào kinh mạch dẫn đến đan điền chữa trị các nơi tổn hại.
Bên ngoài dưới đất rung chuyển như bị động mãnh liệt, dư âm đi khắp Hồng Mông Linh Châu giới, bầu trời đang trong sáng dưới ánh trăng bỗng trở nên u ám tối tăm, oanh động như muốn xé mở ra.
Trong thức hải sau khi Hồng Mông Linh Châu hấp thu hết cuồng phong, không gian trong đó liền yên tĩnh trở lại, các thương tổn Thánh Thai và kich mạch cũng đã được nhanh chóng chữa xong. Bên ngoài dần rồi cũng yên ổn.
Đúng lúc này Lôi Long không thèm để ý các biến chuyển chung quanh, tiếp tục đánh xuống một đạo tử lôi.
Minh nếm phải đau khổ, không ngờ Ngũ Sắc Kim Tự Tháp không hấp thụ được hết Tử Lôi năng lượng, khiến Thánh Thai của mình không kịp phòng ngự chóng trả, trực tiếp bị thiệt thòi. Đạo Tử Lôi thứ hai chưa đến, Minh đã phóng đại Ngũ Sắc Kim Tự Tháp thêm gấp mười lần, đồng thời vận chuyển Cổ Loa Quyết tạo thành chín vòng khí xoáy. Trong nội thể đan điền cũng hình thành chân nguyên vòng xoáy bảo vệ đệ nhị Thánh Thai, trong thức hải trái lại một vòng vô hình khí xoáy vô chung quanh Thánh Thai.
"Xẹt! Ầm..."
Tử Lôi Điện đánh vào Ngũ Sắc Kim Tự Tháp một phần bị cơn lốc xoáy lôi cuốn vào ngăn lại phần còn lại đánh trên Ngũ Sắc Kim Tự Tháp bị hấp thu một nửa, phần còn lại đánh trên thân thể Minh, chia ra làm hai hướng, đan điền và thức hải theo vòng xoáy bên trong vận chuyển. Quả nhiên Thánh Thai lần này được bảo vệ thành công, chàng khống chế vòng xoáy trong thức hải chuyển thẳng vào Hồng Mông Linh Châu trên đỉnh. Vòng Xoáy bao trùm Thánh thai và Hồng Mông Linh Châu bốc cao lên thu vào Hồng Mông Linh Châu. Thấy được năng lượng chuyển vận như ý, chàng chuyển nguyên khí từ đan điền lên thức hải, chuyển đổi nguyên khí thành dạng vô hình khí, thu cuốn vào vòng khí xoáy.
Khi đón đạo tử lôi thư ba, ảo cảnh hiện trong tâm thức Minh.
Mẹ chàng, Mai-Nhị đang tiếp đón một trung niên lịch sự vận tây y, đóng bộ thắt Caravate. Trung niên bước xuống chiếc xe Mercerdes màu trắng sang trọng, khi xuống xe hắn bước thẳng vào cô nhi viện tìm Mai Nhị. Một em gái nhỏ cô nhi vào gọi Mai Nhị nàng bước lên nhà gặp trung niên thì ngẩn người ra thẫn thờ một hồi, không nói được tiếng nào. Trung niên kia cũng không lên tiếng. Một lúc sau Mai-Nhị thanh tỉnh trở lại hỏi:
- Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?
- Mai-Nhị! Em không nhận ra anh hay sao. Anh là Văn Nhàn, chồng của em đây, hôm nay anh mới có dịp về thăm em..
- Văn Nhàn, chồng tôi? Xin lỗi ông, tôi không có chồng tên Văn Nhàn..
- Kìa Mai-Nhị, Em nỡ nào phủ nhận không biết anh. Hai mươi mấy năm nay, anh nhớ em không nguôi...
- Ông đừng nói thế! Tôi chẳng xứng đáng cho ai nhớ cả... cũng chẳng cần ai nhớ. Tôi sống cho các con cái tôi, người thân của tôi, sống vui vẻ hạnh phúc bên bọn chúng cũng đủ. Ông đi đi!
- Em Mai-Nhị! Lần này anh về gặp em, chủ ý để xin lỗi em. Em tha thứ cho anh được không?
- Tôi không biết ông nên không cần tha thứ cho ông, còn chồng tôi thì tôi đã tha thứ ngay sau khi tôi bị tai nạn thoát chết. Từ lúc đó tôi đã hiểu ra số phận và bổn phận của tôi. Còn ông, xin hãy về đi, hãy sống cho tốt, lo làm tròn bổn phận của ông.
- Thì ra em đã tha thứ cho anh. Em hãy cho anh làm bổn phận của anh, cho anh đón em qua Mỹ xum họp gia đình.
- Xin lỗi ông! Tôi không biết ông thì theo ông làm gì. Hơn nữa tôi chẳng đã vừa nói. Tôi đang sống hạnh phúc với bổn phận của tôi, tôi không cần ông quan tâm, cũng không muốn đi đâu cả.
- Anh nghe chúng ta có một đứa con trai, nó đâu rồi. Anh muốn gặp nó.
- Ông bây giờ không thể gặp nó vì nó không có ở đây.
- Vậy nó đang ở đâu.
- Nó trưởng thành rồi thì nó được tự do, muốn đi đâu thì đi. Tôi không biết nó đang ở đâu.
Trung niên tên Văn Nhàn buồn bã rời khỏi, Minh thanh tỉnh lại, một tiếng ầm nổ vang bên tai khiến chàng giật mình, ý thức mình đang còn trong cuộc chiến đấu. Tử Lôi điện đánh sau đó năng lượng như sóng trào tiến vào kinh mạch vận chuyển về đan điền và thức hải. Chàng theo dõi thấy hai vòng xoáy quanh Thánh Thai vẫn còn vận hành ổn định như cũ mới yên tâm. Vừa rồi thật nguy hiểm, không dè tử lôi có thể gây tâm ma ảo cảnh khiến mình mất hết cảnh giác, vô thức mặc cho Tử Lôi công phá. Còn trong ảo cảnh trung niên tên Văn Nhàn kia chẳng lẽ là ba của mình, mới đây về Đắc-Lắc kiếm mẹ?
Minh đối với ông ta không có ấn tượng gì, khi còn nhỏ vì hành vi của ông ta khiến hai mẹ con chịu nhiều sỉ nhục cay đắng cùng khốn khó. Khi lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nhưng có nhiều cơ hội tốt chàng tự xem việc tu luyện tu bổ Hồng Mông Linh Châu giới là bổn phận và niềm vui của mình, không còn quan tâm đến dĩ vãng cũ có liên quan đến ông ta nữa. Không ngờ hôm nay trong thâm sâu đáy lòng vẫn còn chút tâm ma từ thuở thơ ấu. Bây giờ nếu cha con có gặp nhau, cũng không biết nói gì, ngoại trừ mối dây thiêng liêng phụ tử đã bị cắt đứt từ lâu và tình máu mủ, hai cha con chẳng có gì đáng nói.
Minh không ý thức được mình đã đón bao nhiêu đạo tử lôi, chàng chú tâm đón ba đại tử lôi nữa, sau đó tâm lại một lần nữa bị tử lôi dẫn vào ảo cảnh tâm ma khác...
Nơi đây linh khí dầy đậm đặc, linh thảo dược liệu thiên nhiên rất sẵn, không ai thu hái. Dường như chốn này không có ai tinh thông luyện đan, hái dược. Nếu không sao thảo dược nhiều đến như thế, hai ngàn năm nhân sâm, Bách Hương Hoa, Nguyệt Dương Thảo, Tuyết Liên ngàn năm, Âm Dương Thất sắc thảo.....Ngũ sắc Tiên Hoa cũng có. Những loại dược thảo quý hiếm trong trí nhớ của Lâm Đàm đại trưởng lão, kiếm không ra, nay lại xuất hiện nơi này.
Thế giới này đối với Minh hoàn toàn lạ lẫm, chàng dùng thần thức quét một lần thì ngẩn người ra, đa số là yêu cầm gia tộc, sáu bảy phần đều đã tiến hóa hình, nhân tộc trái lại có một số rất ít chỉ khoảng vạn người. Đây là đâu, sao toàn là yêu cầm cường mạnh, Phượng Hoàng, Đại Bàng, Khổng tước, Bạch Hạc, Kim Ưng, Kim Tước, các loại yêu cầm khác chỉ là thiểu số ... Chàng dò xét khu vực có nhiều Phượng Hoàng tộc, rộng mấy vạn mẫu, không thiếu những cung điện nguy nga tráng lệ được canh giữ ngày đêm. Minh dò xét một hồi bỗng vui mừng quá sức, Hồng-Linh... Thì ra nàng bị lạc vào thế giới lạ này... Bên nàng là một cô bé áo đỏ dễ thương.
- Chủ nhân! Ngày mai phải giải quyết làm sao? Chẳng lẽ chủ nhân phải kết hôn với tên Trịnh Bàng Tú công tử hư đốn kia. Thật là tức quá, không dè Phượng Thanh cung chủ, lại khinh khi chủ nhân đến thế, đã xem chủ nhân là nô tỳ còn muốn gả cho tên khốn nạn tà dâm đó..
Hồng-Linh thở dài buồn bã nói:
- Đành phải vậy! Nhưng ngươi cũng không cần phải lo quá, tên Bàng Tú kia mà đụng vào ta ắt là phải chết. Chúng ta chuẩn bị một ít hành trang, một khi hắn chết chúng ta phải lập tức trốn thoát.
- Vậy để Tiểu Phụng đi sắm một kiện Ẩn Phù, một kiện Độn Phù và một ít lương thực.
Minh vui mừng dùng Thần Di đến gần, gọi nàng nhưng chàng lại thất vọng ngẩn người. Hồng-Linh và Tiểu Phụng không hề thấy chàng cũng như không nghe được tiếng chàng gọi. Minh đưa tay ra ôm nàng, thì chỉ ôm lấy hình bóng chứ không phải là thực thể...Trong đầu Minh liền thanh tỉnh " Ảo cảnh!".
Minh tỉnh lại không ngớt than "Nguy hiểm." Chàng vội kiểm tra tình trạng của mình, thấy tử lôi vẫn còn đánh xuống. Khi nội soi thân thể thấy chân nguyên vẫn tiếp tục vận chuyển theo kinh tuyến quỹ tích đã định. Lúc kiểm lại vòng khí xoắn chung quanh Hồng Mông Linh Châu biến hoá thì trợn mắt giật mình sau đó mừng rỡ.
Lúc trước Hồng Mông Linh Châu còn thiếu một phần ở chóp đỉnh, bây giờ chỗ đó đã được tu bổ đầy đủ viên mãn, Hồng Linh Châu lúc này có hình dáng trái cầu tròn trịa đen láy, bóng láng như gương... "Lần này gỡ vốn lại rồi. Chẳng dè tên phản nghịch Tử Lôi Long lại vô tình giúp mình tu bổ Hồng Mông Linh Châu một bước lớn."
Minh dò xét Tử Lôi Long thấy hắn đã có dấu hiệu uể oải mệt nhọc. Tử Lôi lực của hắn suy yếu rất nhiều, xem ra hắn không cầm cự được bao lâu nữa. Minh đánh giá rồi quyết định thu Ngũ Sắc Kim Tự Tháp lại thu thập hắn..
Minh thu xong Kim Tự Tháp và tiếp tục điều khiển Cổ Loa Quyết chín vòng xoáy cơn gió lốc đang thôn phệ năng lượng, chàng dùng ý niệm lực điều khiển cơn lốc bay lên trời cao hướng Tử Lôi Long sau đó dùng dùng một viên Cổ Loa Thạch ném tới.
Tử Lôi Long đang còn mờ mịt không biết rõ tình trạng của đối thủ, đang ẩn dấu trong Kim Tự Tháp bỗng thấy Kim Tự Tháp biến mất, cũng không thấy đối thủ đâu, vừa cảnh giác đổi vị trí đã thấy một vật trắng nhỏ nhanh như điện xẹt bay đến, khi đến trước mắt vật nhỏ liền phóng lớn mấy ngàn lần, màu trắng ánh quang chói mắt, uy khí áp đến như trời sập đánh tới.
"Grừ... ao!"
Tử Lôi Long bị đánh bay trăm dặm, giận dữ lồng lộng vặn vẹo thân mình, gầm lên, miệng phun một quả cầu lửa đỏ như máu, to lớn như mặt trời ra.
Viên Hỏa cầu khổng lồ vọt đến khí thế cực mạnh, khí nóng cao, áp đến phía trước mãnh liệt, rõ ràng ẩn chứa năng lượng có thể hủy diệt cả Hồng Mông Linh Châu giới. Minh giật mình la to:
"Lôi Long yêu Đan!"
Rồi vội Thần Di ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới sau đó trở lại thì thấy hoả cầu đã vọt qua phía sau, kéo theo tàn ảnh như một con rồng đỏ dài tận cùng. Chàng vội đem tất cả Cổ Loa Thạch lại kiến tạo thành một viên khí cầu ném ra quát:
"Đi!"
Viên Bạch khí cầu đuổi theo viên hỏa cầu bọc nó vững vàng vào trong.
Minh lại hô to:
" Thu!"
Cổ Loa Bạch khí cầu vừa hoàn thành ý niệm của mình, chàng cảm thấy Tử Lôi Long vẫn còn liên lạc với viên Hỏa Cầu, hắn đang triệu hồi đi về nên Huyết hỏa cầu xung động muốn phá vòng vây bay ra. Chàng vội đem theo tất cả Thần Di ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới.
Tử Lôi Long thấy đối phương cùng trái Bạch khí cầu biến mất, lập tức Long Huyết Đan của mình bị mất liên lạc. Hắn kinh tởm sợ hãi run lên, gầm mấy tiếng oán giận thê lương. Bỗng lại thấy đối phương hiện ra trước mắt nói:
- Thấy chết chưa!!!!
- Trả Huyết Đan cho ta!!!
- Ngươi đã đến lúc phải đền tội..
Minh nói xong trên tay đã mang một kiện hắc tháp, quán chú nguyên khí vào khuếch đại ra đồng thời niệm to:
- Thu!
Tử Lôi Long từ trong đám mây biến thành nhỏ, bị hút vào Vạn Cổ Hắc Tháp.
Lão Hồng thu hồi cấm chế vui mừng cười nói:
- Chúc mừng chủ nhân, không những thu thập phản long còn thành công tu bổ Hồng Mông Linh Châu một bước lớn...
- Thằng Tử Lôi Long này nguy hiểm thật, cũng may kịp thời thu thập được nó. Tử Lôi của nó ngoài công năng hủy diệt thiên địa không ngờ còn có khả năng công kích linh hồn và kích thích tâm ma đưa tâm linh đến cảnh huyền ảo nữa.. Không biết cảnh trong ảo cảnh có thật không?
- Thật giả, hư thật khó phân, có khi là thật...cũng có khi là hư. Đạo trời huyền diệu vô cùng... Cố chủ thường ngâm nga như vậy.
- Àh! Lão Hồng vừa rồi ngươi sử dụng thủ ấn cầm chế gì đó, truyền cho ta được không?
- Chủ nhân chưa nghiên cứu cấm chế phong ấn à. Tất cả quyển trục liên quan đều nằm ở trong thư phòng trên kệ. Lão nô chỉ học một chút da lông không đáng kể trong đó mà thôi, chủ nhân mau dành thời nghiên cứu đi. Cấm chế phong ấn rất quan trọng và hữu ích.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=